Thể lực Yến Hảo cạn sạch giữa sườn núi, không thể không tìm chỗ co quắp nghỉ ngơi. Dương Tùng khinh bỉ: "Là đoá hoa tổ quốc, trụ cột tương lai, mà giờ mới đi đến đây đã không được?" Yến Hảo dựa lưng vào cây, mặt lấm tấm mồ hôi nóng, không nhịn nổi nói: "Mày câm mồm đi." Dương Tùng thấy Giang Mộ Hành mở balo lấy nước cho Yến Hảo, cậu ta im lặng giần giật miệng, không góp vui nữa mà ra chỗ khác ngồi. Tống Nhiên cũng mệt không ít, giày toàn bùn với cỏ.
Dọc đường còn ngã một phát, thiếu điều làm quả xoạc chân tan nát cõi lòng ngay tại chỗ.
Bấy giờ vô cùng nhếch nhác. Dương Tùng cởi áo gió ném sang bên, cuộn ống tay áo hoodie để lộ cánh tay nổi chuột, gãi gãi mái đầu đinh ướt mồ hôi. "Mấy ông chú bà cô leo núi còn không thở gấp, một đường đi một đường cười nói cứ như đang tản bộ.
Thế hệ này của chúng ta như xe bị tuột xích." "Mày không bị tụt lại, lão Giang cũng không, hai bây bố đời." Tống Nhiên tháo kính, lau khuôn mặt nóng ướt: "Tao có thể gượng thêm, Yến Hảo thì chết ngắc rồi." "Lão Giang không giám sát nó vận động sao? Thể lực kém đến vậy, không đạt mức trung bình của thanh thiếu niên." Dương Tùng móc điện thoại ra, dùng ngón cái đẩy màn hình lên: "Học hành thôi đã sắp tiêu đời, kiếm đâu sức lực rèn luyện." "Không hẳn đâu.
Cho dù không thể bơi lội chạy bộ đu xà gì đó, thì mỗi ngày cũng luôn có vận động hai người chứ?" Dương Tùng chơi zingspeed: "Vận động hai người gì?" Biểu cảm Tống Nhiên phức tạp: "Người anh em, độ trong sáng của mày khiến tao trở tay không kịp." Dương Tùng phản ứng lại, đá cậu ta một cước: "Cút!" Đoạn trông sang phía bên Yến Hảo và Giang Mộ Hành, so sánh thể trạng và thân hình hai người họ, rồi im lặng. Yến Hảo phát giác, quay đầu thì đối diện với ánh nhìn táo bón của Dương Tùng, ánh mắt cậu hỏi, làm sao? Mắt Dương Tùng liếc ngang, mày nói xem làm sao, lo mày bị phịch. Yến Hảo đáp về ánh mắt, à. Dương Tùng: "..." Mẹ nó đây là yêu? Chắc chắn không phải bị quỷ ám? Được rồi được rồi quên đi, Dương Tùng nện lồ ng ngực ngột ngạt, tục ngữ có câu như cái gì đó cá cái gì đó nước.
Tự mình chọn, tự mình chịu, có vui vẻ hay không tự mình rõ nhất. *Như cá uống nước, ấm lạnh tự biết (如鱼饮水, 冷暖自知). Chỉ có điều, nếu Giang Mộ Hành phụ lòng người anh em của cậu ta thì khỏi nói gì nữa, giết. . Giang Mộ Hành đang nghe điện thoại, đôi mày núi cau lại, sắc mặt không tốt lắm. Yến Hảo lắng tai nghe, dùng khẩu hình miệng hỏi Giang Mộ Hành: Là mẹ cậu? Giang Mộ Hành giơ điện thoại bên tai cậu, bên trong là giọng Chu Thuý: "Tiểu Hảo à con?" Yến Hảo phụt bánh quy ra ngoài, luống cuống trả lời: "Ơ, là con, cô ơi chúc mừng năm mới!"
