Mọi thứ giống như từng vết nứt dày đặc như mạng nhện trên lớp băng mỏng, mặc dù lớp băng này vẫn còn nguyên vẹn, nhưng nó mỏng đến mức không thể chịu được bất kỳ tác động nào.
Lớp băng mỏng manh không chịu nổi, hơi ngoài ý muốn, vỡ vụn thành từng mảnh, ngay cả nắm chặt cũng không biết nên dùng sức từ đâu. An Dương nhìn Cố Vân Thanh không thể tin nổi mở to hai mắt, đôi môi cậu run rẩy, khóe mắt đỏ hoe, nhìn hắn rồi quay người rời đi. An Dương nghĩ có phải hắn lại làm sai rồi không? Lần đầu là do hắn quyết định quá mức dứt khoát đẩy cậu đến bên người làm tổn thương cậu nhất trên đời. Còn lần này thì sao? Lần này hắn sai ở đâu? Đây là do hắn quá mức do dự sao? Cố Vân Thanh kinh ngạc, bất lực, suy sụp từng chút một, toàn bộ đều lọt vào mắt Hạ Yến Thuần. Được rồi, cô đã hiểu, cô biết phải làm gì tiếp theo rồi. Cố Vân Thanh không biết mình muốn đi đâu, cậu lảo đảo muốn gục xuống gào khóc, muốn tát cho mình một cái nhưng cuối cùng tất cả xúc động đều nghẹn ở trong cổ họng, biến thành nỗi tuyệt vọng. Từ nhỏ, khi đối mặt với nỗi tuyệt vọng cậu đều chọn cách đè nén ở trong lòng.
Lần này cũng vậy, nổi điên, chất vấn, la hét đều không có ích gì, vì sẽ chẳng có ai đau lòng cho cậu.
Không có một ai, điều đó chỉ làm cho cậu thành một trò cười.
Cậu còn có thể làm gì, còn có thể đi đâu đây. Cơ thể cậu đại khái là đi theo bản năng, cậu không biết mình ngẩn ngơ đi được bao lâu, đụng phải bao nhiêu người, có nói xin lỗi hay là đối phương có mắng chửi mình không. Cậu chỉ biết lúc mình ngẩng đầu lên, cậu đã về đến nhà, trước cửa có bốn, năm người đàn ông đang đứng, người đàn ông cầm đầu đang ngậm điếu thuốc, đôi mắt lộ ra ý cười lạnh lẽo. “Đây là kẻ thứ ba của em gái tôi sao?” Anh trai Hạ Yến Thuần dùng hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đưa ra khỏi miệng, nghiêng đầu đi tới gần Cố Vân Thanh, chậm rãi nhả ra một làn khói lên mặt cậu. Cố Vân Thanh khẽ cười một tiếng. Đúng vậy, đều là lỗi của cậu, từ lúc cậu sinh ra hoặc là từ lúc cậu nhận viên kẹo từ trong tay cha nuôi đều đã sai rồi. Anh Hạ thấy cậu cười còn tưởng cậu đang chế giễu mình, chậc một tiếng, hắn vương tay túm lấy tóc cậu, đập đầu cậu vào tường. Máu tươi từ chỗ bị đụng chảy xuống, lướt qua khóe mắt cậu, nhuộm đỏ tầm nhìn của cậu, trời đất quay cuồng, một mảng đỏ tươi. “Cũng may là đàn ông, nếu là phụ nữ tôi lại không biết phải ra tay với cậu thế nào.” Anh Hạ cười, nắm lấy cổ tay Cố Vân Thanh, giơ lên giữa hai người: “Cậu ở cùng hắn mấy tháng rồi, đừng sợ, tôi sẽ không lấy mạng của cậu.” Cố Vân Thanh ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt không có tiêu cự, cũng không có một chút sợ hãi, giống như chuyện này không hề có liên quan đến cậu: “Năm tháng.” “Năm tháng à.” Anh Hạ cắn đầu thuốc, suy nghĩ một chút: “Vậy thì bỏ đi năm ngón tay.” Cố Vân Thanh nhìn người đang nắm ngón trỏ của mình định vặn gãy liền yên lặng nhắm mắt lại.
