Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

71: - Ảo tưởng tan vỡ


trước sau

Mặc kệ thế giới bên ngoài như thế phong vân khó lường, cũng mặc kệ tình thế bây giờ là cỡ nào khẩn trương, có một nơi vẫn như cũ xa hoa trụy lạc, hàng đêm sênh ca. Cả trai lẫn gái phóng túng bản thân nhún nhảy, dùng rượu đổi lấy khoái hoạt bình thường không thể có. Nhưng là hôm nay, dường như tất cả mọi người đều như có như không liếc về một chỗ trong quán.
Tại một góc quán bar, có một đám người ngồi một bàn, bọn họ im lặng uống rượu, không lên sàn nhảy múa, cũng không ca hát, chỉ là ngồi đó nhẹ nhàng trò chuyện. Dù là như vậy, bọn họ vẫn hấp dẫn ánh mắt mọi người, từ khi bọn họ bước vào đã như thế.
Trong đám người có 9 người đó chỉ có duy nhất một nam nhân, những người còn lại đều là nữ nhân, hơn nữa lại chia thành bốn cặp ngồi sát vào nhau, người khác có lẽ không biết nội tình, nhưng riêng những người này lại hiểu tại sao lại như thế. Nguyên nhân chính là đây là quán bar đồng tính nổi danh nhất thành phố A, tám nữ nhân này lại tựa như minh tinh, đẹp đến chói mắt, dáng vẻ xuất sắc của các nàng khiến cho người khác quá mức rung động.
Hắc Khôi nhìn bốn cặp dính nhau cùng một chỗ, đủ loại tư vị xông lên đầu. Hắc Khôi mình có gì thua kém a ? Một người đẹp trai như mình mà tại sao lại không có một mỹ nữ nào tìm tới chứ ? Chẳng lẽ nữ nhân đều trở thành đồng tính hết rồi hả? Nếu thế thì mình phải làm sao bây giờ ? Không lẽ phải tìm đến nam nhân sao ? Nghĩ vậy, Hắc Khôi vội vàng lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ buồn cười này.
Hắc Khôi uống rượu, nhìn qua Bạch Phong bên cạnh mình. Chuyện này thật lạ, hắn không hề nghĩ tới Bạch Phong sẽ cùng người khác đi ra ngoài, càng không nghĩ là sẽ cùng người khác đến quán bar. Bất quá hiện tại không tin không được bởi vì chuyện đó cũng đã xảy ra, Bạch Phong thật sự đang ngồi đây, Cái người mà gần đây mọi người không thể liên hệ được thật sự đang ngồi đây và làm cho quán bar thêm ồn ào, náo động !
Từ sự kiện lần trước ở nhà kho về sau, Mộ Kiệt chưa từng gặp lại Diệp Nhiễm, lần gặp lại này lại không nghĩ thấy được một cảnh tượng như thế, nhìn Diệp Nhiễm nằm trong ngực của Hoa tỷ mỉm cười hạnh phúc. Nhìn về phía Diệp Nhiễm, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt Diệp Nhiễm, Mộ Kiệt thấy được sự kiên định của một nữ nhân gặp được hạnh phúc đích thực của mình.
Mộ Kiệt hướng Diệp Nhiễm nhàn nhạt cười, nụ cười kia bao hàm rất nhiều ý nghĩa, có chút áy náy, lại ẩn ẩn bất an, nhưng nhiều nhất là đối bằng hữu chúc phúc. Tiêu Nhược Thiên nhìn lão bà của mình đối với người đã từng thích nàng cười ôn nhu như vậy, bình dấm chua trong lòng răng rắc vỡ ra, nội tâm lập tức tràn ngập một cổ vị chua. Tiêu Nhược Thiên vịn khuôn mặt của Mộ Kiệt, nhắm ngay phiến môi kia hôn vào. Hoa tỷ không có hảo ý nhìn một màn này, Tiêu Nhược Thiên a Tiêu Nhược Thiên, tôi còn chưa có trách lão bà em câu dẫn vợ tôi, em ngược lại ăn dấm chua như thế nữa sao ?
"Thiên Thiên, em không cần nôn nóng như vậy nha. Em xem tất cả mọi người ở đây, hai người các em sẽ không tại nơi này biểu diễn cho chúng tôi xem đi a". Hoa tỷ giọng châm chọc nói ra, Tiêu Nhược Thiên lập tức đình chỉ cái hôn sâu phản bác lại Hoa tỷ.
