Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

73: Rốt cục sinh ra


trước sau

Bất quá Lục Văn Thụy cũng chỉ là cảm khái một chút, tiếp theo y liền xoay người hỏi Khoa Lan thúc thúc về tình huống cụ thể của Lý Na, sau khi biết tình huống thật sự không khả quan, y đã đem một lát nhân sâm lớn trong tay để vào kế bên miệng Lý Na, tiếp theo tay phải y vận công, đem nhân sâm đều hóa thành nước, làm cho chúng nó chảy vào miệng Lý Na, tiếp theo y lại lấy ra vài miếng nhân sâm, trực tiếp để vào trong miệng Lý Na.

Sau khi Lý Na được uy uống một ít nước nhân sâm liền cảm giác toàn thân một trận ấm dào dạt, hắn một lần nữa có lại tinh thần. Hắn cố gắng mở hai mắt, nhìn thấy Lục Văn Thụy đang đứng ở trước mặt mình, tiếp theo cảm giác miệng mình bị nhét vào một ít này nọ, trong miệng hắn hàm chứa vài miếng nhân sâm, cảm giác thần trí lại thanh minh không ít.

Khoa Lan bọn họ nhìn thấy Lý Na dưới sự trợ giúp của Lục Văn Thụy thì khôi phục chút khí lực, lập tức khiến cho nhóm thầy thuốc đều chuẩn bị tốt, phối hợp với sức lực của Lý Na, mọi người cùng nhau giúp đỡ thôi bụng, tranh thủ trong thời gian nhanh nhất, làm cho thai nhi thoát ly cơ thể mẹ.

Cứ như vậy qua nửa ngày, nước ối tựa hồ đều đã muốn ra hết, nhưng thai nhi mỗi lần đều kém một chút mới có thể đi ra. Lục Văn Thụy nhìn thấy Lý Na tựa hồ lại bắt đầu kiệt lực, y nhanh chóng bắt lấy cổ tay đối phương, bắt đầu thong thả đưa một ít nội lực vào trong cơ thể của đối phương.

Trong quá trình truyền nội lực, Lý Na rốt cục lại bắt đầu hăng say lên, hắn gắt gao cắn môi của mình, máu tươi theo miệng hắn chảy xuống, hai tay nắm chặt, bắt đầu kêu lên “A a a”, rốt cục qua khoảng nửa giờ sau, Lục Văn Thụy nhìn thấy dưới thân Lý Na tựa hồ có một vật thể đang ở chậm rãi đi ra.

Nhóm thầy thuốc ở một bên liền tiến lên, nhìn thấy đầu của bảo bảo đã muốn đi ra, bọn họ lập tức tăng thêm lực đạo, sau một phen thôi tễ, rốt cục toàn bộ thân thể bảo bảo đều đã lộ ra. Một thầy thuốc cẩn thận bế bảo bảo lên, một thầy thuốc khác lập tức cắt cuống rốn, tiếp theo lấy ra một mảnh da thú, bao lên toàn bộ bảo bảo. Sau đó hắn vỗ vào mông bảo bảo, chỉ nghe vài tiếng “Oa oa” truyền đến, bảo bảo bắt đầu động lên.

Nhìn đứa bé nho nhỏ cả người hồng hồng, tại một khắc này, Lục Văn Thụy cảm nhận được một loại vui sướng khi đón chào một sinh mệnh mới, cảm giác trong giây phút này xem ra là tốt đẹp như vậy. Bất quá trong nháy mắt kế tiếp, y liền ngây ngẩn cả người, chỉ thấy nguyên bản là một tiểu hài tử đang khóc “Oa oa” đột nhiên biến thành một lão hổ nho nhỏ màu đen, nguyên lai đây là một thú nhân bảo bảo, thật sự là hù chết y, như thế nào không có người nói cho y biết là ngay thời điểm thú nhân bảo bảo sinh ra, hình dáng ban đầu của bọn họ là hình người đâu.

Sau khi bị hoảng sợ, Lục Văn Thụy cúi đầu nhìn Lý Na mệt đến muốn ngất xỉu đi, đột nhiên cảm giác “Tình thương của mẹ” thật sự vĩ đại, y nhớ rõ trong quá trình sinh sản, có vào thời điểm, Lý Na thiếu chút nữa chống đỡ không được, bất quá trong đáy lòng hắn tựa hồ có một cỗ tín niệm, chống đỡ cho hắn, giúp hắn sau mỗi lần té xỉu thì nhanh chóng tỉnh lại, sau đó lại không ngừng dùng hết khí lực của bản thân, đem bảo bảo sinh ra.

Đợi cho nhóm thầy thuốc rửa sạch cho Lý Na, đồng thời xử lý tốt miệng vết thương của hắn, cửa lớn mới được mở ra, Tư Nặc là người thứ nhất vọt vào, hắn đứng ở bên giường, đầu tiên là gắt gao nhìn chằm chằm Lý Na đã mê man, nửa ngày sau hắn mới cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương, tiếp theo hắn thở ra một hơi, trong nháy mắt trên mặt lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng. Sau đó hắn ngồi xuống bên giường, thân thủ kéo tay phải của đối phương, tiếp theo dùng một bàn tay khác lấy một mảnh vải bố thấm nước, một lần lại một lần chà lau hai má đầy mồ hôi cùng với khóe miệng còn lưu lại vết máu của đối phương. Ánh mắt hắn thực chuyên chú, động tác cũng rất là mềm nhẹ, giống như trong mắt hắn chỉ có duy nhất một Lý Na đang nằm ở trên giường.

Lục Văn Thụy bọn họ thấy thế, nhịn không được nhìn nhau cười, tất cả mọi người không nghĩ quấy rầy hai người bọn họ. Vì thế sau khi y sư ôm thú nhân bảo bảo tạm thời bị phụ thân bỏ quên đi ra, mọi người cũng đều rời khỏi phòng, Mễ Lai Khắc đi ở cuối cùng còn không quên giúp bọn hắn khép lại cửa phòng.

Mọi người đứng ở ngoài cửa, vây quanh nhìn ngắm thú nhân bảo bảo, lúc này bảo bảo một thân da lông màu đen, hai mắt nhắm nghiền, bụng nhỏ nhẹ nhàng phập phồng (^_^), ra vẻ khóc đến mệt rồi ngủ, bất quá Khoa Lan nói bảo bảo lập tức sẽ tỉnh lại khi đói, bọn họ vẫn nên thừa dịp trong khoảng thời gian này, chuẩn bị chút thức ăn gì đó cho bảo bảo. Vì thế Lục Văn Thụy trở về nhà vắt chút sữa bò cùng sữa dê, đem chúng nó rót vào hai ống trúc phân biệt, sau đó y lại đi tới nhà Lý Na cùng Tư Nặc. Lúc này mọi người đều đứng ở một gian phòng khác, nhóm người Pháp Lan cũng đã hái đến rất nhiều thụ quả, trước kia bảo bảo ở trong bộ lạc đều ăn cái này.

Khoa Lan nhìn thụ quả cùng hai bình sữa mà Lục Văn Thụy mang đến, cảm thấy có chút do dự, không biết nên cho bảo bảo ăn loại nào trước mới tốt. Mễ Lai Khắc ở một bên mở miệng nói:

”Phụ thân, đợi lát nữa bảo bảo đói bụng, chúng ta cho hắn thử hết mấy món này, xem hắn thích ăn món nào, về sau chúng ta liền uy hắn loại đó, như thế được không?”

“Ân, nói cũng đúng.” Khoa Lan nghe vậy, lập tức liền buông lỏng đôi màu vốn đang nhíu chặt. Tất cả mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn, nhìn bảo bảo mới sinh, đây chính là bảo bảo đầu tiên được sinh thành công trong bộ lạc bọn họ trong năm năm gần đây, lại là một thú nhân bảo bảo khỏe mạnh, thật sự không dễ dàng.

Bất đồng cho những người khác cảm khái, Lục Văn Thụy thuần túy là không có gặp qua ấu tể lão hổ nhỏ như vậy, lại là một hắc hổ, rất hiếm lạ nga, y nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào thân thể nho nhỏ kia, trong mắt tràn đầy tò mò. Mễ Lai Khắc ở một bên thấy, nhịn không được lộ ra một cái mỉm cười, Thụy có tính trẻ con như vậy thật sự thực đáng yêu, hắn vươn tay sờ sờ đầu đối phương, khi đối phương quay đầu lại, hắn vẫn tiếp tục mỉm cười sáng lạn.

Lục Văn Thụy có chút không rõ, đang lúc y cũng muốn hỏi Mễ Lai Khắc thì một thanh âm “Oa oa oa” đột nhiên vang lên bên tai, y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu lão hổ màu đen nguyên bản còn đang ngủ say lại một lần nữa biến thành hình người, lúc này hắn đang giương miệng, liên tục khóc hô hô.

Lần này bất đồng với lần trước, Lục Văn Thụy không phải kinh ngạc thoáng nhìn mà là tinh tế đánh giá bảo bảo mà thầy thuốc đang trong lòng, chỉ thấy bảo bảo này có một đầu tóc đen, làn da tuy rằng có chút ửng đỏ do mới ra sinh, nhưng cũng không có nhiều nếp nhăn giống như trong TV nói, ngược lại là nhìn rất là phấn nộn đáng yêu, có lẽ là do ở thú nhân thế giới cùng địa cầu hoàn toàn bất đồng đi.

Tóc bảo bảo rất đen, đôi mắt còn nhắm gắt gao, phía trên còn bao trùm một tầng lông mi thật dài, đuôi lông mày hơi hơi gấp khúc , bên dưới hé ra cái miệng nho nhỏ, khuôn mặt trông nhỏ nhắn, thật sự tinh xảo cũng thực đáng yêu.

Lục Văn Thụy nhìn nửa ngày, đột nhiên cảm thấy, trừ bỏ việc bảo bảo có thể biến thành tiểu lão hổ, thì khi hắn bảo trì hình người, không phải rất giống một tiểu bảo bảo Đông Phương điển hình sao? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ánh mắt bảo bảo hẳn là màu đen giống như Tư Nặc đi, thường thì tóc đen con ngươi sẽ đen, bất quá làn da bảo bảo có vẻ trắng nõn, không phải da vàng, vì thế gây ra cảm giác hắn giống như một đứa con lai.

Ngay tại lúc Lục Vân Thụy mãi mê đánh giá ngũ quan của bảo bảo, Pháp Lan bọn họ đã đem thụ quả, sữa dê cùng sữa bò đều đút cho bảo bảo thử qua, cuối cùng bọn họ phát hiện bảo bảo tựa hồ ưa hương vị sữa bò, vì thế mọi người đem thụ quả cùng sữa dê dời đi, bắt đầu chuyên chú uy bảo bảo sữa.

Đợi cho Lục Văn Thụy lại lấy lại tinh thần, bảo bảo đã uống đến khóe miệng có một tầng màu trắng bọt sữa, hắn vung tay nhỏ bé, vui vẻ đánh một cái cách, bảo bảo thật sự thực đáng yêu.

Mà Mễ Lai Khắc lúc này đang ngồi bên cạnh Lục Văn Thụy, nhìn thấy y cứ nhìn chằm chằm vào bảo bảo, bộ dáng tỏ ra rất thích thú. Mễ Lai Khắc nhịn không được muốn chọc y, vì thế hắn nghiêng người, để sát vào bên tai đối phương, nhẹ nhàng nói:

”Thụy, ngươi nếu thích bảo bảo như vậy, không bằng chúng ta cũng sinh một đứa đi?” (^_^).

Lục Văn Thụy nghe vậy lập tức đỏ mặt, y đầu tiên là trừng mắt nhìn đối phương một cái, tiếp theo quay mặt qua hướng khác, cúi đầu không nói lời nào. Mễ Lai Khắc nhìn lỗ tai cùng hai má của y hồng hồng, nhịn không được cười ra tiếng, nhựng người khác đang ở một bên đùa bảo bảo bổng nhiên nghe được tiếng cười của hắn, đều quay đầu đến xem hai người bọn họ. Lục Văn Thụy cảm giác được tầm mắt Khoa Lan bọn họ, nhịn không được, lập tức liền từ trên ghế đứng lên, rối ren bỏ lại một câu,

”Ta đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có việc, ta đi trước.”

Lục Văn Thụy nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài. Nhóm người Ngải Tư Đặc nhất thời không hiểu chuyện gì, chỉ có Mễ Lai Khắc còn đang hơi hơi cười, tiếp theo hắn cũng chào tạm biệt mọi người, sau đó lập tức xoay người đuổi theo, tuy rằng Thụy thẹn thùng thực đáng yêu, nhưng hắn cũng không muốn làm cho Thụy thẹn quá thành giận, nếu y bởi vì như thế mà không để ý tới chính mình, kia mới thật là mất nhiều hơn được đâu.

Mà Lục Văn Thụy sau khi đi ra khỏi nhà Tư Nặc, lập tức lắc mình tránh ở mặt sau của một đại thụ gần đó, ánh mắt của y nhìn chằm chằm cửa. Quả nhiên sau một lát, Mễ Lai Khắc liền vội vàng đuổi tới, đợi cho hắn chạy lướt qua xa, Lục Văn Thụy thế này mới từ phía sau thân cây đi ra, thi triển khinh công, bám sát phía sau hắn.

Mễ Lai Khắc cứ một đường chạy, ở trên đường như thế nào cũng đều không có nhìn thấy thân ảnh của Lục Văn Thụy, điều này làm cho hắn hoàn toàn nóng nảy lên, lập tức đẩy nhanh tốc độ hơn, hướng về phía nhà đối phương chạy đi. Lục Văn Thụy ở phía sau không nhanh không chậm đi theo, nhìn đến bộ dáng Đại Thước có chút sốt ruột, nhịn không được gợi lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười đắc ý, Đại Thước đáng giận, cho ngươi dám giễu cợt ta.

Đợi cho Mễ Lai Khắc rốt cục chạy đến trong nhà Lục Văn Thụy, hắn tìm khắp từng góc trong nhà lẫn trong sân, ngay cả ở phía sau nhà hắn cũng đều không có buông tha, nhưng vẫn như cũ không có tìm được thân ảnh đối phương, hắn có chút lo lắng đảo quanh một chỗ, Thụy rốt cuộc đi đâu không biết?

Đang lúc hắn nghĩ có nên ra bên ngoài tìm hay không thì đột nhiên nghe được một thanh âm có chút trêu tức từ phía sau mình truyền đến.

”Đại Thước, ngươi ở trong nhà của ta tìm cái gì vậy? Muốn ta giúp ngươi tìm không?”

Lục Văn Thụy có chút tựa tiếu phi tiếu nói, biểu tình trên mặt y thực chân thành, nếu xem nhẹ giọng nói trêu tức của y, phỏng chừng nghe cũng có chút thuyết phục.

Mễ Lai Khắc nghe vậy lập tức xoay người, ngay sau đó hắn liền thấy được người mà nãy giờ tìm không được, Lục Văn Thụy đang bình tĩnh nhìn đứng ở trước mặt hắn, tuy rằng đối phương không có biểu hiện ra ngoài, nhưng hắn làm sao nhìn không ra được là chính mình đang bị đùa giỡn đâu? Xem ra vừa rồi Thụy nhất định là đi theo phía sau mình, nhìn thấy mình sốt ruột, y nhất định rất đắc ý đi, tiểu bại hoại này thật là… Nếu y muốn ngoạn, vậy hắn liền bồi y ngoạn, vì thế hắn làm bộ như rất là kinh ngạc hồi đáp:

”Thụy, ngươi như thế nào sẽ ở phía sau của ta, ngươi không phải đi trước ta sao? Ta vừa rồi ta tìm khắp nơi nhưng không thấy ngươi, thật sự là dọa chết ta.”

Nói xong, hắn liền tiến đến bên Lục Văn Thụy vẫn còn đang có chút sững sờ, đem đối phương gắt gao ôm vào trong lòng mình, tiếp theo xoay người một cái, đem đối phương nhẹ nhàng đặt ở trên giường, đồng thời đá chân một cái, đem cửa gỗ phía sau đóng lại. (^_^). [Y-H: động tác càng ngày càng lưu loát (^_^)]

Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc đang ở phía trên người của mình, nhìn nụ cười có chút nguy hiểm trên mặt đối phương, đột nhiên cảm thấy kỳ thật đối phương một chút cũng không đơn thuần, ánh mắt của mình nhất định là có vấn đề mới có thể cảm thấy con trai tộc trưởng mặt than sẽ là một Tiểu Bạch đơn thuần.

Trong khi Lục Văn Thụy đang cảm khái, đột nhiên nghe được bên tai truyền đến tiếng cười của Mễ Lai Khắc,

”Thụy, ta thật không nghĩ tới, ngươi dưới tình huống như vậy còn có thể thất thần, chẳng lẽ tồn tại của ta nhỏ bé như vậy sao? Xem ra là do ta không đủ cố gắng, khiến cho ngươi bỏ qua sự tồn tại của ta.”

Mễ Lai Khắc vừa nói xong, Lục Văn Thụy liền cảm giác môi mình ấm áp, thân thể y theo phản xạ có điều kiện liền có chút cứng ngắc, y bình tĩnh nhìn khuôn mặt anh tuấn có chút động tình của Mễ Lai Khắc ở phía trên, nhịn không được mà thả lỏng thần kinh, vươn tay ôm cổ đối phương, tiếp theo nhắm mắt lại, hé mở đôi môi, bắt đầu đáp lại nhiệt tình của đối phương.

Sau một trận gắn bó giao triền, hơi thở hai người đều có chút không xong, bất quá bọn họ đều thực khắc chế, biết bây giờ còn không phải thời điểm. Trong nháy mắt một người cúi đầu cùng một người ngẩng đầu, bọn họ đều chú ý tới quần áo có chút hỗn loạn trên người đối phương, nhịn không được nhìn nhau cười, hai người lại một lần nữa gắt gao ôm nhau, thân thể dán thân thể, trán chạm trán, hưởng thụ một thoáng ôn tồn này

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây