An Dương sẽ bị thương và hôn mê trong bệnh viện vì tai nạn xe, rồi tỉnh lại vào ngày thứ ba, cảm thấy mình phúc lớn mạng lớn.
Dưới sự chăm sóc của cha mẹ, anh trai và chị dâu, hắn vui vẻ trải qua một tháng nghỉ ốm, cuối cùng trở lại công ty làm việc.
Mọi thứ vẫn như bình thường, không có gì thay đổi.
Không có nỗi nhớ hồn bay phách lạc, cũng không có sự mất mát khắc cốt ghi tâm.
Kỷ lục hai mươi bốn năm độc thân của An Dương vẫn tiếp tục được làm mới từng ngày.
Lương Kỳ cũng vẫn tiếp tục không ngừng giúp hắn đi xem mắt.
Nhất định có thể gặp được người mình nguyện ý móc tim móc phổi để yêu đương.
An Dương đã nghĩ như vậy vào một buổi sáng đầy nắng.
Nếu không có hệ thống.
Dưới sự ép buộc của Ngụy Trì, Cố Vân Thanh lại một lần nữa bị phát sốt vào sáng sớm hôm đó, nếm trải hết áp bức và lăng nhục.
Cậu không còn muốn vùng vẫy hay chống cự, sốt cao khiến cậu mất hết sức lực, ngay cả suy nghĩ cũng không có sức.
Cậu cứ chết đi như vậy sao? Cố Vân Thanh nghĩ.
Cứ chết đi như thế, cũng rất tốt.
Nhưng Ngụy Trì đã thuê bác sĩ gia đình, cũng báo cho bác sĩ gia đình hãy sử dụng các loại thuốc tốt nhất để điều trị cho Cố Vân Thanh.
Trước khi cơn sốt cao lắng xuống, Ngụy Trì vì chuyện của công ty mà sứt đầu mẻ trán.
Mấy ngày đó, Cố Vân Thanh có cơ hội thở phào, dưới sự điều trị của bác sĩ gia đình, thân thể cậu cũng tốt hơn.
Nhưng ngay sau đó, chào đón cậu lại là sự ép buộc và lăng nhục vô cùng vô tận.
Bóng tối đè nén cậu vô biên vô hạn, khiến cậu tuyệt vọng mà lại mênh mông mịt mù.
Cho đến ngày đó, ông cụ biết được chuyện của cậu, đã gọi Ngụy Trì đến nhà, ông nội và cháu trai cãi vã mấy ngày đổi lấy cơ hội nói chuyện của cậu.
Ông cụ mời Cố Vân Thanh đến nhà mình, hỏi cậu có muốn rời đi không? Cố Vân Thanh không chút do dự thốt ra, cháu muốn rời đi.
Ngay cả ông cụ cũng xúc động trước sự kiên quyết đó.
Cuối cùng, dưới sự can thiệp của ông cụ, Ngụy Trì không còn cách nào khác ngoài việc để Cố Vân Thanh rời đi.
Ngụy Trì kéo Cố Vân Thanh lại, gần như là cầu xin hỏi cậu, có thể không đi hay không, có từng thích hắn một chút nào hay không.
Không có.
Thật sự một chút cũng không có.
Mảy may cũng không có.
Sau khi Cố Vân Thanh rời khỏi Ngụy Trì, cậu gặp lại Giang Kế Cầu trong nhà ông cụ, tự do và trùng phùng khiến cậu gần như là khóc nức nở quỳ xuống đất.
Thật là không thể tin được.
Cố Vân Thanh cảm thấy mình lại một lần nữa cảm nhận được ánh sáng và hy vọng.
Cuộc sống dường như có ý nghĩa hơn một chút.
Giang Kế Cầu dẫn cậu về nhà, còn giúp cậu thuê một căn nhà.
Giang Kế Cầu cười nói với cậu, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau.
Một câu nói khiến Cố Vân Thanh chờ mong cả ngày, ngay cả khoảng cách như có như không kia của Giang Kế Cầu cũng làm như không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.
Cho đến cuối cùng, Giang Kế Cầu trước khi kết hôn đã thông báo cho Tôn Thương đến đón cậu.
Cố Vân Thanh mới phát hiện.
Từ đầu đến cuối, bản thân cậu đều bị hãm sâu vào trong một vòng xoáy, dần dần chìm xuống, khi cậu tỉnh táo lại thì chờ đợi cậu chỉ có nghẹt thở cùng đau thấu tim.
Bóng tối và sự tuyệt vọng chưa bao giờ từng rời khỏi cậu.
Nhưng mà bọn chúng cũng chưa bao giờ ở gần như thế này.
Tôn Thương đến đón Cố Vân Thanh về nhà.
Thống khổ và đả kích gần như tra tấn khiến cậu suy yếu, trạng thái tinh thần cũng không được ổn định, bất kể là si.nh lý hay tâm lý.
Cậu tự làm hại chính mình mà tuyệt thực, chỉ cần là việc có thể tổn thương đến mình cậu đều sẽ làm, dường như chỉ có đau đớn mới có thể khiến cho cậu không còn thống khổ nữa.
Cậu tra tấn bản thân đến mức người không ra người, những kẻ cho vay nặng lãi đương nhiên cũng chướng mắt cậu, mà Tôn Thương thì bỏ mặc cậu.
