Xuyên Về Năm 70

18: Chương 18


trước sau

Nhìn La Gia Tề cực kỳ quen thuộc đi tới sau tường nhà mình tìm một góc tường, tùy tiện vạch ra một cái lỗ, Nha Nha không biết nói gì: Không lẽ tên này đều đã tìm hiểu tường tận tất cả nhà trong thôn rồi? Hay bởi vì điều kiện thuận lợi nên mới đặc biệt biết rõ tình hình của nhà mình?

Nhưng bây giờ việc này không quan trọng, quan trọng là cần phải nghe xem bà ngoại đang nói gì với cậu? Vì thế Tiểu Nha Nha không chút do dự chui vào theo, đi tới ngồi xổm xuống thềm phía dưới cửa sổ nhà mình, chờ nghe rốt cuộc hai người bí mật nói chuyện gì?

“Mẹ, mẹ đã nói vậy thì con cũng không còn cách nào, con nói thật với mẹ, chuyện của Nha Nha con cũng không muốn như thế, mẹ có biết vì sao trước đây chúng con lại đưa Nha Nha cho mẹ hay không? Bởi vì con bé này không phải người bình thường…” Giọng nói bất đắc dĩ của cậu truyền ra từ bên trong, làm Tiểu Nha Nha sợ giật mình một cái, chẳng lẽ bọn họ biết mình là giả?

La Gia Tề cũng sững sờ, đây là có ý gì?

“Không muốn nuôi con bé thì mày cứ nói là không muốn nuôi, cần gì nói Nha Nha của tao như vậy?” Bà ngoại không vui, nói gì mà không phải người bình thường? Nha Nha chỉ xinh xắn, thông minh hơn những đứa bé khác một chút thôi mà? Sao có thể nói con bé không phải người bình thường?

“Mẹ —— sao mẹ không nghĩ lại xem? Trước đây khi Trân Nhi chưa sinh Nha Nha thì em ấy có bệnh nặng như vậy không? Nặng đến nỗi không bước xuống giường được? Kết quả em ấy mới bao nhiêu tuổi đã ra đi? Đó là em gái con, sao con không đau lòng? Không chỉ có chuyện Trân Nhi, trong nhà còn xảy ra nhiều chuyện, đầu tiên là Thành Tử bị đánh, sau đó Tiểu Mẫn bị trật eo, còn Tảng nữa, thằng bé lớn như vậy mà lại bị một bé gái như Nha Nha hù sợ? Còn ảnh hưởng đến công việc của con, lãnh đạo muốn điều con qua đội hai kia kìa? Từ khi mẹ mang Nha Nha chuyển ra ngoài, thì mọi việc dần tốt lên, lãnh đạo không nhắc đến chuyện điều động công tác nữa, ai trong nhà cũng bình yên. Vả lại bây giờ sức khỏe của mẹ yếu đến mức nào rồi? Nói tới chuyện của Nha Nha không ai không tin? Nghe lời con, mẹ quay về cùng con đi? Chỉ cần rời khỏi con bé thì con bé không thể khắc mẹ nữa, mẹ sẽ chẳng có chuyện gì…”

Hắn tận tình khuyên bảo nhưng còn chưa nói xong đã bị bà ngoại chỉ vào mũi mắng ngược lại: “Trước đây, tao chỉ cảm thấy tính tình mày có chút nhu nhược, mọi chuyện đều nghe lời con dâu, bây giờ xem ra tao nghĩ oan vợ mày rồi, không phải tính tình mày nhu nhược mà do mày không biết phải trái.” Bà nén nước mắt, vô cùng đau đớn nhìn con trai của mình, không hiểu sao mình lại sinh ra đứa con như vậy? “Tiêu Trung Thần vừa đi là mất hút, trong nhà không có trụ cột, Trân Nhi bị người trong thôn nói xấu trước mặt, sức khỏe em gái mày vốn đã yếu lại sinh con thì sao sức khỏe nó tốt được? Sao mày có thể đổ lỗi lên người Nha Nha? Mày đổ tất cả chuyện không tốt không vừa lòng trong nhà lên đầu một đứa bé bốn tuổi, mày có còn là đàn ông không? Có chút trách nhiệm nào không?” Bà từng không hiểu vì sao hai đứa này lại tính toán muốn vứt bỏ con bé, thì ra trong lòng có tâm bệnh?

La Gia Tề hối hận, cậu chỉ muốn nghe xem sau này Nha Nha sẽ ra sao thôi, nhưng không ngờ lại nghe được mấy lời này? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Nha Nha khiến cậu đau lòng, kéo cô bé vào lòng mình, im lặng an ủi cô bé, nói cái gì mà có thể khắc người khác? Chỉ là cái rắm, nếu nói như vậy, hiện tại trong nhà cậu chỉ còn một mình cậu, không lẽ mọi người cũng bị cậu khắc hết sao?

“Mẹ, không phải sự thật đã bày ở trước mắt rồi sao, mẹ xem bệnh của mẹ đi? Đã đến như vậy rồi?” Hắn muốn tiếp tục ngụy biện nhưng lại bị bà ngoại hắt nước lên người, tiếng chén nước rơi xuống mặt đất hù dọa cả người bên trong và bên ngoài phòng ngẩn ra. Lần này bà ngoại thật sự nổi giận, bà biết nếu mình không còn thì sẽ không có ai chăm lo cho Nha Nha, bà cần gì phải hòa nhã nữa? Bà chỉ vào con trai mắng, “Bệnh của tao? Mày cứ nói sao bệnh của tao lại nặng như vậy? Bởi vì tao sinh ra một đứa con ngoan, tao nuôi được hai đứa cháu tốt, tao vất vả chăm sóc, nuôi lớn một đám lòng lang dạ sói như chúng mày. Kết quả tao già rồi chúng mày không coi tao ra gì, con gái vừa mất, con trai và con dâu đã muốn bán cháu gái tao cho người khác. Nếu tao không bị tức chết thì tao đã không còn trái tim rồi? Đoạn Vĩnh Quý, nó là cháu gái của mày, có phải lương tâm của mày bị chó ăn hết rồi không?” Nói xong, trong phòng lại truyền đến tiếng ho khan xé ruột xé gan của bà ngoại.

Đoạn Vĩnh Quý thấy mẹ như vậy, sợ tiếp tục ở lại sẽ bị mắng nữa, hắn tranh thủ lúc mẹ đang ho khan nói không ra lời, vội vàng nói một câu: “Mẹ, mẹ chăm sóc sức khỏe thật tốt, lần khác con lại đến thăm mẹ.” Nói xong, hắn xoay người bỏ chạy.

Bà ngoại ôm ngực nhìn con trai dứt khoát bỏ đi, giận đến nỗi trước mắt tối sầm, ngay lập tức ngã xuống đất.

“Bà ngoại ——” Nha Nha nghe thấy tiếng động bất thường ở trong phòng, đứng lên xem thì thấy bà ngoại đã ngã xuống đất. Bé vội vàng xoay người chạy nhanh về phía sân trước.

La Gia Tề cũng chạy theo vào nhà, hai người vội vàng đỡ bà ngoại ngồi dậy, người xoa ngực, người xoa lưng, cuối cùng bà ngoại cũng tỉnh lại.

Thấy trên mặt cháu gái đầy nước mắt, bà ngoại không kìm được nước mắt chảy ròng ròng: “Nha Nha số khổ của bà, nếu bà ngoại đi thật thì con biết làm sao bây giờ đây?”

“Bà ngoại không sao, bà ngoại nhất định phải sống thật tốt, nếu bà mất con không còn người thân nào cả…” Tiểu Nha Nha không ngừng ôm bà ngoại khóc. Bà ngoại thật sự không thể chống đỡ rồi sao? Mẹ không còn, bé cũng không giữ được bà ngoại sao?

Hai bà cháu khóc một lúc, dưới sự giúp đỡ của La Gia Tề đứng lên ngồi vào giường, thấy Nha Nha dựa vào trước ngực mình, bà khẽ thở dài nói: “Bà ngoại sớm biết cơ thể không chịu nổi giày vò, không bằng lúc trước đưa con cho lão Triệu trưởng thôn kia, sau này ít nhất còn có người chăm lo cho con.”

La Gia Tề vừa nghe, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên, nói: “Bà nội nói lão Triệu không con cháu ở thôn bên cạnh đúng không? Mùa đông năm nay ông ấy đã mất rồi, hình như mùa hè năm trước bệnh rất nặng, ông ấy luôn muốn kiếm một người lo ma chay cho ổng sau khi ổng chết.”

Bà ngoại buồn rầu, đường này cũng hỏng rồi? Trong thôn này còn ai có thể chăm sóc Nha Nha đây?

La Gia Tề không nói thêm nữa, cậu nhẹ nhàng đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Gần đến trưa mà hai bà cháu còn chưa ăn cơm, Nha Nha bị đói gầy đi thì?

Nha Nha dựa vào lòng bà ngoại yên lặng rơi nước mắt, bé biết mình không thể nói bà ngoại quay về nhà của mình đi, không cần lo cho bé, nếu thực sự nói thế thì không biết bà sẽ đau lòng đến đâu? Ý là muốn nói bà già rồi không chăm được cho cháu gái rồi sao?

Bữa trưa, La Gia Tề nấu cháo, hai bà cháu buồn bã đồng thời có chút an ủi, ít nhất còn có người quan tâm hai bà cháu không phải sao?

—— ta là đường ranh giới ——

Mấy ngày kế tiếp, bà ngoại không nhàn rỗi, bà không quan tâm cơ thể ốm yếu của mình, mỗi ngày đi khắp thôn hỏi thăm xem có ai có thể nhận nuôi Nha Nha hay không. Không biết ai nói chuyện Nha Nha khắc chết mẹ ra ngoài, tuy rằng bởi vì cố kỵ phê đấu (giải thích chương 13) vào mấy năm trước nên mọi người không dám nói quang minh chính đại, nhưng đều ngấm ngầm cách xa con bé kia, dù sao đứa nhỏ này không có quan hệ với mình, không có chuyện gì vẫn nên ít tiếp xúc.

Bà ngoại thật sự lo lắng, bà cảm thấy hốt hoảng, buổi tối mơ thấy bạn già tới đón bà, nhưng bà chưa thể đi được, bà vẫn chưa thu xếp ôn thỏa cho Tiểu Nha Nha, bà đi thì con bé phải làm sao? Bản thân thằng nhóc La kia có thể tự kiếm cơm ăn, Nha Nha nhỏ như vậy, muốn lên núi cũng không tìm được đường về, mình đi rồi thì con bé phải chờ chết đói ư?

Đêm đó, lúc La Gia Tề một lần nữa mang đồ ăn trên núi đến thăm hai bà cháu thì bà ngoại bất đắc dĩ kéo tay đứa bé chưa đầy mười tuổi này, dặn dò: “Gia Tề, bà nội thật sự sắp không chống đỡ nổi nữa, nếu bà nội thực sự có mệnh hệ gì, Nha Nha không có ai chăm lo, con có thể giúp bà nội chăm sóc con bé hay không?” Bà chưa từng nghĩ đặt trọng trách nặng nề này lên người một cậu bé chưa đầy mười tuổi, nhưng bà thật sự không tìm được người có thể cáng đáng. Lúc này bà ngoại thực cảm thấy mình sắp chết nên mắt cũng kém đi.

Cảm nhận được sức lực bà ngoại nắm lấy tay mình, trong mắt La Gia Tề lóe lên một tia ảm đạm, nhưng cậu vẫn kiên định lắc đầu.

Đừng nói bà ngoại, cả Nha Nha cũng kinh ngạc đến ngẩn người, theo lý thuyết mà nói, cho dù có thể làm được hay không thì lúc này không phải nên không chút do dự đồng ý, để bà an tâm ra đi sao? Sao thằng nhóc này không có lương tâm như vậy? Sao không chịu lừa bà ngoại chứ?

Không nhìn ánh mắt phẫn nộ của Nha Nha đứng bên cạnh, La Gia Tề khẽ nói: “Bà nội, bà cũng biết, con nuôi sống bản thân cũng không dễ. Mùa đông năm ngoái nếu không phải bà cứu con, hẳn con đã sớm chết rồi, tuy rằng nói như vậy hơi vong ân phụ nghĩa, nhưng phải nuôi một người không thân không thích, con thật sự rất khó khăn.”

Trong mắt bà ngoại lộ rõ thất vọng, tuy biết để một đứa nhỏ chăm sóc Nha Nha là đang làm khó nó, nhưng không nghĩ tới đối phương từ chối rõ ràng như vậy. Cũng tại con trai mình mặc kệ cháu gái nó, người trong thôn bị lời đồn kia mà trốn tránh Nha Nha, đứa nhỏ này còn đến thăm hai bà cháu, mang một ít đồ ăn cho bọn họ đã không phải dễ dàng.

“Là bà nội hồ đồ, làm khó con.” Bà ngoại từ từ buông tay ra, lại bị La Gia Tề nắm ngược trở lại. Vẻ mặt cậu trịnh trọng nói, “Bà nội, không thân không thích, con tuyệt đối sẽ không thiệt thòi mình đi chăm sóc người khác, nhưng nếu bà nội chịu đồng ý sau khi Nha Nha lớn lên gả cho con, sau này chỉ cần con có một ít đồ ăn cũng sẽ cho Nha Nha trước, cho dù chết đói cũng là con đói chết trước cô bé, tuyệt không để cô bé tủi thân.”

Mấy ngày nay cậu suy nghĩ rất lâu, cậu vô cùng vui vẻ đón cô bé về nhà, nhưng ngộ nhỡ nuôi lớn rồi lại thành của người khác thì sao? Em gái gì đó không đáng tin, ông từng nói, bà nội của cậu là con dâu nuôi từ bé, chỉ có nàng dâu mới ở bên mình cả đời. Cho nên mấy ngày nay cậu vẫn chờ, chờ bà ngoại hết cách phải tìm cậu nói chuyện, đương nhiên, lời đồn về Nha Nha không phải do cậu truyền đi. Bởi vì sợ Nha Nha đau lòng nên cậu luôn do dự có nên truyền ra hay không, gần như người trong thôn đã biết cả, không thể phủ nhận lúc đó trong lòng cậu đã thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng làm Nha Nha đau lòng là điều cậu không bao giờ muốn, nhưng cậu thật may mắn, cuối cùng Nha Nha vẫn là của cậu.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây