Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông

47: Chương 47


trước sau

Thuận lý thành chương, tranh thủ ngày thu rảnh rỗi vốn cực kỳ quý giá, hơn nữa có hoàng diệp che đậy, chim rừng hót líu lo, suối trong chảy róc rách trên khe đá. Tuy rằng lời hứa hẹn cùng trời cuối đất chỉ có những nữ nhi ngốc nghếch mới tin, nhưng có lúc, đến thời điểm ấy lại cảm thấy như thế.

Tương Lý Nhược Mộc dán lên sống mũi Cảnh Hi Miểu nhẹ nhàng trêu ghẹo, cảm nhận y liều mạng thở dốc. Thưởng thức đôi môi y nóng rực, hơi ngứa, Cảnh Hi Miểu thở hổn hển cười ra tiếng. Khuôn mặt đầy vẻ ôn nhu. Tương Lý Nhược Mộc kề sát gò má y cười nhẹ, môi ngậm lấy vành tai y tà mị trầm giọng hỏi, “Lại một lần nữa?”

“Không…” Cảnh Hi Miểu đẩy eo Tương Lý Nhược Mộc muốn bước qua, nhưng y phục của y đã bị xé rách, vò loạn ở dưới thân. Đùi bủn rủn dễ dàng bị Tương Lý Nhược Mộc nâng lên, lặp lại động tác đã diễn ra cả ngày hôm nay. Cảnh Hi Miểu vốn đang đẩy tay lại chuyển thành nắm chặt y phục hắn, vô thức rên rỉ.

“Hi Miểu, ta rất yêu ngươi.” Tương Lý Nhược Mộc thở gấp, hô hấp hỗn loạn nói. Cảnh Hi Miểu không kiềm chế được ngửa đầu ra sau, đôi môi đỏ tươi không ngừng phát ra tiếng rên -Y trong ***g ngực hắn, đứa trẻ nhỏ nhắn mảnh khảnh- hắn hôn lên hầu kết y, âm thanh trầm thấp lặp đi lặp lại, “Ta yêu ngươi.”

“Ta cũng… A!…” Hai mắt Cảnh Hi Miểu mê man, lá hồng diệp như lửa cháy khắp xung quanh, mây bay lãng đãng trên bầu trời rộng lớn, y đều không thể thấy rõ ràng. Tuy rằng âm thanh khàn khàn, thở dốc liên tục nói không ra hơi, nhưng vẫn biết nên đáp lại Tương Lý Nhược Mộc câu đã nói cả ngàn lần kia. Không khí hít vào bao nhiêu cũng không đủ, “Yêu… A… Yêu ngươi… ” Ngươi, yêu thích ngươi, yêu đến mức muốn điên rồi. Yêu đến mức dù phải chết cũng tình nguyện. Thân thể không khống chế được hướng về phía trước, tuy rằng cảm thấy bị kích thích đến trái tim muốn nổ tung nhưng mà vẫn hỗn loạn muốn càng nhiều hơn.

Tương Lý Nhược Mộc bị Cảnh Hi Miểu khiêu khích đến phát điên. Có điều tuy nói có thể nhìn thấy Cảnh Hi Miểu trần trụi vì kích động mà khóc lóc rên rỉ cầu xin rất thú vị, nhưng vẫn có chút thái quá. Tương Lý Nhược Mộc chăm chú nhìn Cảnh Hi Miểu quần áo lộn xộn ngồi dưới đất không lên tiếng, dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt đờ đẫn của y. Cảnh Hi Miểu không có phản ứng.

“Này Hi Miểu, ban nãy lúc làm chuyện đó ngươi nói là ‘có thể’.” Tương Lý Nhược Mộc nhìn khuôn mặt y vừa mới trở lại bình thường lại lần nữa hồng rực lên. “Ngươi còn có thể cưỡi ngựa trở về sao?”

“Đứng lên cũng không nổi.” Cảnh Hi Miểu mặt mày ủ rũ nói, không nhìn hắn, khuôn mặt đờ đẫn như cũ không phản ứng.

“Vậy phải làm sao đây, ngươi vừa mới nói là ngươi rất yêu ta. Yêu đến chết việc ta làm chuyện đó với ngươi, còn nói ta không được chạm vào người khác, dù là nam tử hay mỹ nữ cũng không được.” Tương Lý Nhược Mộc nghĩ lại cảm thấy không nhịn được cười, Cảnh Hi Miểu từng có một thời gian bỏ mặc hết mọi thứ mà chỉ triền miên dai dẳng chăm chú phàn nàn hắn. Quả nhiên, hắn thấy Cảnh Hi Miểu run rẩy một hồi, hẳn là đang tự dọa chính mình.

Cảnh Hi Miểu quay mặt khỏi Tương Lý Nhược Mộc, nhíu mày, “Ta không nhớ rõ có chuyện như vậy.”

“Trước lúc nói yêu ta? Còn nói hi vọng ta cũng thích ngươi?” Tương Lý Nhược Mộc hỏi hắn.

“Không nhớ.” Cảnh Hi Miểu nghiêm mặt.

“Vậy nói thích ta hôn lưng ngươi thì sao?”

“Không… không nhớ.” Cảnh Hi Miểu run run.

“Thích ta vuốt ve ngươi…” Tương Lý Nhược Mộc đột nhiên rất kiên nhẫn, dường như định nhắc lại từng câu nói trong lúc hoan ái của Cảnh Hi Miểu.

“A!…” Cảnh Hi Miểu hét to một tiếng, không nhịn được nữa. Vẻ mặt quyết tuyệt, dứt khoát “Ta bỗng nhiên nhớ ra rồi, không cần nói nữa.”

Tương Lý Nhược Mộc cười lớn. Cảnh Hi Miểu mặt mày xám xịt dịch dịch mông muốn cách xa hắn một chút, lập tức cảm thấy đau nhức khó chịu. Tương Lý Nhược Mộc đưa cánh tay ra ôm lấy y, không cho y cử động nữa.

“Tuy rằng ngày đó sau khi sốt cao đầu óc quả thực không tỉnh táo, nhưng về sau đã dần dần khôi phục đúng không? Ngươi nhớ tới điều gì? Tất cả mọi thứ sao?” Tương Lý Nhược Mộc hôn lên đôi môi, nhìn vào mắt y. Cảnh Hi Miểu không né tránh hắn, cặp mắt đen láy vẫn trong trẻo mềm mại như cũ. Hắn nhìn vào, nhưng trong chốc lát, Cảnh Hi Miểu lập tức dùng cặp mắt đẹp đẽ kia lườm hắn một cái.

“Ta nhớ ta vốn chưa từng có ý nghĩ làm Hoàng đế, nhưng ngươi lại đem ta đưa lên ngôi vị ấy. Sau đó ngươi đồng ý mang ta ra ngoài chơi. Đi ra ngoài liền để ta đi lạc, tới một địa phương đáng sợ toàn xác chết. Sau đó ngươi tìm ra ta, đối với việc ta bị lạc vô cùng tức giận, đem ta giao cho thủ hạ của ngươi thẩm vấn.” Cảnh Hi Miểu nói, Tương Lý Nhược Mộc nghe y nói xong thì cảm thấy xấu hổ. Cảnh Hi Miểu nhìn mặt liền đoán được hắn nghĩ gì, lập tức “hừ” một tiếng.

“Điều đó cho thấy ngươi luôn nhớ rõ rằng ta đối xử không tốt với ngươi.” Tương Lý Nhược Mộc không quen bị Cảnh Hi Miểu trách cứ.

“So với Văn Phi thì ngươi đối với ta tốt hơn một điểm, ít nhất ngươi tức giận cũng không gọi thái giám đến bạt tai ta.” Cảnh Hi Miểu suy nghĩ một hồi nói, lại bổ sung thêm một câu, “Đương nhiên ta cũng không thích Văn Phi.”

Tương Lý Nhược Mộc theo bản năng vỗ về khuôn mặt Cảnh Hi Miểu, dường như muốn xóa đi những đau đớn của những cái tát lúc trước. “Nếu như sớm cao lớn cường tráng, sống ở nơi khác, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”

“Không muốn”, Cảnh Hi Miểu lập tức nói, con mắt y cụp xuống, “Ta đối với hiện tại rất hài lòng. Cho dù lập tức phải chết ta cũng cảm thấy mãn nguyện…”

Tương Lý Nhược Mộc nhíu mày, không chờ Cảnh Hi Miểu tiếp tục nói liền dùng nụ hôn ngăn chặn cái miệng y.

“Thái úy đại nhân!” Từ xa một tiếng hô cắt đứt nụ hôn, Cảnh Hi Miểu thấp thỏm lo lắng nhìn xung quanh.

“Là Tương Lý Nhất Bình,” Tương Lý Nhược Mộc cười, vuốt ve lòng bàn tay của Cảnh Hi Miểu.

“À,” Cảnh Hi Miểu bỗng nhiên cảm thấy lưu luyến, cuộc sống sau này không thể đoán trước được. So với điều đó, y càng muốn nắm chặt thời khắc này không buông tay. Nhưng Tương Lý Nhược Mộc đã vững vàng ôm y đứng dậy. Cảnh Hi Miểu theo bản năng dựa vào hắn. Y nhớ câu nói của Đàn Tâm, sẽ không quên, nhưng y không phải Đàn Tâm. Ở đây hay bất kỳ nơi nào trong thế gian rộng lớn, Cảnh Hi Miểu đều không muốn lựa chọn chỉ có một mình. Sau này bất kể gặp thời điểm khó khăn hay tối tăm không có ánh sáng, y đều sẽ tin tưởng Tương Lý Nhược Mộc, thậm chí hơn cả tin vào bản thân mình.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây