Mở mắt ra, đập vào mắt anh là trần nhà của bệnh viện.
Anh đã đi đến bệnh viện từ lúc nào chứ? Tại sao anh không nhớ rõ là bản thân tự đi đến đây vậy? Đầu anh hiện giờ đau như búa bổ, cổ họng khô rát không thể nói nên lời.
À mà cũng đúng, hiện giờ anh cũng đâu có thể nói chuyện. Cố với tay tới ly nước được đặt kế bên chiếc giường của mình.
Do mới tỉnh dậy mà cả cơ thể anh yếu ớt không có sức để cầm lấy một ly nước. Anh tự hỏi mình có còn là một người đàn ông hay không, chỉ vì một chút mệt mỏi cảm nhẹ này mà đã gục ngã đến như vậy. Hay là do suốt bao năm qua anh đã gồng gánh quá nhiều, để giờ chút sức lực cuối cùng cũng chẳng còn? Anh đã từng yếu đuối đến vậy à..... Cố với tới nhưng không thành, cuối cùng lại nhìn thấy một bàn tay người phụ nữ cầm lên cốc nước sao đó đưa đến tay anh. Phút chốc đôi mắt anh ngưng lại trên gương mặt của người con gái ấy, đôi mắt nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút sắc lạnh. Không nói nhiều, anh cầm ly nước uống một hơi.
Cổ họng được một tràn mát chạy dọc qua.
Dễ chịu và đỡ khô khốc hơn lúc đầu. Cố phát ra vài tiếng nói, và có lẻ đã nói được rồi.
Nhưng giọng trầm và có phần lạc đi nhiều. - Cô có quan hệ gì với cô ấy? Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn vậy.
Vẫn trầm ngầm không có chút rợn sóng, anh không muốn thể hiện sự yếu đuối của bản thân cho người con gái trước mặt này nhìn thấy. Thiên Nhất cười một cách đáng sợ, mắt híp lại và cũng chẳng còn vẻ hiền dịu như lúc đầu nữa.
Thay vào đó sự lạnh nhạt đến tận da ốc. Đôi mắt hằn lên tia máu của sự thù hận, giọng cười dần lạc đi mang chút sự đau đớn khống khổ của con ác quỷ. - Hahaha, tôi là ai à.
Tôi mà có nói, anh tin sao? Hôm nay tôi cứu anh, nhưng lần sau sẽ không có vụ này.
Tôi muốn phải tự tay tôi giết chết anh, muốn anh phải thấm trãi những nỗi đau đằng đẳng của tôi. - Mới nhiêu đấy anh cũng đã gần như gục ngã nhỉ? Anh nghĩ như vậy là kết thúc hay sao.
Thù của chúng ta, đời đời kiếp kiếp, mãi trả không đủ! Ánh mắt cô sắt lạnh hiện lên tia thù hận đến tận cùng.
Cô hận người con trai trước mặt, hận anh đã khiến cô phải chịu đựng những nổi đau dài suốt 7 năm trời. Hận anh vẫn sống yên ổn và càng ngày càng thành đạt trong khi cô trọng sinh phải chịu những ngày thánh làm ăn cực nhọc để được làm trợ lí của anh một tuần. Sắp xếp tất cả các kế hoạch.
Cuối cùng lại mềm lòng khi thấy anh gục ngã té bên cạnh mộ của mình.
Rốt cuộc kế hoạch của cô cũng thất bại rồi. Tần Khả Phong, tôi phải làm như thế nào để có thể giết chết anh.
Nhưng sợ rằng khi giết được anh rồi, người hối hận lại là tôi......