Cậu không muốn nghĩ cũng không muốn giãy dụa, cậu quá mệt mỏi rồi nên sao cũng được. “Anh à, anh có phải bị ngốc rồi không!!!” Một tiếng hét giận dữ vang lên ở đầu cầu thang. Ngay sau đó, Hạ Yến Thuần chạy tới, một cước đá bay anh Hạ. Toàn bộ những người đàn ông cao to đi cùng đều sững sờ, anh Hạ cũng ngây người, điếu thuốc rơi xuống quần áo của hắn, nhanh chóng được hắn dập tắt. “Anh đang làm gì vậy?” Hạ Yến Thuần tức giận trợn mắt nhìn hắn. “Đánh, đánh tiểu tam.” Anh Hạ vô cùng ủy khuất. “Không phải đã nói đợi tin của em sao?” Hạ Yến Thuần nắm lấy một ngón tay của anh Hạ. Đầu Cố Vân Thanh vừa rồi bị đập mạnh một phát, lúc này cậu hơi chóng mặt, không đứng vững liền ngồi xổm xuống.
Hạ Yến Thuần hoảng sợ đỡ lấy cậu, kiểm tra ngón tay cậu thấy không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi…” Cố Vân Thanh sau khi thấy rõ khuân mặt của Hạ Yến Thuần thì nhỏ giọng lẩm bẩm. Xin lỗi, tôi không ngờ sẽ phá hoại tình cảm của chị. Xin lỗi, đều là lỗi của tôi. “Không phải lỗi của cậu.” Hạ Yến Thuần mở miệng. Cố Vân Thanh sửng sốt, nâng đôi mắt lên lộ vẻ không thể tin nổi. Hạ Yến Thuần khẽ cười nhưng mà nụ cười có chút mệt mỏi, cô vươn tay lấy ống tay áo nhẹ nhàng lau vết máu trên trán cậu: “Đừng xin lỗi nữa, cậu không biết hắn có vị hôn thê, không biết đến sự tồn tại của tôi phải không?” “Ừm, tôi không biết, tôi thật sự không biết, thật xin lỗi.” Cố Vân Thanh cụp mắt xuống, nghẹn ngào nức nở. “Đừng khóc, vì người đàn ông cặn bã kia khóc không đáng đâu.” Mặc dù Hạ Yến Thuần nói như vậy, nhưng vành mắt của cô lại đỏ lên. “Xin lỗi, thật xin lỗi.” Cố Vân Thanh không ngừng xin lỗi nhưng cậu không biết tại sao, chẳng lẽ là do máu của cậu nhuộm đỏ ống tay áo của cô sao? “Tôi biết không phải lỗi của cậu, đừng xin lỗi.” Hạ Yến Thuần cố gắng kìm nén nước mắt, giống như một người chị xoa đầu cậu an ủi. Một câu không phải lỗi của cậu, gần như ngay lập tức kéo Cố Vân Thanh sắp ngã từ trên vách núi rơi xuống thành thịt nát xương tan, kéo cậu trở về. Đúng vậy, đó không phải là lỗi của cậu, bất kể là sinh ra trên thế giới này hay là cầm viên kẹo kia, đều không phải là lỗi của cậu. Nhưng cô ấy không sai, cậu cũng không sai. Hai ngươi vô tội lại mình đầy thương tích. Còn người đâm dao kia thì sao? Giang Kế Cầu thì sao? An Dương vội vàng chạy tới nhà cậu, dưới cầu thang hắn thoáng nhìn thấy mấy người đàn ông cao to vây quanh ở cửa.
An Dương trong lòng thắt lại, chạy mấy bước lên tầng, lại bị người đàn ông cầm đầu đấm một phát vào mặt nghênh đón. “Kẻ đầu sỏ đến rồi.” Anh Hạ cười nói. Này là chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh đi! “Em ấy đâu, Cố Vân Thanh đâu?” An Dương lớn tiếng hỏi. Không ai trả lời hắn. Ngay sau đó, một trận đau đớn truyền đến, trong lúc hỗn loạn, An Dương dường như nhìn thấy Cố Vân Thanh nhưng ngước mắt lên, hắn chỉ có thể gắng gượng nhìn thấy đôi mắt màu nâu kia. Đôi mắt cậu đỏ hoe như thể đã khóc rất lâu, khiến người ta đau lòng. Đừng khóc. Tôi thấy sẽ đau lòng. Đừng khóc, không sao, hắn muốn ôm cậu nói như thế. Nhưng không thể, hắn cũng không biết sai lầm ở đâu. Phải làm sao, rốt cuộc phải làm sao đây. 【Nhiệm vụ lần này, kết hôn với Hạ Yến Thuần, tiến độ nhiệm vụ, thất bại.】.