Trong lúc ngồi đợi Khiết Anh và Tử Hàn thì vô tình Trình Ẩn và Tiểu Mai gặp một đám thổ phỉ tầm hai mươi người, bọn chúng trên đường đi ngang qua đây thấy hai người với y phục trên người không phải dân nghèo nên định nhào vô đánh cướp. Bọn chúng tư trong bóng tối nhảy ra, tên cầm đầu với dáng vóc thô kệch, mái tóc vấn lên có chút bù xù, y phục trên người được quấn ngang một tấm da hổ với gương mặt hung dữ trông thập phần đáng sợ, gã một tay chống hông còn tay kia cầm thanh đao dài chỉa thẳng vào Trình ẩn và Tiểu Mai cất tiếng dọa người: “Hai người các ngươi mau mang ngân lượng ra đây ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.” Trình Ẩn bước lên che chắn cho Tiểu Mai rồi nhìn bọn chúng khẽ hỏi: “Các người là ai?” Tiểu Mai liếc nhìn Trình Ẩn với nửa con mắt nói nhỏ: “Trình hộ vệ, ngài có cần hỏi không? Vừa nhìn đã biết là cướp rồi mà! Có ai là dân lành mà vào rừng giờ này, trừ chúng ta bị lạc?” Tên kia có chút lớn tiếng nói: “Hai người các ngươi giờ này còn tình chàng ý thiếp sao? Mau mang hết tiền ra đây gia gia ta sẽ tha cho đôi uyên ương các người một mạng! Ha ha ha” Nói xong hắn cùng đồng bọn cất tiếng cười to. Tiểu Mai nghe vậy thì bước lên đẩy Trình Ẩn ra phía sau, giương mắt nhìn bọn chúng khinh thường: “Tiền thì có nhưng các ngươi có lấy được không mới là vấn đề nha!” Tên đó lớn tiếng nói: “Hừ không biết lượng sức, một nha đầu mà dám nói năng như thế sao? E cũng là bỏ trốn theo nhân tình rồi đi!” Bọn chúng lại cười ồ lên chướng tai. Trình Ẩn nghe hắn nói thế thì tức giận nói: “Các ngươi vừa nói gì?” Ánh mắt y có chút đáng sợ nhìn bọn chúng. Tiểu Mai nắm tay y trấn an: “Không sao, ngài cứ để nô tỳ!” Rồi quay qua nhìn bọn chúng cười lạnh: “Ta như thế nào chưa đến bọn thổ phỉ các người nhận xét, tiền ở đây nếu có bản lĩnh thì đến mà lấy.” Nói xong nành móc hầu bao bên hông ra, đó là một túi lớn đựng đầy ngân lượng.
Tến đó đột nhiên nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ rồi cười gian manh nói: “Lên cho ta, không những cướp tiền mà cướp luôn tiểu cô nương này về làm tiểu thiếp của ta.” Tiểu Mai nghiêng đầu nhếch môi: “Vậy phải xem các ngươi còn mạng hay không đã!” Tên đó quát lớn: “Không biết sống chết! Lên hết cho ta.” Bọn thuộc hạ nhận lệnh thì giơ thanh đao trong tay mà liều mạng nhào vô tấn công cô và Trình Ẩn, Tiểu Mai đẩy Trình Ẩn tránh qua một bên rồi tiện tay rút thanh kiếm y ra, trên miệng còn treo một nụ cười đáng yêu: “Trình hộ vệ, nô tỳ mạn phép xin mượn nó một chút!” Rồi cô nhún chân phi người vào đám ô hợp kia mà giao đấu. Trình Ẩn đứng một bên giương mắt nhìn thân ảnh mỏng manh vung kiếm giao đấu với bọn thổ phỉ mà tựa như cô ấy đang múa một vũ khúc với màn lụa đỏ vậy, từng đường kiếm mềm mại uyển chuyển nhưng lại chính xác lấy mạng đối phương.
Vì y đã chứng kiến được võ công của cô cùng Tiểu Đào lúc thu thập chứng cứ của Tôn Hà nên cũng không bất ngờ lắm, y chỉ đơn giản đứng bên cạnh ngắm mỹ nhân và cảm nhận lại cảm giác được người nắm tay trấn an khi nãy khiến hơi thở y có chút gấp gáp. Đúng lúc ấy Khiết Anh được Tử Hàn dìu đến, nàng thấy một màn này thì sợ hãi nắm chặt lấy tay Tử Hàn nói: “Vương…vương gia….Tiểu Mai….Tiểu Mai muội ấy…” Tử Hàn thấy nàng có chút run rẩy liền đưa tay ôm lấy nàng trấn an: “Không sao, có Trình Ẩn bên cạnh thì sẽ không sao!” Khiết Anh được ôm trấn an thì có chút bình tĩnh nhưng nỗi sợ vẫn chưa vơi bớt nên nàng quay mặt vào trong ngực hắn mà không dám nhìn tiếp.
Hắn vì hành động của nàng có chút sững người nhưng nhanh chóng đưa tay ôm lấy nàng, môi bạc khẽ nhếch lên một nụ cười vui vẻ hiếm có.
Hắn chắc phải biết ơn bọn chúng đã dọa nàng để tạo ra cơ hội cho hắn như vậy nên hắn quyết sẽ cho chúng…….chết một cách nhẹ nhàng nhất. Hai khắc trôi qua, Tiểu Mai cũng đã hạ gục được tất cả chỉ chừa lại tên cầm đầu lớn tiếng lúc nãy mà thôi, gã nhìn thấy đám thuộc hạ bị thương nằm la liệt thì biết cô là cao thủ nên sao khi bị đánh bay thanh đao thì gã quỳ gối liên tục: “Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng! Tiểu nhân không có mắt nên đã mạo phạm mong nữ hiệp tha mạng.” Gã đó luôn miệng xin tha mà chỉ thiếu điều dập đầu lạy cô nữa mà thôi. Tiểu Mai hứng thú nhìn hắn nói: “Khi nãy ngươi muốn cướp ta về làm tiểu thiếp mà? Giờ sao lại xin tha rồi? Hử?” Tên đó sợ đến mặt mày tái xanh nói: “Nữ hiệp…..tha mạng! Tiểu nhân…..sai rồi! Xin….người…xin….tha mạng!” Tiểu Mai không nói chỉ rút khăn tay trong người ra lau vết máu trên kiếm, gương mặt non nớt nhưng lại ánh lên nét lạnh lùng cùng soái khí khiến gã nuốt mạnh một ngụm nước bọt trấn an bản thân.
Tiểu Mai quay lại mỉm cười
với Trình Ẩn: “Trình hộ vệ, đa tạ!” Thế nhưng khi cô quay lưng thì tên đó lại rút trong người ra một thanh chủy thủ rồi nhào về phía cô. Khiết Anh khi nghe tên đó van xin thì ló đầu ra nhìn, không ngờ lại thấy gã có ý hại Tiểu Mai nên nàng vội la lên: “Cẩn thận!!” Rồi lao đến. Vì nàng chạy đến quá nhanh nên Tử Hàn không kịp phản ứng nhưng nhanh chóng chạy theo, may mà hắn kéo nàng lại kịp nếu không e nàng lại phải đổ máu nữa rồi.
Tử Hàn vội vã ôm lấy nàng mà trấn an lại nỗi lo lắng trong lòng mình. Tiểu Mai khi nghe nàng hét lên thì vội xoay người lại nhưng đã bị Trình Ẩn ôm gọn vào lòng xoay người né sang một bên.
Tử Hàn quay qua nhìn tên đó với ánh mắt dã thú cùng một cỗ sát khí nổi lên nghiến răng: “Dám làm nàng ấy bị thương? Muốn chết?” Rồi tung một cỗ nội lực ra khiến tên đó bị đẩy văng ra phía xa, cơ thể va đập vào gốc cây gần đó rồi ngã xuống mà chết ngay tức khắc khi chưa kịp cảm nhận được nguy hiểm.
Đám người kia thấy vậy thì hoảng sợ vội bỏ chạy nhưng cũng chung kết quả với tên thủ lĩnh. Khiết Anh trong lồng ngực của Tử Hàn khẽ nói: “May quá không sao.
Ôi mẹ ơi! Sợ quá đi.” Tử Hàn nghe thấy lời của nàng thì sát khí vơi xuống hẳn, hắn nhếch môi nói: “Nàng sao cứ thích lấy thân đỡ cho người vậy? Suýt mất mạng còn chưa biết sợ sao?” Khiết Anh bĩu môi: “Là tại hành động nhanh hơn não nên mới vậy thôi chứ tôi cũng đâu muốn mình thành bao cát mà hứng đao hứng kiếm đâu chứ!” Từ Hàn chỉ biết lắc đầu với nàng còn Khiết Anh quay qua xem Tiểu Mai có sao không nhưng không ngờ lại là hình ảnh Tiểu Mai được Trình Ẩn ôm gọn vào người mà bảo vệ, hai người họ cứ mắt đối mắt cứ như hai bức tượng vậy. Khiết Anh khẽ bật cười nói: “Đẹp đôi quá nhỉ!” Câu nói làm Tiểu Mai sực tỉnh vội đẩy Trình Ẩn ra, gương mặt cô cũng bỗng chốc đỏ lên.
Trình Ẩn cất tiếng: “Tiểu Mai cô nương không sao chứ?” Tiểu Mai cúi đầu đáp: “Không….nô tỳ…không sao.” Rồi xoay người nhanh chân đi đến dìu Khiết Anh đến gốc cây gần đó nghỉ ngơi. Còn Trình Ẩn tuy giọng nói bình tĩnh nhưng ai biết trong ngực y tim đã đập như đánh trống, gương mặt với làn da rám nắng giờ đây cũng đã ửng hồng một mảng.
Tử Hàn bước đến trêu: “Lần đầu bản vương mới thấy Trình hộ vệ lại đáng yêu như vậy đó!” Y nghe xong càng cúi đầu thấp hơn cơ hồ là muốn chui luôn xuống đất, Chủ tử hôm nay mà cũng biết trêu thuộc hạ sao? Chắc gà cũng đi bằng bốn chân rồi!.