Sau đó, Tôn Thương chết thảm ở đầu đường do bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ.
Ngày thứ ba, Cố Vân Thanh lảo đảo ra khỏi cửa, chuẩn bị kết thúc sinh mệnh của mình.
Không ngờ vào ngày hôm đó, cậu lại chứng kiến một vụ tai nạn xe xảy ra.
Cố Vân Thanh nghe thấy tiếng thét chói tai của lũ trẻ và tiếng la hét hỗn loạn của đám đông, mơ màng nghĩ.
Người thanh niên vừa rồi đã cứu đứa nhỏ kia, người tốt như vậy nhất định phải sống tiếp.
Vì vậy, cậu lấy điện thoại ra bấm số 120 gọi xe cấp cứu rồi thông báo địa chỉ, sau đó còn đi theo xe cấp cứu đến bệnh viện, giúp hắn thanh toán viện phí rồi mới quay người rời đi.
Đột nhiên xảy ra chuyện này khiến cậu ít nhiều cũng có một chút ý nghĩ sống tiếp ở trong đầu.
Nhưng ý nghĩ này lại hầu như không còn trong đầu cậu vào ngày hôm sau.
Cuối cùng, cậu vân vê lọ thuốc ngủ kia, nghĩ thầm, đã đến lúc rồi.
Ngay khi cậu quyết định kết thúc sinh mệnh của mình, chuông cửa lại reo vang.
Nếu không có hệ thống.
Lúc Cố Vân Thanh mở cửa, An Dương có chút kinh ngạc, thiếu niên này sao lại gầy như thế, toàn thân cậu trông có vẻ suy yếu, trạng thái tinh thần không được ổn định cho lắm, cơ thể cậu gầy trơ cả xương nhìn có chút kinh hãi.
Nếu không có hệ thống.
An Dương biếu quà xong rồi cười nói lời cảm ơn, sau đó nhìn Cố Vân Thanh cụp mắt, gật đầu đóng cửa lại.
Nếu không có hệ thống.
An Dương nhìn cánh cửa đóng chặt, nghĩ thầm, cậu ấy có phải đã gặp chuyện gì khiến cho tâm tình không tốt hay không, sau đó hắn mới xoay người đi xuống lầu.
Nếu không có hệ thống.
Tình yêu lắng đọng kia đã từng được nhung nhớ đến khắc cốt ghi tâm, cũng đều không còn sót lại chút gì.
Cho nên, hai người chung quy chỉ có duyên gặp mặt một lần thôi sao? Nếu không có hệ thống.
An Dương sẽ không bao giờ biết mình ở thế giới song song khác.
Có bao nhiêu đau lòng cho thiếu niên kia.
Nếu không có hệ thống.
Cố Vân Thanh sẽ không bao giờ biết mình ở thế giới song song khác.
Sẽ được thanh niên này cứu vớt.
Nếu không có hệ thống.
… Nhưng mà nếu không có hệ thống, An Dương đi xuống cầu thang được vài bậc, hắn chần chừ một chút, rồi lại sẽ chạy bịch bịch lên lầu lần nữa, gõ cửa nhà Cố Vân Thanh.
Một lúc lâu sau, cánh cửa kia cuối cùng vẫn sẽ mở ra.
An Dương sẽ ngượng ngùng xoa xoa tóc mình, sau đó cười nói: “Tâm tình cậu không tốt sao? Cậu đã ăn cơm chưa? Tôi mời cậu đi ăn nhé.
” Cố Vân Thanh sẽ do dự, cũng sẽ từ chối một lần: “Vẫn là thôi…” “Đừng vội từ chối, dù sao cậu cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi mời cậu đi ăn một bữa cũng là việc nên làm thôi.
” An Dương mỉm cười như ánh mặt trời ấm áp.
Chính nụ cười này, khiến cậu vẫn như cũ không biết nên từ chối thế nào.
Hai người sẽ lại một lần nữa đến nhà hàng Trung kia, Cố Vân Thanh vẫn như cũ mà không ăn được quá nhiều vì đau dạ dày.
An Dương sẽ hỏi cậu có phải không hợp khẩu vị hay không, sau đó nói với cậu hắn nấu ăn cũng được, hỏi cậu có thể nấu cho cậu nếm thử vào ngày hôm sau không.
An Dương cũng không biết tại sao, hắn chỉ là cảm thấy mình không thể yên tâm người trước mặt.
Tất cả dường như lại trở về cùng một quỹ đạo.
Nếu không có hệ thống.
An Dương có lẽ còn phải mất một khoảng thời gian dài, mới có thể hiểu được tâm ý của mình.
Nếu không có hệ thống.
Cố Vân Thanh có lẽ sẽ bị sự ấm áp kia nắm chặt trái tim trước khi An Dương yêu cậu.
Nếu không có hệ thống.
Hai người có lẽ vẫn còn một chặng đường dài phải đi.
Nhưng mà, đến cuối cùng bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau, có thể là vì động tác lơ đãng cùng với sự dịu dàng, hoặc cũng có thể là nét mặt tươi cười từ từ nở rộ.
Điều gì nên đến rồi cũng sẽ đến.
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng, có người vẫn luôn chờ đợi cậu.
Cho nên, ngay cả khi không có hệ thống, vậy thì đã sao.