Khiết Anh đang hướng dẫn mọi người bó hoa thì tầm mười cung nữ bước đến, chưởng sự việc đang trải khăn trên bàn tiệc thấy vậy liền bước lại bên cạnh Khiết Anh và nói: “Đã đến giờ dùng bữa, mời hai vị tiểu thư nghỉ tay dùng cơm ạ!” Khiết Anh ngẩng lên nhìn thức ăn đang được dọn trong Xuân Vọng đình là nơi nàng gặp thái hậu và hoàng thượng.
Thấy sắc trời đã trễ, nàng đứng lên nói lớn: “Mọi người nghỉ ngơi dùng bữa rồi chúng ta hãy tiếp tục nhé!” Mọi người nghe vậy liền gật đầu vì thật sự họ rất mệt và đói a! Tất cả cùng bước vào mái đình dùng bữa vừa nói chuyện khiến không khí rôm rã không còn yên ắng như mọi hôm, hai tiểu thư lại vui vẻ dễ gần lại chỉ dẫn họ nhiều điều khiến mọi người càng yêu thích hai người hơn.
Khiết Anh vừa ăn vừa nhìn ra trời cảm thán: “Quả thật là hoàng cung, một vườn hoa nhân tạo lớn như vậy lại không có một bóng nắng.
Thật là may chứ nếu không chắc mọi người đều biến thành cầy quay hết luôn quá!” Sau khi cùng xong thì mọi người lại bắt đầu tiếp tục công việc đến khi mặt trăng ló dạng mới hoàn thành.
Khâu cuối cùng là kiểm tra lại tất cả một lượt thêm lần nữa để đảm bảo không xảy ra những việc ngoài ý muốn, nếu không thì tất cả sẽ có dịp được cùng với Hắc Bạch Vô Thường hẹn hò đàm đạo như chơi đó. Khi đã hoàn tất thì mọi người cũng đã thấm mệt, Khiết Anh nhìn mọi người với ánh mắt biết ơn nói: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã giúp đỡ tiểu nữ nhiều như vậy.
Thật sự rất cảm ơn ạ!” Chưởng quản sự và mọi người xua tay nói: “Nào có, nào có.
Bọn tôi đây còn phải đa ta Cao tiểu thư đã chỉ dẫn giúp chúng tôi mở mang tầm mắt và học hỏi được rất nhiều thứ đấy ạ! Đa tạ tiểu thư.” Mọi người đồng loạt cúi đầu với nàng khiến nàng có chút ngượng ngùng. Nhìn ánh trăng kia thì biết đã quá trễ nên Khiết An cúi đầu nói: “Cũng đã trễ rồi, tiểu nữ xin phép cáo lui về phủ.
Hôm nay mọi người vất vả rồi ạ.
Xin cáo từ.” Chưởng quản sự lo lắng nói: “Giờ đã trễ hay để lão phu sắp xếp vài binh lính đưa hai vị về nhé?” Khiết Anh lắc đầu: “Dạ không cần đâu ạ, tiểu nữ xin phép.” Nàng và Khiết An cúi đầu ra về.
Thế nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì lại thấy hai bóng nam nhân đang đứng trước cổng hoàng cung, hai mắt nhắm chặt còn ôm theo thanh kiếm trên tay khiến Khiết Anh hồn vía lên mây, lo sợ giống như trong phim gặp phải thích khách gì đó.
Nàng bất giác rút người vào cánh tay Khiết An nhìn hai người kia với ánh mắt sợ hãi.
Tiểu Mai và Tiểu Đào đi bên cạnh cũng tỏ vẻ lo lắng. Khiết An thấy tỷ tỷ mình sợ hãi như vậy thì vội ôm lấy khẽ trấn an: “Tỷ tỷ, có muội đây.” Âm thanh ấy khiến nàng an tâm một chút nhưng vẫn run rẩy vì sợ. Hai nam nhân ấy như cảm nhận được có người đang tiến đến nên từ từ mở mắt ra xoay người về chính diện nhìn hai tiểu cô nương ấy.
Khiết Anh và Khiết An cũng ngước lên nhìn hai người trước mặt.
Khiết Anh thầm nghĩ: “Nam nhân ở trong truyện sẽ toàn cực phẩm thế này sao?” Nam nhân đứng bên phía tay phải nàng thì gương mặt góc cạnh tự như được điêu khắc thành, mày kiếm, mũi cao, mái tóc được buộc đuôi ngựa bằng sợi dây đen có đính bạch ngọc quý giá kèm trâm phỉ thúy làm lộ ra làn da màu đồng rắn chắc.
Đôi mắt như sao sáng tựa hồ có thể nhìn thấu mọi vật, môi mỏng khẽ nhếch lên, trên người khoát bộ y phục màu xám lãnh đạm được thêu hoa văn gì đó rất tỉ mỉ.
Khí chất cao ngạo lạnh lùng khiến nàng đang sợ càng run rẩy hơn.
