-Anh....anh tha cho em... Tiếng van xin của cô cực nhọc, ai có thể thông cảm cho cô? Thấu hiểu được tâm can của cô.
Nỗi uất hận mãi chẳng thể phơi bày. Đầu gối đau nhức từng trận liên hồi, máu chảy tuông tựa suối.
Phải! Hắn ta bắt cô phải quỳ trên những mảnh vỡ. Đau! Đau chứ! Sao lại không đau, nhưng còn gì đau hơn trái tim hiện đang rỉ máu. -Thứ bẩn thỉu! Đê tiện như cô! Lấy tư cách gì xin tôi tha thứ!? Tại sao!? Cô ấy đã làm gì cô!? Cô ấy chính là em gái cô!? Cô làm sao có thể nhẫn tâm đến nỗi đẩy chính em gái mình xuống biển!? Mùi rượu van nồng nặc khắp căn phòng, không gian trầm tĩnh lặng xuống.
Người đàn ông trước mặt cô, gần như mất kiểm soát.
Hắn ta điên cuồng hét vào mặt cô những lời lẽ thô tục nặng nề. Phải! Đúng như hắn nói, chính tay cô đã giết chết đứa em gái sinh đôi của mình.
Và cũng chính là người anh yêu và si mê điên cuồng nhất. Hắn nói cô là con người máu lạnh, đê tiện, hẹn hạ.
Vì ham muốn cái thân phận Tần phu nhân mà hãm hại chính em gái mình.
Mặc Lam Như! Ai hiểu cho cô không? Cô vốn dĩ không đẩy em ấy, chính là vì chiếc thuyền lớn bỗng lắc lư.
Cô và cả Lam Như chạng vạng qua lại, vì cố gắng níu tay cô mà Lam Như trượt chân ngã dưới đại dương sâu thẩm.
Còn cô thì được Lam Như cứu và thay vì là cô chết, thì Lam Như phải thay cô. Mọi người ai cũng đổ tội cho cô, họ bảo chỉ có mình cô ở đó.
Lam Như không thể bỗng nhiên lại té xuống mà không tìm thấy xác, họ bảo cô tham lam danh phận mà giết chết em mình. Họ bảo cô là thứ tiện nhân đê tiện đáng kinh tởm, và anh cũng nhìn cô với một ánh mắt của sự khinh bi cùng với bi thương tột độ khi biết người con gái mình yêu đã chết. Hôn lễ đã đặt sẵn, không thể hủy bỏ.
Vì vậy, cô được chọn kết hôn với anh.
Chính thức bước vào Tần Gia với danh nghĩa.
Tần phu nhân! Đêm tân hôn, hắn không cùng cô động phòng.
Liền tìm nữ nhân khác mà giải tỏa.
Hắn ta đã làm điều bẩn thỉu đó ngay chính trong căn phòng của cô và anh. Cô uất hận, tại sao Mặc Lam Nhi cô phải chịu nỗi oan ức này.
Tần Khả Phong! Tôi thực sự không làm gì em ấy cả! Tại sao anh lại không tin tôi! Cô nghẹn ngào nhìn hắn, đôi mắt cô chợt long lanh ứa nước.
Trong lòng cô giờ đây là bao nhiêu yêu thương, oán trách vì sao không tin cô.
Còn trong lòng anh dâng lên sự chán ghét cực độ. Anh kinh tởm con người bẩn thỉu như cô, vì ham hư danh.
Tham lam cả phú quý, sẵn sàng giết chết người em gái sinh đôi của cô.
Nhẫn tâm đẩy em gái mình chơi vơi giữa đại dương mênh mong. Hắn muốn cô phải nếm trải, nếm trải nỗ đau người con gái hắn yêu thương phải chịu đựng chỉ vì sự tham lam của cô. Hắn bước đến gần cô, giựt mạnh những sợi tóc đen mỏng mang.
Cô đau đớn nhăn mặt, khó chịu xin tha. -Anh....anh tha em....em không...có làm....anh phải tin....em....em xin....anh Hắn nhìn cô, gắt gao ban cô một bạt tay.
Máu từ vành môi tủa ra không ngừng, nữa gương mặt vì cái tát mạnh mà sưng tấy lên.
-Cô bảo tôi phải tin cô! Tin cô bằng cách nào.
Tin rằng cô không cố ý đẩy cô ấy xuống đó, là cô ấy tự nhảy xuống chết ư? Cô nói xem tôi phải tin cô như thế nào? Những điều mà cô ấy đã trải.
Giờ đây tôi cho cô trải qua gấp đôi. Nói xong hắn lôi cô vào nhà tắm, xả đầy nước trong bồn.
Nhấn mạnh đầu cô xuống dòng nước lạnh.
Cô càng cố gắng vùng vẩy, hắn càng đè nặng tay hơn. Hắn điên cuồng muốn nhấn chìm chết cô.
Đến khi cô ngừng vùng vẩy, cơ thể giản ra.
Cô không thể thở, cô còn cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẳn đi.
Rồi dần chìm vào giấc ngủ sâu, cô mong mình mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy một lần nào nữa..