Edit: nnoc Việc Cừu Lệ xuất hiện trên sân tập quân sự khiến cả trường loạn hết lên. Sự thắc mắc "đại cổ đông bí ẩn của đại học X là ai?" đã được giải đáp, hoá ra là chủ tịch của Cừu thị.
Anh công khai thân phận nên đầu tư càng thêm hào phóng, thư viện và kí túc xá mới rất nhanh đã được sửa xong. Thứ hai chính là quan hệ giữa Cừu Lệ và tân hoa khôi của trường - Tống Nặc Nặc. Một màn Cừu Lệ ngồi xổm xuống xoa chân cho Nặc Nặc đã được lan truyền đi, nhưng vẫn có vài người không tin. "Mấy cô gái các cậu có phải đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi hay không? Đây là hiện thực, ở hiện thực thì làm gì có người đàn ông có quyền có tiền nào chịu xoa chân cho phụ nữ trước mặt bao nhiêu người hả? Anh ta không cần mặt mũi nữa à?" Nữ sinh kia tức đến nỗi đỏ mặt, vung tay muốn đánh nam sinh kia, cậu ta lại nhanh chóng né đi. Bạn của cô ấy cũng không tin: "Năm nay Cừu Lệ 30 tuổi rồi, mà Tống Nặc Nặc mới bao lớn chứ? Người đàn ông như anh ta mà đến tận bây giờ vẫn chưa lập gia đình, lại như vậy với một sinh viên nữ thì mình cảm thấy giống bao dưỡng hơn." Có người nói tiếp: "Tôi cũng thấy giống bao dưỡng, dù sao Tống Nặc Nặc cũng..." Nam sinh kia cười nhộn nhạo: "Đẹp cực kì đúng không?" Quả thật là rất phù hợp với ảo tưởng của rất nhiều đàn ông, gương mặt nhỏ hết sức ngây thơ, cười rộ lên ngoan ngoãn đáng yêu, lúc không cười cũng đẹp gần chết, có loại cảm giác mềm mại quyến rũ, đôi mắt hạnh tròn tròn, hơn nữa còn có một nốt ruồi son ngay khoé mắt. "Tóm lại tôi cảm thấy mấy người đàn ông giới thượng lưu mà lấy vợ thì thường lấy người môn đăng hộ đối.
Gia cảnh của Tống Nặc Nặc hẳn không tệ, nhưng Cừu tổng là ai chứ? Rất rất rất có tiền, nhìn thế nào cũng không thấy xứng đôi.
Chậc chậc, dù sao Tống Nặc Nặc cũng trẻ tuổi xinh đẹp, Cừu tổng cũng là đàn ông, mà đàn ông thì ai lại không ham mê thứ mới mẻ và thân thể tươi trẻ chứ?" Càng nói càng khó nghe. Nữ sinh vốn chỉ định kể chuyện tình yêu, nghe vậy thì tức đỏ mắt, ngay sau đó cô ấy vui vẻ thốt lên: "Tống Nặc Nặc!" Mấy người kia cũng nhìn theo ánh mắt của cô ấy, quả nhiên thấy Tống Nặc Nặc ôm sách đi ngang qua cửa sổ. Hình như Nặc Nặc nghe thấy ai đó gọi tên mình, cô nghiêng đầu nhìn qua. Sắc mặt của mỗi người đều khác nhau, nam sinh nói mấy lời khinh thường cô ban nãy thì ngơ ngác nhìn cô, mặt cũng chậm rãi đỏ lên. Chờ Nặc Nặc đi qua. Nữ sinh kể chuyện không nhịn được cười: "Không phải cậu khinh thường cậu ấy lắm à? Sao mặt lại hồng thế? Chẳng qua người ta cũng chỉ nhìn thoáng qua thôi chứ còn chẳng thèm nhìn thẳng vào mặt cậu nữa kìa!" "Biến đi." Nặc Nặc ôm sách từ thư viện về đến phòng ngủ. Kí túc xá được xây mới, đặc biệt là giường ngủ của nữ sinh, tất cả đều biến thành giường công chúa mềm mại.
Tường phòng cũng không phải màu trắng đơn điệu mà thay vào đó là những tờ giấy dán tường đáng yêu. Rèm cửa mày tím nhạt bị gió thổi bay nhè nhẹ. Mèo nhỏ lung lay đi từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy Nặc Nặc thì kêu "meo meo" vài tiếng. Lần này bạn cùng phòng của cô là một cô gái khá thần kì - Cao Trân.