Người bên canh mày thanh mắt tú, mũi cao môi hồng mỏng khẽ mỉm cười.
gương mặt tuy giống người kia đến tám phần nhưng ánh mắt lại chứa nét ôn nhu như nước, trên người khoát bộ y phục màu lục đạm với hoa văn đẹp mắt, mái tóc buộc một nửa bằng dây buộc màu lục nhạt có đính lục ngọc và trâm cài bằng hổ phách làm lộ ra làn da trắng như nữ nhân, Khí chất vưởng giả phóng khoáng khiến người khác phải ngước nhìn. Hai người kia cũng đang đánh giá hai nữ nhân trước mặt.
Cả hai cùng mày ngài như họa, mái tóc cùng buộc đuôi ngựa cao bằng dây buộc cùng màu với y phục.
Thế nhưng người bên đây lại mang nét hoạt bát đáng yêu, đôi mắt long lanh cùng đôi mi cong vút khẽ chớp lộ nét sợ hãi, đôi môi như cánh đào khẽ cắn nhẹ khiến người đối diện cảm thấy nàng mong manh tự sương mà khó cầm lòng muốn ôm và trong vòng tay vững chắc của mình và dùng cả đời mình để bảo vệ nàng một đời bình an. Người còn lại mang nét thông minh lanh lợi, đôi mắt ngập ngước cùng hàng mi cong vút khẽ đảo lộ nét cương trực, đôi môi đỏ mọng khẽ bặm lại khiến người đối diện cảm thấy sự mạnh mẽ quật cường trong đó cùng với nét hấp dẫn làm người đói diện khó cầm lòng được mà ngã gục. Tử Hạo thấy cả hai nhìn mình cảnh giác như vậy thì tay cầm trường kiếm bước lên nói: “Hai vị đây chắc là đại tiểu thư và nhị tiểu thư Cao phủ đúng không?” Khiết An khẽ gật đầu đáp: “Đúng vậy ạ, cho hỏi hai vị đây là….” Tử Hạo cười nhẹ nói: “Bổn vương là Trần Tử Hạo, là tam vương gia còn đây là Trần Tử Hàn, nhị vương gia của Phong Thiên Quốc.” Khiết An nghe vậy liền nắm tay Khiết Anh cùng hai nha hoàn vội quỳ xuống hành lễ: “Không biết nhị vị vương gia giá đáo, xin thứ tội vô lễ của dân nữ ạ!” Tử Hạo cùng Tử Hàn bước đến đỡ cả hai dậy, Tử Hàn lạnh nhạt nói: “Không biết không có tội.” Rồi đưa mắt nhìn nữ nhân trước mặt.
Ánh mắt lạnh lùng ấy khiến Khiết Anh lạnh dọc sống lưng mà run nhẹ.
Nàng thầm nghĩ: “Đã vào hè rồi sao không khí lại lạnh dữ vậy? Cứ như đang ở hầm băng thế trời?”
Tử Hạo nói tiếp: “Vì đã trễ nên thái hậu phái bọn ta hộ tống nhị vị về phủ, xe ngựa ta đã chuẩn bị rồi xin mời nhị vị lên xe.” Cả hai vì không biết vì sao hai vương gia lại ra đây đón đầu mình nên trong lòng thập phần lo lắng mà quên cánh tay đang được người đối diện nắm mãi không buông. Khiết Anh và Khiết An giờ mới vỡ lẽ hóa ra là đứng đợi để đưa về, vậy có cần mang theo phong cách như thích khách đứng đợi con mồi dâng mạng như vậy không? Khiến trái tim bé nhỏ của nàng sắp bị dọa cho ngừng đập luôn rồi.
Cái mạng già này khó khăn lắm mới nhặt về từ tay Hắc Bạch Vô Thường lại bị hai tên này dọa sắp đi gặp tiên nhân từ đường luôn rồi, đúng là dọa chết bà rồi.
Nàng tức mình giật mạnh tay lại, gương mặt bất mãn khẽ nói: “Dân nữ xin đa tạ ý tốt của thái hậu và nhị vị vương gia, nhưng dân nữ đã có xe ngựa của phủ đợi ngoài kia rồi ạ, với lại có muội muội và hạ nhân bảo vệ nên không cần phiền đến hai vị vương gia cao quý phải nhọc thân đâu ạ!” Hừ!!! Đẹp thì có đẹp nhưng lại nửa đêm doạ người thì bà đây không thích rồi nhé!!!! Tử Hàn như nhận thấy câu nói có chút bực tức trong đó, gương mặt sợ hãi như thỏ con lúc nãy giờ lại biến thành mèo con nhe nanh múa vuốt rồi, tuy nhiên không những không đáng ghét mà lại đáng yêu hết phần thiên hạ làm cho người khác có cảm giác muốn giữ riêng bên cạnh mình để được nhìn ngắm mãi nét đáng yêu ấy. Tử Hạo nghe vậy liền xua tay: “Không sao, không sao! Bọn ta sẽ đi theo bảo vệ.
Dù sao cũng vì thọ yến mà hai nàng mới phải về trễ như vậy.
Và đây cũng là ý chỉ của thái hậu nên mong hai vị đừng từ chối mà làm khó bản vương.” Khiết An cúi đầu: “Nếu là ý thái hậu vậy dân nữ xin nhận, làm phiền nhị vị vương gia rồi.” Tử Hạo nhấc tay làm động tác mời, bốn người các nàng đi trước, hai chàng đi theo sau cùng bước lên hai xe ngựa rồi cùng về Cao phủ.