Hai ngày thi đại học trôi qua cực kì nhanh. Nặc Nặc ra khỏi phòng thi, nhìn thấy thần sắc của các bạn học khác nhau, có người vui vẻ hăng hái, lại có người ủ rũ cúi đầu, giống như chỉ cần có cơ hội là có thể khóc được ngay. Thi xong phải về phòng học, cô Triệu muốn dặn dò vài chuyện. Lúc mọi người quay lại lớp học đều bắt đầu cảm khái, có lẽ là luyến tiếc căn phòng đã gắn bó ba năm với biết bao kỉ niệm. Triệu Lệ cười nói: "Chúc mừng các em, từ hôm nay trở đi thời học sinh cấp ba của các em đã kết thúc rồi, đương nhiên là không bao gồm các bạn học lại.
Nhưng cô hi vọng không ai phải học lại cả, mong bạn nào cũng sẽ nhận được thành tích tốt." "Cô chỉ làm cô giáo của các em đến ngày hôm nay thôi, cô chúc các em tiền đồ như gấm." Lời này vừa nói xong, trong lớp đã có rất nhiều bạn cảm thấy thương cảm, ngay cả mấy nam sinh bình thường rất nghịch ngợm cũng không nói câu nào. Mấy nữ sinh nhạy cảm sớm đã đỏ mắt. Vì an toàn của học sinh, Thất Trung không tán thành cho các học sinh thi đại học xong liên hoan.
Nhưng cô Triệu vẫn để lớp trưởng thống kê một chút, xem mọi người có ai muốn liên hoan không. Kết quả thống kê lại đoàn kết một cách ngoài ý muốn. Mọi người đều muốn ăn cùng nhau một bữa cơm, cô Triệu nói: "Chọn ngày chi bằng đúng ngày, vậy tổ chức vào tối hôm nay đi." Lúc Nặc Nặc cùng Lữ Tương đi ra khỏi lớp học, cô nàng mới òa khóc: "Huhuhu làm sao bây giờ, hóa học với sinh học mình làm kém lắm, Đặng Khải giỏi như vậy, nhất định anh ấy sẽ làm được.
Có phải mình không thể ở bên cạnh anh ấy nữa phải không?" Nặc Nặc vội ôm lấy cô nàng: "Không đâu, cậu nỗ lực thế nào mình đều thấy mà, cậu ấy sẽ hiểu cho cậu thôi.
Lữ Tương, cậu đừng khóc, đợi kết quả đã được không?" Lữ Tương gật đầu. Bọn họ đi ngang qua khu dạy học, mới phát hiện có rất nhiều bạn đang hoan hô rồi xé sách.
Một năm gian nan nhất của cấp ba cuối cùng đã qua, đây chính là hành động để đặt một dấu chấm hết cho quãng thời gian này. Có người trêu chọc nói: "Xé sách nhất thời sảng, học lại hỏa táng tràng." Mọi người đều cười. Bữa tiệc liên hoan được tổ chức tại một nhà hàng bình dân. Mọi người đều cảm thấy mình đã trở thành người lớn, giống như chú chim bị nhốt trong lồng rất lâu nay lại được bay ra, hoan hô nhảy nhót không thôi. Qua kì nghỉ hè này, họ sẽ trở thành sinh viên. Là sinh viên "muốn làm cái gì thì làm cái đó" trong miệng của thầy cô giáo. Tuy Nặc Nặc biết ở đại học vẫn có nhiều trói buộc, thậm chí còn bận rộn hơn, nhưng ở chung với các bạn học này đã nửa năm, cô cũng có cảm giác kích động cùng xúc động sau khi tốt nghiệp. Có một bạn nam hỏi: "Cô ơi, bây giờ chúng em thành niên hết rồi, cũng không phải học sinh cấp 3 nữa, chúng em uống rượu được không ạ?" Triệu Lệ xụ mặt: "Uống ít thôi, chỉ cho phép uống bia." Mọi người hoan hô một tiếng, bắt đầu gọi rượu. Lúc đầu Lữ Tương không uống, sau đó lại vì tâm trạng buồn bực nên một hai phải kéo Nặc Nặc uống chung vài chén. Nặc Nặc đành phải chiều ý cô nàng, ở thế giới thực cô rất ngoan, ba mẹ cũng nghiêm khắc, không cho phép cô uống rượu bia. Cho nên mới uống được mấy chén, trong lòng Nặc Nặc đã bắt đầu lo sợ, nhưng nghĩ tới chú Trương đang chờ ở dưới lầu thì mới thả lỏng một chút. Có thể thuận lợi chịu đựng được tới lúc thi đại học, cô cũng rất vui vẻ. Để bầu không khí náo nhiệt hơn, mọi người rủ nhau chơi trò nói thật hay mạo hiểm. Không biết ai hỏi câu: "Đông Tử, trong lớp mình ai là nữ thần của cậu?" Thái Đông nói lớn: "Tống Nặc Nặc, cậu ấy chính là nữ thần của chúng ta." Hơn nửa năm nay, cô an tĩnh xinh đẹp, lúc ngước mắt thì cười nhợt nhạt, tựa hồ như trong mắt có tinh quang.
Tuy không ai nói ra, nhưng mọi người đều kính nể sự nỗ lực của cô. Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức im như ve sầu mùa đông, vài người lo sợ nhìn Nặc Nặc, ngượng ngùng nói: "Tống Nặc Nặc, cậu đừng để ý, Đông Tử uống say nói giỡn thôi."
Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Tống Nặc Nặc và Cừu tổng, lời này mà bị truyền ra ngoài thì không biết họ sẽ gặp phải phiền phức gì. Nặc Nặc ngây thơ không hiểu chuyện gì, sau một lúc mới gật gật đầu. Trong lớp có người không quản được mắt mình mà khe khẽ liếc cô một cái, mẹ ơi, Nặc Nặc phản ứng chậm thôi mà cũng dễ thương quá đi mất. Nặc Nặc đứng lên, tìm được chỗ ngồi của Triệu Lệ thì mỉm cười đi tới. Cảm thấy cô bé này vừa ngoan vừa ngốc, Triệu Lệ cũng bật cười: "Em uống rượu đấy à?" Nặc Nặc gật đầu: "Cô Triệu, em cảm ơn cô.
Lớp 12 này cô đã giúp em rất nhiều." Triệu Lệ không biết mình bị làm sao, hai mắt bỗng cảm thấy cay cay.
Học sinh Tống Nặc Nặc này là người mà thiếu chút nữa cô đã từ bỏ, nhưng nhìn em ấy từng ngày cố gắng nỗ lực học tập, giống như đóa hoa nhỏ tự mình chăm sóc, càng ngày càng ưu tú hơn, cô cũng sinh ra chút tình cảm. "Ừ, cô mong mỗi ngày em đều vui vẻ, cả đời hạnh phúc." Đứa nhỏ tương lai sẽ được gả vào hào môn, không cần tiền đồ như gấm, chỉ cần hạnh phúc vui vẻ là đủ rồi. Nặc Nặc cười ngâm ngâm: "Vâng." Tống Liên ngồi ở bàn đầu tiên, ngay từ đầu chỉ im lặng uống rượu, cuối cùng vừa uống vừa khóc, ai cũng không khuyên được. Người vắng mặt duy nhất trong bữa tiệc chia tay này chính là Hàng Duệ. Cậu không tạm biệt bất kì ai, cứ thế yên lặng rời khỏi cuộc sống của mọi người. Có lẽ sau này gặp lại, cậu đã trở thành một nhà khoa học mà ai cũng phải kính nể. Khi đó mới vừa chập tối, mùa hạ bao giờ cũng tối muộn hơi một chút. Chú Trương chạy lên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nặc Nặc đang ghé vào trên bàn để ngủ. Né khỏi mấy bạn học sinh đang hát hò tưng bừng, vội vàng gọi Nặc Nặc: "Cô chủ nhanh dậy đi, Cừu thiếu đang đợi."
Nặc Nặc vừa nghe thấy hai chữ "Cừu thiếu", theo bản năng liền mở bừng mắt. Trong ánh mắt vẫn còn ngái ngủ, mơ mơ màng màng đi theo chú Trương xuống dưới. Cô đi được vài bước mới nhớ ra phải chào tạm biệt mọi người, quay đầu vẫy vẫy tay nhỏ, chú Trương cũng dở khóc dở cười. Xuống tới tầng dưới, gió đêm thổi qua khiến cô càng thêm lười nhác. Cô vui vẻ nói: "Chú Trương, con tốt nghiệp rồi, lập tức có thể vào đại học rồi." Chú Trương: "..." Chúc cô chủ bình an. Nặc Nặc vừa giương mắt đã nhìn thấy một loạt siêu xe: "..." Sau đó gương mặt đang vui vẻ thoáng chốc đã trở thành uất ức đau khổ, ngay cả chú Trương cũng thấy cô rất đáng yêu. Cừu Lệ ở trong xe chờ cô, thấy cô ngồi vào thì lạnh giọng hỏi: "Em uống rượu? Ai cho em uống?" Khi đó Nặc Nặc còn không biết rượu sẽ làm người ta to gan hơn, cô tròn xoe mắt nhìn anh: "Tôi muốn uống thì uống thôi, anh lại không phải ba tôi, quản nhiều vậy làm gì?" Anh cười nhéo nhéo mặt cô, cười nhạt một tiếng: "Giỏi lắm." Cô nước mắt lưng tròng nhìn anh: "Đau." "Đau cái rắm, ông đây còn không dùng sức." Cô hồi tưởng lại, rồi gật gật đầu: "Ờ." Sau đó lại cười hì hì với anh. Cừu Lệ tới gần cô, một tay ôm cô vào trong lòng, cô phản ứng hơi chậm chạp, ôm lấy cổ của anh..