Ngữ điệu Chu Thuý vô cùng ấm áp: "Cô nghe Tiểu Mộ kể bọn con đi chùa Triều Minh." Yến Hảo gật đầu, sau đó mới nhận ra mẹ Giang Mộ Hành không thấy bèn vội nói: "Sắp thi tốt nghiệp nên muốn đến đốt nén nhang ạ." Chu Thuý nói rất tốt: "Cô cũng đi miếu." Yến Hảo ngạc nhiên: "Dạ? Ở đâu?" Chu Thuý nói là đang ở thành phố Y. Yến Hảo vội hỏi: "Cô đi một mình sao?" "Không phải." Chu Thuý nói, "Có bác sĩ Chu." Yến Hảo sửng sốt hồi lâu, nhớ lại, là bác sĩ điều trị chính biết về hội hoạ nọ. Chu Thuý đầu bên kia vẫn đang ở trong miếu, xung quanh có phần ồn ào: "Cô đã treo giấy đỏ cho con, hy vọng con thi đại học thuận lợi." Yến Hảo có chút được chiều mà sợ, cực kỳ thẹn thùng gãi cổ: "Cảm ơn cô." Điện thoại không cúp, Chu Thuý cũng không lên tiếng. Yến Hảo trộm liếc Giang Mộ Hành đang đỡ điện thoại, suy tư vài giây lát, ho khan hai tiếng hắng giọng: "Cô, nếu cô có lời gì thì cứ nói đi ạ." "Cũng không có gì." Chu Thuý có vẻ hơi lúng túng, cũng hơi hoảng: "Cứ vậy đi, cô cúp đây, mấy đứa ở ngoài cẩn thận nhé." Đầu óc Yến Hảo mơ hồ, cậu dùng cùi chỏ huých Giang Mộ Hành một cái: "Có chuyện gì đấy?" Giang Mộ Hành lấy di động về: "Ăn bánh của cậu đi." Yến Hảo phản xạ có điều kiện đưa bánh quy lên miệng cắn rôm rốp, má phồng lên vẫn không ngừng nghỉ: "Không thể nói tôi biết?" Giang Mộ Hành vặn nắp bình giữ nhiệt, đổ đầy hơn phân nửa nắp, chờ gió núi thổi nguội thì đưa cậu. Yến Hảo không chìa tay đón mà xáp vô uống "ừng ực" ngay trên tay Giang Mộ Hành, uống xong tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc là làm sao?" Giang Mộ Hành lại rót nước: "Bà ấy cầu phúc bình an cho bọn mình." Hai mắt Yến Hảo hơi mở to, khó hiểu nói: "Đây không phải chuyện tốt à? Sao..." Giang Mộ Hành trầm giọng mở miệng: "Còn muốn xem bói." Động tác xé túi bánh quy của Yến Hảo dừng lại: "Hả?" Giang Mộ Hành vuốt nắp bình: "Tìm tôi lấy ngày sinh tháng đẻ của cậu, tôi không cho." Yến Hảo chưa rõ lắm, bật thốt: "Có phải cậu sợ thầy tướng số nói gì không tốt về tôi không?" Giang Mộ Hành trầm mặc không đáp. Yến Hảo ngây người nhìn Giang Mộ Hành một hồi, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không thể nào, cậu cả nghĩ quá, người ta có đạo đức nghề nghiệp." Một khắc sau cậu sốc: "Cậu biết ngày sinh tháng đẻ của tôi?" Giang Mộ Hành "Ừm": "Bên trên ngọc thời cơ xoay chuyển* trong ngăn kéo của cậu có." *Là kiểu ngọc như này, nhưng không biết bên Việt Nam gọi là gì, 时来运转的玉. Đầu óc Yến Hảo chuyển động, mẩu ký ức đối ứng nổi lên. Có một năm nọ, cậu cứ như đứa con của xui xẻo.
Dương Tùng không biết kiếm đâu ra miếng ngọc kia, bảo đặt hướng gì đó, không động vào mấy năm, bảo đảm sẽ đổi vận. Sau đó cậu quên béng. Nghĩ đến điều gì, mắt Yến Hảo trợn to, gấp gáp nói: "Cậu không di chuyển vị trí viên ngọc đúng không?" Giang Mộ Hành nghiêng mặt: "Hử?" "Không thể di chuyển vị trí viên ngọc." Yến Hảo thành kính chắp hai tay trước ngực, "Tôi có thể thành bạn trai cậu là nhờ có nó." Giang Mộ Hành: "..." .