"Hoa tỷ, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể lung tung nha, cái gì gọi là chú ý xung quanh, lão bà của tôi tôi muốn thân thiết bộ phải chú ý đến mấy thứ đó sao?!" Mộ Kiệt cùng Diệp Nhiễm hai người ngồi ở chính giữa hỏa sự, bất đắc dĩ cười cười. Những người đang ngồi thân phận đều không hề đơn giản, tựu lại cùng một chỗ vô tư vô lự uống rượu nói chuyện phiếm, thật sự là một việc rất hiếm hoi. Nhưng là hết lần này đến lần khác lại có mấy con ruồi không an phận cứ tới quấy rối.
Một nữ nhân ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi tới, mái tóc nhuộm màu hồng nhạt bao trùm trên mặt, mùi rượu cùng thuốc lá từ người đó tản mác trong không khí, khiến cho người khác sinh phản cảm. Phía sau nàng còn có mấy nam nhân mặc âu phục màu đen, cầm rượu trong tay, nghiêng trái lại nghiêng phải đi sau lưng của nữ nhân kia, nhìn có lẽ đã say vài phần.
Mấy người đó đứng bên cạnh bàn, nhìn xuống các nàng. Mộ Kiệt nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn, hận không thể chạm vào, Tiêu Nhược Thiên vẻ mặt khinh thường nhìn mấy con ruồi này. Diệp Nhiễm thản nhiên uống rượu, đối với mấy người đến quấy rầy này không hề để ý. Hoa tỷ cười nhìn những người trước mặt, cùng các nàng đối mặt.
Ách...trên cơ bản, ngoại trừ Mộ Kiệt phản ứng coi như là bình thường. Mấy người của "Giản" lại có chút quái dị! Hắc Khôi mang tai nghe, tại trong quán bar ngồi nghe nhạc cổ điển. Hồng Mị trước sau đùa giỡn với Tử Kỳ, mà cái kia là bắt học thuộc kịch bản, thật là so với đệ tử (học sinh) còn dụng công. Bạch Phong đội một cái mũ to trên đầu, ôm lấy Lam Vũ đang chơi đùa với ly thủy tinh vào trong ngực, khiến nàng ẩn ý đưa tình nhìn Bạch Phong.
"Chúng tôi có thể ngồi ở đây không ?" Nữ nhân (thật ra là "kỹ nữ phát nữ nhân" nhưng lại không hiểu gì hết >m<) kia hỏi, không đợi trả lời đã đặt mông ngồi xuống. Khi nữ tử đó ngồi xuống, mọi người mới chú ý đến nàng. Mộ Kiệt giương mắt nhìn nữ nhân này, lại trở về nhìn chén rượu của nàng. Hồng Mị cùng Tử Kỳ ngưng đùa giỡn, lạnh lùng nhìn vị khách không mời mà đến này.
Hoa tỷ dù sao cũng là lão bản của quán bar này, cho nên nàng nhất định là phải đứng ra nói chuyện rồi. Mấy người kia không vấn đề gì, nàng lo lắng là mấy người bên này tức giận bộc phát, quán bar này của nàng có thể là bị nện nát a. Có thể ngồi cùng với Bạch Phong bọn hắn, Hoa tỷ tự nhiên cũng biết thân phận của bọn họ. Chỉ cần nói đến "Giản" cũng đủ cho người nghe sợ mất mật, huống chi là cùng lão bản của "Giản" cùng ngồi một chỗ. Cảnh sát có thể không có cách nào khống chế "Giản" nhưng mà bọn hắn có biện pháp xử mình a! Hoa tỷ không hy vọng quán bar của mình bởi vì án giết người mà bị niêm phong.
Ngẩng đầu nhìn nữ nhân kia, lộ ra nụ cười thập phần máy móc: "Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có chuyện gì không ?". Nữ nhân nhìn lướt qua Hoa tỷ các nàng, trong mắt toát ra vẻ tham lam khiến cho Diệp Nhiễm khẽ nhíu mày. Nữ nhân cầm lấy một chiếc va li từ một thủ hạ đằng sau, đặt lên bàn, mở ra.
Nhìn trong vali tràn đầy đôla, Hoa tỷ càng thêm vui vẻ, nhưng ánh mắt lại trở nên dị thường cảnh giác: "Tiểu thư... cô đây là..?" Nữ nhân nhìn bộ dáng tươi cười của Hoa tỷ, cho rằng mục đích mình đã sắp đạt tới, nhưng lại không biết rằng mình sắp nhảy xuống một cái hố lửa.
"Trong các người ai có thể theo cùng tôi cả đêm, cả rương tiền này chính là của các người" Nghe xong những lời này, sắc mặt Hoa tỷ lập tức trở nên trầm thấp mà nghiêm túc: "Tiểu thư, tôi muốn cho cô một lời khuyên, cảnh báo cô rằng những người ở đây chẳng ai cần đến số tiền kia của cô, lại càng không quan tâm đến số tiền vụn vặt này, tôi khuyên cô nên tranh thủ thời gian ly khai, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả." Hoa tỷ lạnh lùng nói.
Nữ nhân kia nghe xong lời nói của Hoa tỷ liền tức giận đứng lên, khuôn mặt bời vì phẫn nộ mà đỏ bừng: " *****(nghĩ gì cũng được (-., – ) ), cô đừng không biết tốt xấu, lão tử tôi như vậy đã cho các người mặt mũi, cô lại không biết xấu hổ ? Phải hay không là tiền còn ít ? Tôi cho cô biết lão tử đây tiền không hề thiếu a!".
Những ngôn ngữ ô uế không thể lọt nổi vào tai, Tử Kỳ lập tức xé nát kịch bản trong tay, nàng ngẩng đầu đánh giá nữ nhân này, tay theo thói quen chạm vào súng giắt bên hông, lại bị một đôi tay mềm mại giữ lấy. Tử Kỳ khó hiểu nhìn Hồng Mị, chỉ thấy nàng như có điều suy nghĩ cười: "Hiện tại thì không cần chúng ta ra tay, chẳng phải lão bản của quán bar đang ngồi đây sao?".
Tiêu Nhược Thiên nghe xong lời nói của nữ nhân kia, tuy cũng rất sinh khí, nhưng vẫn kìm giữ lại. Nàng không nghĩ tức giận giáo huấn nữ nhân này, dù sao nàng cũng vẫn là một cảnh sát, hiện tại tuy là nửa chân đã bước vào hắc bang, nhưng việc giải quyết mọi việc một cách hòa bình, nàng vẫn không có quyền. Lúc này nàng nhìn thấy bộ mặt thâm trầm của Hoa tỷ, ngồi một bên bộ dạng xem kịch vui.
"Vị tiểu thư này, nhà của ngài có nhiều tiền, chắc hẳn cha mẹ ngài là người rất có địa vị, nhưng tôi hy vọng người đem đến phiền toái cũng nên nhìn rõ đối phương là ai, trách không được hiện tại hay nói con ông cháu cha toàn một lũ não phẳng, thì ra bởi vì những người như ngài mà xã hội này trở nên dơ bẩn hơn".
Nữ nhân bị Hoa tỷ nói mà nghẹn không ra lời, trừng lớn con mắt phẫn nộ nhìn Hoa tỷ, lập tức đối mấy người đứng phía sau nói: "Bắt hết bọn họ cho tôi, tôi muốn xem xem nàng có bản lãnh gì !" Vừa dứt lời mấy nam nhân mặc đồ đen phía sau liền hướng đám người Hoa tỷ xông tới. Hoa tỷ lạnh lùng nhìn mấy người đang xông tới, trong mắt tràn đầy khing thường. Nam nhân dẫn đầu vừa mới chạm vào bà vai Hoa tỷ liền một phát bị ném qua vai nện té nằm trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Rồi sau đó là một đám người mặc quân tranh màu xanh lá vây xung quanh nữ nhân cùng mấy hắc y nhân .
Nữ nhân kia không thể tin nhìn một màn này, nàng sợ hãi nhìn về phía Hoa tỷ, thanh âm mang một tia run rẩy: "Cô... cô là người nào?" Hoa tỷ mỉm cười không đáp, hỏi ngược lại: "Cô tại quán bar của tôi muốn gây sự, còn không biết tôi là ai sao?" Nghe xong lời Hoa tỷ, nữ nhân hoảng sợ lập tức ngã ngồi xuống đất. Ai mà không biết lão bản Nhiếp Hoa của quán bar này là người như thế nào? Nàng bên hắc đạo hay bạch đạo đều có bằng hữu, đã có tục ngữ "Hắc Bạch ăn sạch" nói về nàng. Trong thành phố A này, ngoại trừ Mặc Long Bang ra, Nhiếp Hoa là một nữ nhân nhất định không nên gây sự đến. Kỳ thật nữ nhân này không biết nàng trêu chọc đến cả hai nơi đó rồi.
Trải qua chuyện đó, mấy người kia cũng chẳng còn hào hứng, đều trở về nhà. Buổi tối, Tiêu Nhược Thiên ôm lấy Mộ Kiệt nằm trên giường, vuốt ve cái cổ trơn mềm của nàng, Tiêu Nhược Thiên đối với Mộ Kiệt nói "Em muốn chị..." . Nói ra một câu như thế mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, cũng chỉ có Tiêu Nhược Thiên. Vừa dứt lời môi Tiêu Nhược Thiên liền áp lên môi Mộ Kiệt, nàng nhắm mắt lại tiếp nhận cái hôn nhiệt tình này. Từ lúc ở trong quán rượu Tiêu Nhược Thiên như có như không đùa giỡn nàng đã biết rõ, cái việc bị cấm dục hơn một tháng kia rốt cuộc hôm nay cũng không nhịn được nữa.
Sau một hồi mây mưa, Mộ Kiệt thở phì phò nằm trong ngực Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên đau lòng hôn lên trán nàng: "Kiệt...vài ngày nữa cùng em về thăm phụ mẫu em được không ?". Mộ Kiệt chậm rãi ngẩng đầu, mê man nhìn Tiêu Nhược Thiên. Nhìn bộ dạng thẫn thờ của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên bật cười: "Yên tâm, chỉ là gặp mặt mà thôi. Vài ngày sau là sinh nhật ba ba em, mẹ em nói rằng em cùng chị hãy trở về, dù sao chị cũng chưa thấy qua ba ba em, vừa vặn lần này có thể gặp mặt" (Tới rồi a!!Tới rồi!! ).
Mộ Kiệt gật gật đầu thân thể vì mệt mỏi liền ngủ thật say.
————————————————————-
Dạ Vi nghe thấy chuông báo thức mê man tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy gian phòng quen thuộc, đầu giường có một món quà sinh nhật giống như hằng năm cha mẹ vẫn tặng nàng, bên ngoài truyền đến mùi thơm của bữa sáng. Dạ Vi không thể tin bước xuống giường, lảo đảo tiến vào phòng bếp.
Trong phòng bếp là bóng lưng của người kia, nhìn xem nàng thuần phục rán trứng gà trong chảo, sau đó lấy bánh mì đã nướng chín đặt lên bàn. Nàng nghe thấy thanh âm quen thuộc của người nọ: "Dạ Vi, đến ăn sáng đi, tôi làm cho em món trứng tráng bánh em thích ăn nhất a. Ăn xong tôi đưa em đến trường!"
Dạ Vi không biết mình như thế nào đi đến bên bàn, càng không biết làm sao có thể ăn hết bữa sáng kia. Một mực vẫn nhìn Thẩm Diệp Mân đối mình cười ôn nhu. Đây là mộng sao, nhất định là như thế rồi. Chỉ có mộng mới tốt đẹp như vậy, chỉ có trong mộng nàng mới đối với mình dịu dàng như thế thôi. Nàng rõ ràng rất chán ghét mình, như thế nào lại đối với mình cười ôn nhu như thế ? Dạ Vi lặng yên mặc cho nước mắt nhỏ xuống, lòng nàng đau thắt lại.
Thẩm Diệp Mân ngồi xuống bên giường nhìn người kia vẫn còn chìm trong giấc mộng mà rơi lệ: "Là tôi đã tổn thương em quá sâu sao? Vì cái gì khi ngủ em vẫn thống khổ như vậy ?..." Thẩm Diệp Mân cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Dạ Vi, lại nghe người kia đang lẩm bẩm điều gì đó, Thẩm Diệp Mân tiến sát đến đôi môi nàng, cố gắng nghe lời nàng đang nói :
"Thẩm Diệp Mân. . .Thẩm Diệp Mân. . . Em yêu chị . . . ".


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây