Ngày hôm sau, Khiết Anh và Khiết An cùng hai nha hoàn vào cung, nhờ có lệnh bài thái hậu ban cho mà giờ cả hai tha hồ chạy nhảy trong hoàng cung.
Cả hai chạy đến Vĩnh Ninh cung tìm Vĩnh Ninh bàn chuyện.
Sau khi đến Vĩnh Ninh ra lệnh cho cung nữ rời khỏi, Khiết Anh cho Tiểu Mai và Tiểu Đào ra ngoài canh cửa phòng có người đến bất tử. Cả ba tụm lại bàn ngồi xuống, Khiết Anh nói: “Hôm nay công chúa chuẩn bị đi, An An sẽ ở lại và cùng người xin thái hậu xuất cung đi dạo.
Muội sẽ đến quân doanh gặp Lâm tướng để huynh ấy ra gặp công chúa.
Chúng ta hẹn nhau tại bờ hồ phía sau doanh trại nha.
Muội đi trước đây!” Khiết Anh vội vã chạy ra ngoài cùng Tiểu Mai chạy đến doanh trại ở trong bìa rừng phía đông.
Từ hoàng cung đến đó nếu chạy nhanh nhất cũng phải mất nửa canh giờ nên Khiết Anh phải tranh thủ thời gian.
Nàng cắn răng cắn lưỡi mà chịu đựng xe ngựa sốc nảy từng đợt tưởng như có thể mang nàng quăng xuống đất bất cứ lúc nào. Sau nửa canh giờ, cuối cùng thì đoạn đường hành xác đã được kết thúc, Tiểu Mai đỡ Khiết Anh xuống, nàng tưởng tượng mỗi lần cử động là bộ xương già này của nàng muốn nứt ra, đúng là khóc không ra nước mắt mà.
Nhưng vì lỡ muốn làm nguyệt lão nên nàng cố gắng chịu đựng đau đớn cùng Tiểu Mai chạy đến lều của Lâm Mặc tìm y.
Vì lần trước mọi người đều biết thân phận của nàng nên giờ vào doanh trại đơn giản hơn nhiều.
Mỗi binh sĩ gặp nàng đều cúi đầu chào, nàng cũng cúi đầu đáp lễ. Khiết Anh đang trên đường chạy đi tìm thì đã thấy y đang đi tới, trên tay còn cầm cung tên, chắc có lẽ mới vừa từ thao trường trở về. Khiết Anh vừa lên tiếng vừa rảo nhanh cước bộ đến: “Lâm tướng quân.” Lâm Mặc nhìn thấy nàng thì ngạc nhiên vội đưa cung tên cho binh sĩ bên cạnh và khoát tay cho hắn về trước còn y thì đi nhanh tới nàng. Lâm Mặc cung tay cúi đầu chào nàng: “Bái kiến đại tiểu thư.” Khiết Anh xua tay nhỏ giọng nói: “Khỏi chào khỏi hỏi, nhanh lên, chúng ta ra bờ hồ phía sau doanh trại nhanh lên!” Lâm Mặc khó hiểu hỏi: “Ra đó để làm gì? Tiểu thư muốn ăn cá sao?” Thật sự nàng muốn đấm vào mặt tên mặt cá não ếch này một cái, nàng sợ trễ nãi mà bất chấp xương cốt ngồi xe chạy đến đây cuối cùng lại thấy cái bản mặt này.
Đúng là vua không gấp mà thái giám gấp chết mà, nàng đổ quạo nói: “Ăn cá cái gì? Ta đến đây là muốn nói ngài là bọn ta đang giúp công chúa xuất cung rồi và hẹn nhau ở bờ hồ phía sau doanh trại.
Ngài mau cùng tôi đến đó nhanh lên!” Lâm Mặc bấy giờ mới bất ngờ, gương mặt vui vẻ có chút khó tin hỏi lại: “Là thật sao? Thuộc hạ.....thuộc hạ được gặp công chúa sao?” Khiết Anh gật đầu: “Đúng vậy, mau nhanh…”chữ “lên” chưa kịp nói xong thì y đã chạy đi mất.
Khiết Anh lắc đầu, đúng là người đang yêu.
Nghe sắp được gặp người yêu là chạy còn nhanh hơn đi đánh giặc nữa.
Sau khi đến bờ hồ thì chưa gặp Khiết An, Lâm Mặc lo lắng đi tới đi lui khiến Khiết Anh muốn hoa cả mắt. Nàng nói: “Lâm tướng quân, ngài có thể dừng lại không? Ta thật sự bị ngài làm cho hoa cả mắt lên rồi nè!” Lâm Mặc nói: “Cao tiểu thư, sao lâu vậy chứ? Người nói công chúa có thể xuất cung sao?” Khiết Anh gật đầu chắc nịch: “Nhất định là được mà, kế hoạch này ta suy nghĩ kỹ càng mới hành động nên tuyệt không có sai sót đâu!”
Lâm Mặc vẫn có chút lo lắng: “Nhưng mà…” Khiết Anh giơ tay chăn lại ý muốn nói của y, nàng trấn an: “Ngài yên tâm đi, sẽ được mà, chúng ta chỉ mới ra đây chưa đầy nửa khắc, ngài chịu khó đợi thêm một chút đi.” Nói xong nàng đi dạo một vòng xung quanh, mắt nàng bỗng sáng rỡ lên. Một lúc sau, nàng cầm một bó hoa lên đưa cho y và nói: “Ngài cầm lấy đi, một chút tặng cho công chúa!” Lâm Mặc nhận lấy, mắt nhìn đóa hoa tuy không phải là hoa quý giá đắt tiền nhưng lại đẹp vô cùng, y ngập ngừng nói: “Đa tạ tiểu thư!” Khiết Anh xua tay nói: “Không có gì đâu.” Vừa lúc ấy xe ngựa của Khiết An cũng vừa đến.