Mặt trời va chạm quyết liệt với tầng mây thật lâu, b ắn ra vài sợi nắng. Sắc trời nhiễm quầng sáng vàng kim, gió núi tựa hồ cũng ấm hơn nhiều. Yến Hảo cầm máy ảnh chụp cho Giang Mộ Hành: "Nhìn qua đây này, nhìn tôi." Giang Mộ Hành dừng động tác thu dọn balo trông sang, đối diện với cậu, xương lông mày rõ nét sắc bén, nếp gấp mắt sâu, hàng mi dài khẽ phủ mí mắt, ánh nhìn dịu dàng. Yến Hảo ở sau ống kính thất thần trong một giây lát, quên cả tiếng nói. "Này, còn leo lên nữa không?" Dương Tùng gào to, doạ cho sắc thái mộng ảo bay mất. Yến Hảo hoàn hồn, phát hiện mình quên ấn màn trập, chưa chụp được Giang Mộ Hành của khoảnh khắc đó.
Cậu giận dữ lườm nguýt Dương Tùng, ánh mắt lạnh lẽo. Dương Tùng không hiểu ra sao đỡ lấy đòn phóng dao dữ dội từ mắt, cực kỳ ngơ ngác: "Đệt, tao đụng chạm ai à?" Tống Nhiên bên cạnh bò dậy: "Người anh em, mày cần tự kiểm điểm." Dương Tùng càng ngơ hơn: "Éo gì?" "Ai có mắt đều có thể nhìn ra ban nãy hai người kia đã bước vào khung cảnh trong phim thần tượng." Tống Nhiên như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu, "Mày thì hay rồi, đi phá huỷ." Mắt Dương Tùng trợn trắng: "Tch." Tống Nhiên hà hơi vào kính: "Tao đã từng tham gia một cuộc thi biện luận, luận điểm bên phía tao là người IQ thấp, không nhất định EQ cũng thấp." "Lúc đó tao là đội trưởng, dẫn dắt cho bên tao thắng.
Giờ đây tao không khỏi..." Dương Tùng trực tiếp kẹp cổ. . Bốn người lề mề leo núi. Cách một lát Yến Hảo lại bóc một viên kẹo táo ăn. Giang Mộ Hành tịch thu viên kẹo trái cây cậu đã xé nửa: "Ăn ít thôi." Yến Hảo bất mãn nói: "Kẹo cũng không được ăn?" Giang Mộ Hành đẩy cành cây bên cậu ra: "Càng ăn càng khát." Yến Hảo không vấn đề gì: "Khát thì uống nước thôi, ta mang đủ nước mà.
Nếu thực sự không được thì trên đường cũng có gánh thuê, có đủ đồ ăn thức uống." "Nước thì đủ." Giang Mộ Hành nói, "Nhà vệ sinh công cộng thì không." Yến Hảo bỗng chợt mắc tiểu, sắc mặt cậu biến đổi: "Chỗ này có nhà vệ sinh không?" Giang Mộ Hành dừng bước. Tống Nhiên ở đằng sau giẫm thềm đá tiến lên: "Sao không đi tiếp?" Yến Hảo lau mồ hôi trên chóp mũi: "Tao muốn đi tiểu." Tống Nhiên vạch trần sự thật cho cậu biết: "Nhà vệ sinh cuối cùng đã cách chúng ta rất xa, nhà vệ sinh tiếp theo nằm ở một chỗ xa, mày kiếm bụi cây khuất đi đi." Mặt mũi Yến Hảo rõ là phiền muộn. Giang Mộ Hành nhìn ngó chung quanh: "Đi theo tôi." Yến Hảo không nhúc nhích.
Giang Mộ Hành nhăn mày: "Muốn nín?" Yến Hảo mím môi: "Tôi thử xem." Mặt Giang Mộ Hành đen kịt. Hai người căng thẳng một lát, Giang Mộ Hành thoả hiệp: "Không nín được nữa thì nói với tôi, nói sớm, tôi dẫn cậu kiếm chỗ, đừng đi ra quần." Miệng Yến Hảo giần giật đến một câu: "Yên tâm đi." "Yên tâm gì?" Giang Mộ Hành nhìn cọng tóc ngố bị gió thổi lay đưa của cậu, "Có thể ngừng ăn kẹo không?" Yến Hảo nuốt nước bọt: "Có thể." Tống Nhiên chứng kiến một màn này, có cảm giác trí thông minh xuất hiện bug.
Cậu ta kiềm không nổi tìm Dương Tùng thảo luận: "Mày nói rốt cuộc lão Giang đang dạy bảo hay dỗ dành?" Dương Tùng tay đút túi, mượn ưu thế chiều cao nhìn xuống cậu ta, đuôi mắt cong vênh, rất có khí thế thương hại loài người. "Thí chủ, đáp án đã ở trong lòng cậu, hà tất phải vẽ vời thêm chuyện." Tống Nhiên: "..." Dương Tùng bắt đầu quay video, người, cây, cỏ dại, hoa dại, tảng đá kỳ lạ gì đều quay tất. Tống Nhiên quái lạ nói: "Này có gì hay mà quay?" "Cho Hạ Thuỷ xem." Dương Tùng uể oải, "Nhỏ đó từ trước đến nay chưa leo núi bao giờ, nó là một con nhóc ham thích điều lạ." Tống Nhiên thu liễm vẻ ung dung, ngập ngừng: "Thật sự không nhìn ra rằng nó bị bệnh tim." "Nhìn không ra là bình thường, mới đầu biết tao cũng khiếp sợ vô cùng.
Con nhỏ đó chính là một người lạc quan." Dương Tùng thoáng thấy một bông hoa không biết là hoa gì, bước qua quay. Tống Nhiên hỏi Yến Hảo một cách lắm chuyện: "Tao nghĩ lão Dương với Hạ Thuỷ rất xứng đôi, hai người họ có thể thành không?" "Chắc là không thể." Yến Hảo nói, "Nó thích con gái mặt trái xoan, Hạ Thuỷ mặt trứng ngỗng." *Mặt trứng ngỗng & mặt trái xoan. Dáng vẻ Tống Nhiên khó bề tin tưởng: "Không ngờ đồng chí lão Dương còn thiển cận hơn tao." Yến Hảo thuận miệng hỏi một chút: "Mày thích con gái thế nào?" Tống Nhiên trở nên ngại ngùng trong một giây: "Tao thích mắt to." Yến Hảo nhíu mày: "Vậy hai đứa mày cũng như nhau thôi." Tống Nhiên: "...!Cũng đúng." Chờ Yến Hảo đi đến chỗ Dương Tùng, Tống Nhiên trêu chọc Giang Mộ Hành: "Cậu không quản bạn trai cậu à?" Tầm mắt Giang Mộ Hành rơi trên người thiếu niên: "Quản gì?" Tống Nhiên khua khua tay: "Cậu không thấy nó làm tổn thương tôi à?" Giang Mộ Hành lia về phía Tống Nhiên: "Tôi chỉ thấy cậu ấy đang trần thuật sự thật." Tống Nhiên không thể tưởng tượng: "Lão Giang, khi yêu đương cậu nuông chiều thế sao?" Giang Mộ Hành thản nhiên nói: "Phí lời." . Cái chuyện thắp hương cầu phúc, người tin đừng nói gì người không tin, người không tin cũng đừng giễu cợt người tin. Mỗi người có lựa chọn và quan niệm riêng. Các phụ huynh có con nhỏ năm nay thi đại học đến rất đông, toàn bái Văn Thù Bồ Tát. Nhóm bốn người Yến Hảo hết sức nổi bật giữa hàng người cầu nguyện. Không phải bởi ít bạn đồng trang lứa tới đây, mà là vì ngoại hình bọn họ đẹp.
Nhất là Giang Mộ Hành, vừa đứng vô miếu đường thì hào quang đã bắn ra tứ phía, trông cứ như là ngôi sao. Quyên công đức xong xuôi ra ngoài, Yến Hảo chợt có cảm giác cưỡi mây đạp gió. Dương Tùng lướt điện thoại: "Khói hương nơi này rất thịnh, càng gần ngày thi đại học càng nhiều người đến thắp.
Một thời gian ngắn nữa mà đến đây là phải xếp hàng muốn chết." Yến Hảo phủi tàn hương dính lên tay: "Vậy xem như chúng ta số may." Giang Mộ Hành đưa cậu một tờ khăn giấy ướt. Yến Hảo lau từng ngón một: "Hương đốt rồi, Phật cũng bái rồi, giờ chúng ta làm gì đây? Xuống núi hay đi dạo trong miếu?" "Đi dạo đi." Tống Nhiên đói rã họng, "Tiện thể kiếm chỗ ngồi ăn chút gì." Dương Tùng lướt web, trồi lên một câu: "Tiểu Hảo, trên mạng bảo cầu phúc thi đại học không chỉ cần thắp hương mà còn cần cúng đèn, phóng sinh, tụng chú." Nghe vậy, Yến Hảo nhăn ấn đường một cái: "Phiền vậy sao?" "Mày dám chê phiền? Tiêu rồi tiêu rồi." Dương Tùng khoa trường lùi lại mấy bước, tay chỉ Yến Hảo: "Mày đã bị ghi lại một nét trên cuốn sổ của Phật Tổ.