Cô gái này đeo một cái kính cận rất dày, là một người cuồng học tập lại còn quá nhát gan, tính tình cũng hướng nội. Cả khu kí túc xá đều trở thành căn phòng mà mỗi cô gái đều mơ ước có được. Lúc Cao Trân mới vào ở thì đã sợ tới mức ngây người, cô ấy biết mình đang hưởng ké phúc từ bạn cùng phòng, bởi vậy nên tính cách đã nhát lại càng thêm thẹn thùng, thậm chí có chút sợ hãi Nặc Mặc.
Lúc mào cũng cảm thấy đây là một cô tình nhân của tổng tài bá đạo lúc nào cũng có thể trở mặt. Nhưng Cao Trân lại rất thích mèo của Nặc Nặc. Vốn dĩ kí túc xá không cho nuôi mèo, nhưng mèo của đại cổ đông...!dì quản lý kí túc tỏ vẻ không nhìn thấy gì cả. Cao Trân không nói chuyện với Nặc Nặc nên cô cũng không có cách.
Cho dù nhân duyên của cô có tốt đến đâu thì cũng không có khả năng khiến ai cũng thích mình được. Nặc Nặc cũng không cưỡng cầu, chỉ có hơi xấu hổ đó chính là mỗi lần cô tắm rửa mặc áo ngủ đi ra thì Cai Trân cứ nhìn chằm chằm vào cô. Bộ ngực kia, vòng eo kia trắng đến nỗi như có thể véo ra nước, Cao Trân nhìn dáng người khô đét của mình rồi âm thầm nuốt nước bọt. Da đầu Nặc Nặc tê dại, cô trừng mắt nhìn Cao Trân khiến cô ấy hoảng sợ quay mặt đi.
Nặc Nặc cũng chẳng dám nói câu gì nữa. Năm nhất của khoa phát thanh truyền hình và dẫn chương trình rất dễ dàng, nhưng Nặc Nặc lúc nào cũng bận rộn bởi cô được chọn là thư kí của khoa. Cô chưa từng nộp đơn xin làm thư kí nhưng vẫn được mọi người bầu chọn.
Cả khoa có 220 người thì có đến 170 người chọn cô. Trong nháy mắt đã sắp đến Giáng Sinh, nửa học kì đã trôi qua. Nặc Nặc mới chỉ về biệt thự 4-5 lần. Ngày nào cô cũng bận tối mặt tối mũi vì chuyện học.
Trước lễ giáng sinh chính là đêm bình an. Tuy quan hệ của Nặc Nặc và Cao Trân không thân thiết, nhưng cô vẫn có thể kết bạn với mấy nữ sinh phòng bên cạnh. "Nặc Nặc, cậu có về nhà không?"
Nặc Nặc cho các cô ấy xem quà tặng và thiệp trong tay mình: "Cô cố vấn nói phải mang tặng cho các giáo viên." Mấy cô gái nhìn đống quà tặng mà nghẹn họng trân trối, nhỏ giọng nói nhỏ: "Nặc Nặc không ở cùng bạn trai trong đêm Bình An à?" "Cừu tổng có chút đáng thương." Vì thế đêm Bình An năm nay, ai có người yêu cũng đi hẹn hò, kí túc xá cũng vắng nửa số người.
Lúc Cừu Lệ lái xe tới đây, sai người rải đầy hoa hồng bà đèn màu dưới lầu, một khoảng lớn lấp lánh rực rỡ chiếu sáng cả khu nhà, còn xinh đẹp hơn cả pháo hoa trên bầu trời. Anh mới giải quyết xong việc ở công ty, quần áo cũng chưa kịp thay, tây trang giày da, xe dừng ở ngoài kí túc xá, có rất nhiều nữ sinh trộm ra xem. Hoa hồng và đèn màu đã chuẩn bị xong. Anh cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của Nặc Nặc. Cừu Lệ đợi cô dưới lầu hơn 1 tiếng nhưng vẫn chẳng thấy cô đâu. Anh rũ mắt nhìn đồng hồ, đã 11 giờ. Dáng người của anh thẳng tắp cao gầy, rất nhiều nữ sinh âm thầm thét chói tai, rốt cuộc có người nhịn không được tới nói với anh: "Tống Nặc Nặc đi tặng quà Giáng Sinh cho các giáo viên, chắc là chưa về." Cừu Lệ hơi gật đầu, có vẻ rất có giáo dưỡng, nhưng khí chất đột nhiên lạnh lùng khiến nữ sinh kia sợ hãi, không dám nói gì nữa mà vội chạy đi. Cừu Lệ rũ mắt, trong lòng thầm cười lạnh. Nặc Nặc ở lại, cô cũng yêu cười.
Nhưng hình như vẫn chưa đủ quan tâm anh, cuộc sống của cô quá vui vẻ, Cừu Lệ cũng chỉ là một phần nhỏ ở trong đó. Cừu Lệ nhắm mắt lại. Tiết Tán hỏi: "Chủ tịch, chúng ta về sao?" "Không về." Anh muốn chờ cô. Tiết Tán chua xót. Chờ đến 11h30, điện thoại của Tiết Tán đột nhiên rung lên. Anh ta vừa nghe, sắc mặt chợt trắng chợt xanh, vội vàng đưa điện thoại cho Cừu Lệ. Cừu Lệ nhướng mày, Tiết Tán đáp: "Là cô chủ." Cừu Lệ nhận điện thoại, giọng nói đầu dây bên mia mềm mại lộ ra vẻ uất ức: "Cừu Lệ, em chờ anh lâu lắm rồi đó, sao anh còn chưa tới?" Trong chớp mắt anh ngây ra, nhìn sang Tiết Tán nhưng anh ta cũng mờ mịt chẳng khác gì anh. Cừu Lệ muốn xem điện thoại của mình nhưng nhận ra điện thoại đã hết pin và sập nguồn. Anh bảo Tiết Tán nghĩ cách khởi động máy, lúc này mới thấp giọng nói với Nặc Nặc: "Anh xin lỗi, anh không biết, vừa nãy đang bận họp." Lại im bặt không hề nhắc tới chuyện mình cũng chờ cô rất lâu. Nặc Nặc cười nói: "Không sao ạ, anh nhanh tới đi, em thấy lạnh rồi đó!" Điện thoại vừa dứt, Tiết Tán cũng cắm sạc khởi động lại máy của anh. Cừu Lệ thấy tin nhắn Nặc Nặc gửi tin nhắn cho mình, nói đêm nay gặp nhau ở Ngọc Âm Kiều. "Đến Ngọc Âm Kiều, nhanh lên." 20 phút sau xe chạy tới nơi. Lúc ấy đã là cuối tháng 12, lúc Cừu Lệ còn trên đường đi, trên bầu trời cũng đã hạ tuyết nhỏ. Đến khi anh nhìn thấy Nặc Nặc, lại một câu cũng không thốt ra được. Thiếu nữ đứng dưới tàng cây, bởi vì lạnh mà run lên, trên cây có rất nhiều tấm mộc bài buộc vải đỏ treo lắc lư.
Cô lạnh tới nỗi không ngừng dậm chân để làm nóng cơ thể, giày đi tuyết cũng bị ướt, ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng hắt lên người cô. Cô sợ lạnh như thế... Tiết Tán cũng khiếp sợ khi nhìn thấy cả một cây treo đầy mộc bài, thị lực của anh ta rất tốt, số lượng mộc bài cũng rất nhiều. Mộc bài có hai mặt, một mặt viết Cừu Lệ, mặt còn lại viết hai chữ "bình an". Vậy mà lại treo đầy cây, vải đỏ cũng lất phất bay dưới gió đêm mùa đông.
Cô vừa xoa tay vừa thổi phù phù, Tiết Tán yên lặng mang theo vệ sĩ rời đi. Cừu Lệ đi qua cầu nhỏ, đối diện với ánh mắt nhìn qua của cô.
Môi cô cũng vì lạnh mà tái nhợt, nhưng trong đôi mắt tròn tròn lại tràn đầy niềm vui: "Cừu Lệ, anh tới rồi!" Anh không thể nói rõ tâm trạng lúc ấy của mình, trên vô số mộc bài đều chỉ viết "Cừu Lệ" và "bình an". Anh lạnh mặt hỏi: "Em đang làm gì thế?" Hình như lúc này cô cũng không sợ sự lạnh lùng của anh, bỏ một tấm mộc bài mà cô vẫn luôn cầm vào lòng bàn tay Cừu Lệ: "Thẩm Tuý nói với em, tìm một ngày âm khí thịnh, dùng gỗ đào làm mộc bài rồi viết tên anh cùng bình an lên đó rồi lại treo lên cây cổ thụ trăm năm tuổi thì anh có thể bình an, sống lâu trăm tuổi." Đôi mắt của cô rất sáng, năm ấy Ngọc Âm Kiều không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ đèn lồng toả ra, dưới ánh sáng ấm áp ấy, trong mắt cô chỉ có anh. "Còn một tấm mộc bài cuối cùng thì anh phải tự treo lên, sau này anh sẽ không bị đau nữa." Hồi chiều cô có nhờ các bạn học hỗ trợ mình đi tặng quà giáo viên.
Sau đó vẫn luôn ở chỗ này treo mộc bài, cả 99 khối gỗ đào, không bỏ lỡ một cái nào, tấm nào cũng phải buộc rất chặt, cô dùng thang treo suốt 6 tiếng đồng hồ. Trời bắt đầu có tuyết rơi. Trái tim Cừu Lệ lại bắt đầu nhẹ nhàng đau. Anh vươn tay vuốt ve gương mặt cô, khuôn mặt nhỏ đã cứng lại vì lạnh. Anh không nói lời nào, đột nhiên ôm chặt cô vào trong lòng. "Ơ?" Cô chớp chớp mắt, sau đó mới phản ứng lại: "Anh bỏ em ra nào, quần áo em ướt lắm." "Mộc bài..." Cô có vài phần đáng thương mà giơ tấm mộc bài lên.
Anh nhắm mắt, có xúc động muốn đánh chết Thẩm Tuý.
Anh cũng coi như là một người dẫn hồn thành thạo, nhưng chưa từng nghe qua cái gì mà mộc bài giữ bình an.
Linh hồn của anh vì tìm được cô mà rách nát, muốn chữa cũng chẳng chữa được. Thẩm Tuý lừa cô. Nhưng cô lại tin rồi nghiêm túc chuẩn bị rất lâu.
Đúng là cô gái ngốc. Anh mở mắt ra, lại cười nói: "Được rồi, để anh treo lên." Anh rất cao, không cần nhón chân mà chứ thế buộc mộc bài lên. Ngoái đầu nhìn lại thấy một đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp, cô cười đến nỗi mắt cũng cong cong như vầng trăng non, tựa như thật sự tin rằng anh có thể sống đến năm 100 tuổi. Tuyết rơi bạc đầu. Giờ phút này cả hai cùng nhau già đi. Anh phất tay phủi đi bông tuyết trên đầu cô rồi ngồi xổm xuống: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi." Cô vui mừng gật đầu, đôi tay ôm lấy cổ anh. Giọng nói của thiếu nữ trên lưng vì lạnh mà hơi run, ngữ khí lại mềm mại: "Mãi không thấy anh tới, em còn tưởng anh không cần em nữa rồi." Cô đang cười, rõ ràng là đang làm nũng. Trong lòng anh mềm nhũn: "Sao lại không cần em được chứ?" Tiếng cười của cô thanh thuý: "Năm nay tuyết rơi sớm thật đó, có phải sẽ rất lạnh đúng không?" Anh thấp giọng nói: "Không đâu." Cừu Lệ cõng cô đi qua cầu, sau đó tự mình lái xe đưa cô về biệt thự. Cô vẫn ngủ ở phòng của anh, còn Cừu Lệ dọn tới phòng cho khách. Non nửa năm nay Cừu Lệ rất biết giữ đúng mực, thật ra không phải bởi vì quân tử, mà là do anh sợ hãi. Lúc Nặc Nặc hận anh nhất, lúc Nặc Nặc rời đi đều bởi vì chuyện ở phương diện này.
Anh không biết mình có thể sống bao lâu, có lẽ là 7-8 năm, hoặc có thể chết ngay lập tức. Càng yêu một người thì càng không nỡ làm cô ấy tổn thương, anh hiểu được điều này qua vô số cơn đau đớn do linh hồn bị xé rách. Cô đã nguyện ý sống với anh hết quãng đời này, không còn gì có thể nhân từ hơn điều ấy.
Cho nên anh không dám động vào ranh giới đó. Nặc Nặc cũng hiểu. Anh giúp cô cởi giày đi tuyết ra, lại lấy chăn nhỏ bọc cô lại, dịu đang bảo cô đi tắm, còn mình thì về phòng ngủ. Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, Nặc Nặc cũng vừa tắm xong. Cô ngước mắt nhìn ra vườn sinh thái ngoài ban công, đây là Cừu Lệ tự mình làm, một thế giới nhỏ được khảm trong tường. Bên trong có cá vàng, có hoa và cây non, thậm chí có cả bươm bướm trái mùa. Anh quả thật muốn cưng chiều cô thành công chúa. Có đôi khi cô còn cảm thấy mình càng ngày càng không chín chắn. Cô nhíu nhíu mũi rồi về phòng ngủ. Dưới ánh đèn, lông mi của cô cong vút còn hơi dính hơi nước.
Bởi vì trong nhà ấm áp nên cô mặc áo ngủ mỏng cũng không thấy lạnh.
Nặc Nặc cảm thấy Cừu Lệ hơi đáng thương.
Nếu tính đúng ra thì cô đã gần 22 tuổi rồi. Cô ở lại là vì làm bạn gái của anh. Chứ không phải tìm một cha nuôi trẻ cho mình. Cô vừa nghĩ vừa cười. Cẳng chân trần trụi tinh tế mềm mại, cô nghĩ nghĩ rồi kéo cổ áo xuống. Đây đều là phong cảnh mà Cao Trân chỉ nhìn qua thôi cũng nuốt nước miếng. Thảm mềm mại, Nặc Nặc cũng không đi dép.
Cô đứng trước cửa phòng Cừu Lệ một lúc lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm để gõ cửa. Anh không ngủ, vẫn còn đang xem dự án đấu thầu. Cừu Lệ vừa ngước mắt đã lập tức nhìn sang chỗ khác, dự án đấu thầy trong tay bị anh siết chặt, ngữ điệu lại hết sức nhẹ nhàng: "Làm sao vậy?" Mặt Nặc Nặc đỏ bừng, ngón chân giật giật.
Cô nhận ra đây chính là chuyện lớn gan thẹn thùng nhất mà cô từng làm.
Nhưng cô không phải là người sẽ hối hận hay muốn chùn bước. Cô nũng nịu nói: "Em lạnh." Cừu Lệ nhíu mày, thầm mắng một câu trong lòng. Anh đứng dậy trấn an cô: "Để anh xem." Vẻ mặt Nặc Nặc mờ mịt, có chút ngốc đáng yêu.
Liền thấy Cừu Lệ đi vào phòng cô kiểm tra máy sưởi. Lúc đi ngang qua cô mắt còn nhìn thẳng. Cô ngơ ngác cúi đầu nhìn nơi mềm mại của mình.
Lại ngơ ngác ngước mắt nghe thấy Cừu Lệ bình tĩnh nói: "Không hỏng, anh chỉnh cao mấy độ lên cho em rồi.
Ngoan, đi ngủ đi." Giọng điệu dỗ dành cô ôn hoà cực kì, nhưng Nặc Nặc lại bối rối không thôi. Mũi chân cô hơi chọc chọc xuống mặt đất, nhỏ giọng nói "vâng".
Cô đã xấu hổ tới nỗi muốn khóc đến nới rồi. Cô cũng không am hiểu mấy chuyện này, vẫn là về đi ngủ vậy.
Mặt Nặc Nặc đỏ bừng, đi về phía phòng mình. Nhưng cô mới đi vào được vài bước. Giây tiếp theo người đàn ông đã ấn cô lên tường. Không biết là ai không cẩn thận đụng tới công tắc đèn. Trong nhà lập tức đen nhánh. Lưng Nặc Nặc chống vào tường, cằm bị anh nâng lên, ngay sau đó nghênh đón một nụ hôn. Trên môi thậm chí có hơi đau. Nụ hôn này mang theo sự thành thục của người đàn ông, hung mãnh mãnh liệt lại mang theo vài phần điên cuồng. Cô cũng không giãy giụa, tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh rồi cẩn thận đáp lại. Cả hai người đều đang run lên. Lửa đổ thêm dầu, tay anh lần theo làn váy, chạm vào nơi không nên chạm, thậm chí có xúc động muốn xoa nát cô. Nhưng ngay sau đó anh thở phì phò, bật đèn lên. Lúc này Cừu Lệ mới thấy rõ mình đang làm cái gì. Nặc Nặc ngồi trên bàn trang điểm, cánh môi đỏ thắm, váy bị vén lên tới eo.
Hai tay chống ra sau, mờ mịt nhìn anh, tóc dài hơi xoăn rơi trên vai, ngây thơ như thiếu nữ chưa biết sự đời. Anh hung hăng nuốt ước miếng. Tay run rẩy mà sửa sang lại váy cho cô, che khuất đi đôi chân thon dài trắng nõn. Lại kéo cổ áo của cô lên cao. "Xin lỗi." Anh ách giọng, cực lực trấn an cô: "Anh không phải cố ý, em đi ngủ đi nhé?" Nói xong định ôm cô xuống. Nặc Nặc vừa xấu hổ vừa tức giận, cô muốn khóc lắm rồi. Cô bị anh nuông chiều quá mức, tính cách của Cừu Lệ rất tốt, nếu đã là cô gái của anh, thì anh chỉ hận không thể cưng cô lên tận trời. Một đôi chân tinh xảo mềm mại trần trụi nhẹ nhàng đá anh một cái. Bởi vì cô đang ngồi trên bàn trang điểm nên một chân này đá vào ngực anh. Dáng vẻ cô uất ức không thôi, tại bởi cơ bắp của anh quá cứng. Anh thấp giọng cười. Cừu Lệ không hề giận, ngược lại anh còn nắm lấy bàn chân xinh đẹp ấy, cúi đầu thành kính hôn lên mu bàn chân cô. Cô quay đầu đi không nhìn anh. Cừu Lệ đáng ghét! Đây là lần đầu tiên của thân thể này nên cô không có khát vọng với chuyện ấy.
Nhưng cô biết Cừu Lệ có nhu cầu. Rất nhiều lần cô đã nghe được âm thanh không trong sáng, đều do anh tự dùng tay giải quyết. Cừu Lệ ôm cô xuống dưới, sợ cô ngã nên động tác rất cẩn thận. Cô ôm lấy cổ anh, không cho anh động đậy. Anh thích cô như vậy. Lại ngoan lại kiêu căng, xem thế nào cũng không thấy đủ.
Cừu Lệ vuốt tóc ra sau tai cho cô rồi thấp giọng hỏi: "Sao thế?" Đôi mắt to lúng liếng nhìn anh, lại không nói lời nào. Tai nhỏ hồng lên. Trong thân thể anh nhốt một con dã thú, nhưng trong lòng lại vô cùng dịu dàng bất đắc dĩ: "Ngoan, anh...anh cũng là đàn ông.
Dáng vẻ này của em..." Cừu Lệ cười nói: "Là muốn đùa chết anh sao?" Giọng nói của cô mềm mềm: "Không phải." Cô cẩn thận liếc anh một cái, rốt cuộc vẫn không nói được, vì thế chỉ có thể tiến đến bên tai anh rồ nhỏ giọng nói. Chờ Cừu Lệ nghe được những lời ấy, cơ bắp cả người đều căng chặt. "Anh Cừu Lệ!" Cô nhỏ giọng lặp lại lần nữa: "Anh Cừu Lệ."
Cô biết anh để ý vấn đề tuổi tác, xưng hô như vậy khiến anh phá lệ hưng phấn.
Nặc Nặc biết anh thích. Cừu Lệ cắn răng, cả người như mềm đi. Sau một lúc lâu anh mới thở phì phò nói hết lời: "Không phải là muốn rời khỏi anh hay sẽ hối hận chứ?" Cô ghé vào trên vai anh, không chút để ý nhẹ nhàng đá vào chân anh. "Nói đi!" Cô chớp chớp mắt: "Vâng." Người đàn ông bế cô lên giường, đôi mắt cũng đỏ lên: "Em không gạt anh đúng không? Không gạt anh đúng chứ?" Anh cũng không cần cô trả lời: "Anh sẽ rất nhẹ, thật đấy, sẽ không đau như lần đó đâu." Lúc tay anh run rẩy cởi quần áo cho cô, cuối cùng Nặc Nặc cũng có hơi xấu hổ. Cô không có kinh nghiệm, lúc này mới nhớ đến một chuyện, nhắc nhở anh: "Muốn mang cái kia." Cô vẫn còn đang đi học đó, tuy rằng học đại học cũng có thể lấy chồng sinh con, nhưng vẫn rất xấu hổ. Cừu Lệ...không mang được. Anh run giọng dỗ cô: "Không có việc gì..." Nặc Nặc đẩy anh: "Không được, lúc trước mẹ em nói..." Anh cầu xin cô: "Cục cưng, thật sự sẽ không sao đâu mà, anh không bắn bên trong..." Nặc Nặc nửa tin nửa ngờ. Mãi đến lúc lâu sau cô mới hiểu được, những gì người đàn ông nói lúc ấy đều không đáng tin chút nào. Cô tin, cô khóc suốt nửa đêm. Lần trước bị chuốc thuốc nên không có cảm giác, lần này cô chỉ muốn chửi tục rồi đồng quy vu tận với anh. Lúc kết thúc Cừu Lệ suýt chút nữa quỳ xuống với cô, sau đó ôm cô đi rửa sạch, vừa làm vừa dỗ dành: "Là anh sai, Nặc Nặc đừng khóc." Cô nhẹ giọng nức nở, cố gắng nghẹn tiếng khóc lại.
Rốt cuộc cô cảm thấy khóc vì chuyện này quá mất mặt.
Gương mặt nhỏ của Nặc Nặc đỏ ửng, lỗ tai cũng hồng hồng. Anh nhịn không được cười, thầm nghĩ cô ngoan quá. Tuyết rơi đến nửa đêm, sau nửa đêm lại là mây mù xấu hổ. Ngày hôm sau Nặc Nặc mở mắt ra mới phát hiện dì Trần và mấy người khác đều không có ở biệt thự. Lúc đó đã là 10h sáng. Cô ngồi dậy nhìn ánh mặt trời nhàn nhạt ngoài cửa sổ. Hiếm khi mùa đông thấy ánh mặt trời. Trên người cô có rất nhiều dấu hôn xanh tím, phần lớn là dấu tay.
Nhưng mùa đông mà nhìn thấy mặt trời, tâm trạng vẫn rất sung sướng. Nặc Nặc mặc xong quần áo, lúc đi xuống dưới lầu cũng có chút xấu hổ. Cừu Lệ tự tay làm cơm sáng cho cô. Anh không tới công ty. Nặc Nặc vừa vào phòng bếp đã thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh. Khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng, đang nhíu mày thêm đường vào nước.
Hình như anh không biết nên bỏ nhiều hay ít, lập tức đổ một muỗng đầy. Nặc Nặc "..." Cô không muốn ăn cái này đâu. Anh quay đầu lại, cong môi cười: "Sao thế? Em chê à?" Nặc Nặc gật đầu. Anh lại cười: "Để anh làm lại." Thật ra anh đã làm lại đến lần thứ 5, nhưng anh không nói, cũng chẳng cần phải nói. Nặc Nặc ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn, không lâu sau Cừu Lệ đi ra, nhìn qua đồ ăn cũng không tới nỗi nào. Cô vừa ăn được một miếng, gương mặt đã biến sắc. Cừu Lệ có chút tự trách, tay đặt bên môi cô: "Bỏ ra đi, để anh gọi người về nấu cơm." Nặc Nặc rũ mắt nhìn tay anh. Là bàn tay của kẻ có tiền, cốt cách hoàn mỹ, ngón tay hữu lực thon dài.
Từ trước tới nay anh nhìn ai cũng như nhìn một con kiến, mà nay lại sẵn sàng dùng tay để hứng thức ăn trong miệng cô. Nặc Nặc chớp mắt nhìn anh. Mỗi người phụ nữ khi mở mắt ra đều hy vọng không phải thấy người đàn ông ghé vào người mình ngủ say như lợn chết, sau đó lại phải nấu cơm cho người đó.
Mẹ cô từng nói, người như vậy là người đàn ông xấu. Cừu Lệ bá đạo hung ác lại là người đàn ông tốt hiếm có. Tháng 12 năm ấy có mặt trời. Giọng nói của cô chứa ý cười: "Anh Cừu!" Người đàn ông nhìn về phía cô. "Nước đường rất ngọt." Tất cả thấp thỏm bất an, sợ cầm không được, sợ nắm không chắc, sợ cô hối hận, sợ nhân sinh ngắn ngủi mấy năm. Tựa hồ đều đã trôi xa. Hai mắt anh nóng lên, nước mắt như trực trào ra, cuối cùng anh lại cười: "Ừ, rất ngọt." 4531 words 23/05/2022.