Khiết An và Tiểu Đào dìu Vĩnh Ninh xuống xe và đến bên cạnh Lâm Mặc sau đó bốn người rời đi. Y mang bó hoa mà Khiết Anh vừa làm khi nãy ra và nói: “Cái này…..thuộc hạ tặng…tặng công chúa!” Vĩnh Ninh cảm động đưa tay nhận lấy khẽ nói: “Đa tạ huynh, Lâm đại ca.” Cả hai nhìn nhau một lúc rồi lại quay đi im lặng ngắm cảnh hồ nước trong xanh in bóng mây trên trời, tiếng chim hót véo von trên vòm cây xanh mát.
Lâm Mặc im lặng nhìn ngắm dung nhan của nữ nhân mà y ngày đêm nhớ mong.
Mái tóc đen dài được vấn gọn lên với những chiếc trâm vàng quý giá làm lộ ra gương mặt trái xoan cùng làn da trắng như tuyết, mày liễu mắt phượng cùng hang mi cong vút, song mũi thẳng cao cùng đôi môi ánh hồng tự nhiên tựa tô son khẽ mỉm cười khiến tim y cũng vì thế mà đập mạnh hơn. “Trời đất! Chúng ta liều mình giúp họ hẹn hò mà giờ lại đứng nhìn nhau vậy á?”- Không ai khác chính là tiếng của Khiết Anh, cả bốn người sau khi rời đi thì vòng ngược ra sau bụi cây to gần đó xem trộm. Khiết An tức mình nhìn quanh, cô cầm lên viên đá nhỏ, ánh mắt lóe lên tia nha hiểm hiếm thấy.
Khiết Anh thấy vậy vội nắm lấy tay cô khẽ hỏi: “An An, muội định làm gì thế?” Khiết An đánh mắt về phía hai người nào đó nói: “Muội đang làm việc tốt, tỷ đừng có mà cản muội nha!” Nói xong cô nhanh tay phóng viên đá đến ngay đầu gối của Vĩnh Ninh khiến cô ấy vô lực ngã xuống.
Lâm Mặc thấy vậy vội hốt hoảng đỡ lấy và thế là tình cảnh nàng nằm gọn trong vòng tay chàng ân ân ái ái.
Vĩnh Ninh đỏ mặt định lui ra nhưng Lâm Mặc lại ôm chặt không buông. Vĩnh Ninh khẽ cất tiếng: “Lâm ca ca!” Lâm Mặc cất giọng trầm ổn nói nhỏ: “Ninh nhi!” Hai từ “Ninh nhi” khiến cho Vĩnh Ninh đơ người bất động, trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua khiến tâm can ấm áp, trái tim cũng vì đó mà đập nhanh như đánh trống.
Y nói tiếp: “Vĩnh nhi, Lâm Mặc ta yêu muội.” Vĩnh Ninh nghe những lời ấy tình ấy thì trong tim trào dâng niềm hạnh phúc vô bờ, những lời nói ngọt ngào ấy cô đã đợi từ lâu, giờ đây đã được nghe lại được từ miệng người trong tim nói ra nên niềm hạnh phúc ấy được nâng lên gấp bội.
Cô cúi đầu tựa vào bờ ngực rắn chắc ấy, vòng tay ôm eo y khẽ nói: “Muội cũng yêu huynh, Lâm ca ca.” Lâm Mặc nghe câu ấy thì vui mừng vô hạn, vòng tay siết chặt người trong lòng tựa như để cảm nhận từng hơi thở, hơi ấm để lưu lại trong tim vào thời khắc bên nhau này. Khiết Anh nhìn sắc trời đã trễ, nàng cùng ba người còn lại bước ra, Khiết Anh khó khăn mở miệng: “Ừm…công chúa, tướng quân! Trễ….trễ rồi đấy ạ!” Nghe thấy tiếng của nàng Vĩnh Ninh xấu hổ tránh né vòng tay ấm của Lâm Mặc, gương mặt cũng hiện lên một màng đỏ rực.
Lâm Mặc cũng ngượng ngùng mà quay mặt sang chỗ khác. Khiết An nói: “Công chúa, chúng ta phải về cung thôi.
Nếu không sau này e khó có thể ra ngoài nữa đó.” Vĩnh Ninh nghe vậy thì lo sợ, quay lại luyến tiếc nhìn Lâm Mặc nói: “Lâm ca ca, muội về cung đây, hẹn hôm khác gặp nhau.” Nói xong thì cô rưng rưng nước mắt vội xoay người leo lên xe ngựa hồi cung. Lâm Mặc im lặng nhìn theo bóng dáng người thương mà không nỡ xa rời, Khiết Anh bước đến nói: “Lâm tướng quân, chúng ta quay về doanh trại thôi.” Lâm Mặc gật đầu quay về, trên đường không nói câu nào.
Tâm trạng nặng nề khó tả.
Về đến doanh trại Khiết Anh cũng cúi chào rồi cũng lên xe ngựa hồi phủ..