Bạn ơi, bạn vào sổ đen rồi." Yến Hảo tặng cậu ta ba chữ: "Đồ thần kinh." Ngoài miệng nói vậy nhưng chẳng mấy chốc, Yến Hảo đã nhủ thầm trong lòng, không thể uổng phí công leo núi, không thể để mồ hôi đổ vô ích.
Cậu kiềm lòng không đặng dẫn cả đám ra hồ phóng sinh, mua sáu mươi sáu con cá chép. Dương Tùng lấc cấc nghĩ kế cho Yến Hảo: "Cụ Hảo, cụ làm như này này.
Cụ thả một con cá thì nói một câu, xin Bồ Tát phù hộ con vượt mọi kỳ thi, nói đến sáu mươi sáu lần là đảm bảo lục lục đại thuận*." *Một câu thường dùng để chúc người độ trung niên được gia đình hạnh phúc, công việc thuận lợi, sự nghiệp thành công, cơ thể khoẻ mạnh.
Nguồn gốc là từ "lục thuận" (sáu điều thuận hoà) trong "Tả Truyện", bao gồm: Quân nghĩa, thần hạnh, phụ từ, tử hiếu, huynh ái, đệ kính. Yến Hảo kêu Tống Nhiên: "Phiền mày giúp tao cái." Tống Nhiên thở dài: "Xem ra tao chỉ có thể xả thân vì mày." Yến Hảo cảm kích nói: "Đa tạ." Tống Nhiên khoát tay áo: "Chỉ là giỏi nhiều khổ nhiều thôi." Dương Tùng hùng hùng hổ hổ: "Hai bây làm cái quần..." Cậu ta chưa dứt lời đã bị Tống Nhiên lôi đi mất. . Ven hồ trở nên yên tĩnh, nước trong hồ không trong veo nhưng cũng không vẩn đục, miễn cưỡng có thể thấy cá đang bơi lội. Yến Hảo vớt con cá chép đỏ có đầu to nhất ra, sờ đuôi nó, chân thành nói: "Xin Bồ Tát phù hộ con đỗ đại học A, trở thành bạn đại học của bạn trai con." Giang Mộ Hành đứng cạnh: "..." Hắn quay lưng đi, điệu bộ "Tôi không quen người này". Yến Hảo tóm lấy ống quần Giang Mộ Hành, ngửa mặt lên nhìn hắn, trong đôi mắt trong suốt sáng loà ngập tràn chờ mong: "Cậu muốn đi đâu? Phụ tôi phóng sinh này." Giang Mộ Hành vô thức ngồi xổm xuống. Yến Hảo đưa hắn một cái vợt lưới, không quên nhắc nhở: "Nhớ phải cầu nguyện." Cuối cùng còn đường hoàng ra dáng đến một câu: "Thành tâm sẽ linh, phải thành tâm tuyệt đối.
Ít nhất khoảnh khắc cậu phóng sinh đừng có nghi ngờ trong lòng, không thể có tí tẹo nào hết.
Cũng đừng dao động, càng đừng nảy sinh suy nghĩ mình là thằng ngốc, nhớ kỹ." Dáng vẻ Giang Mộ Hành thực sự bất lực. Yến Hảo ngó nghiêng chung quanh, thấy không ai chú ý bên này liền nghiêng nửa người trên về phía trước, hôn một cái lên mặt hắn thật nhanh: "Muốn tháng chín cùng tôi đi báo danh đại học A với cậu không?" Thế là Giang Mộ Hành thả cá xuống nước, bờ môi mỏng mấp máy, phù hộ Yến Hảo cầu được ước thấy. Thả vài con cá, Giang Mộ Hành nhíu mày, suy xét đến khả năng trên đời có người trùng tên. Lần phóng sinh tiếp, lời cầu nguyện của hắn là, phù hộ Yến Hảo của Giang Mộ Hành cầu được ước thấy..