Khi Mộc Tuyên Dư tỉnh lại, đầu cô còn hơi choáng váng, cô lấy tay đè lên huyệt thái dương của mình, xoa bóp thật mạnh vài cái, rồi mới mở to mắt, thời gian đúng vào hừng đông, đêm tối và ban ngày luân chuyển, toàn bộ thế giới dường như được bao phủ giữa một mảnh màu lam âm u nhàn nhạt.
Cô chuyển động, dựa vào ánh sáng nhợt nhạt đánh giá căn phòng này, vì thế thấy được người đứng ở bên cửa sổ. Rèm cửa sổ không ngừng vờn bay, anh thì đứng ở đó, cô chỉ có thể nhìn đến bóng lưng của anh, nhưng khí thế sắc bén xưa cũ đó, khiến cho tâm tình cô dường như trở lại thật lâu thật lâu trước đây. Nếu gặp gỡ giữa nam và nữ được coi là hẹn hò, vậy đó hẳn là lần thứ hai họ ra ngoài hẹn hò, lần đầu tiên là ăn cơm, lần thứ hai là xem phim.
Đó là một cái ghế lô xa hoa, bọn họ ngồi trong đó, khi bộ phim chiếu được một phần ba, tay anh đột nhiên bắt đầu không đứng đắn, trực tiếp kéo mở váy của cô, cô bị động tác của anh làm cho kinh ngạc đến một lúc lâu sau mới bắt đầu phản kháng. Mà anh chỉ lạnh lùng nhìn cô, “Chơi không nổi thì đừng chơi.” Cô đột nhiên không biết làm sao đứng lên, không rõ anh vốn chính là một nam sinh muốn làm gì thì làm như vậy, hay chỉ là muốn dùng cách này để cô biết khó mà lui. Nhưng tâm tình cô trong khoảnh khắc đó, là rất vô lực. Giống như hiện tại. Người đứng bên cửa sổ hình như đã cảm nhận được ánh mắt của cô, chậm rãi xoay người, nhìn về phía cô. Trời còn chưa sáng, ánh sáng trong phòng càng ảm đạm hơn, bọn họ đều không thấy rõ biểu cảm trên mặt của nhau, lại nhìn nhau kì dị vài giây đồng hồ như vậy, cô thu hồi tầm mắt trước, vươn tay bật đèn, trong nháy mắt căn phòng sáng như ban ngày. Bọn họ vẫn nhìn nhau, chỉ là biểu cảm không hề chuyên chú, hai tay của anh cắm trong túi quần, dáng vẻ tùy ý đến không thể bắt bẻ, cho tới bây giờ anh đều là một người như vậy, bất kể làm động tác gì, vĩnh viễn đều đối lập với khí chất.
Nhớ thời đại học, có bao nhiêu người chán ghét sự lạm tình của anh, thì có bấy nhiêu người yêu anh say đắm.
Trên người anh có rất nhiều điểm có thể hấp dẫn người khác, khi làm việc thì rất nghiêm túc, lúc lười nhác lại tùy ý, khi cười thì mang hương vị xấu xa, lúc yên tĩnh lại giống như vương tử cao quý.
Có người từng đánh giá anh giống như một chiếc túi da hoàn mỹ, vì thế khi thượng đế ban cho anh một cơ thể như vậy, thì cũng ban cho anh một tâm hồn ghê tởm đến mức tận cùng, tượng trưng cho công bằng. Cô cũng không hiểu, người này làm sao có thể thất thường như vậy, giống như từ đầu đến cuối cô vẫn không cách nào lý giải, anh làm sao có thể lạm tình như thế, dù là một giây trước còn cùng cô gái này nói chuyện yêu đương, giây tiếp theo anh lại có thể hôn một cô gái khác, hơn nữa còn không chút cố kị nhận xét của người khác, có thể đồng thời làm chuyện ái muội trước mặt vài cô gái ái mộ anh. Cô chuyển dời tầm mắt từ trên người anh, “Sao tôi lại ở đây?” Giang Thừa Châu nở nụ cười, chậm rãi đi tới chỗ cô, “Mộc Tuyên Dư, vài năm không gặp, trái lại tính hài hước của cô tăng thêm rồi.” Cô nhíu mày, ánh mắt lại rơi xuống trên người anh đơn giản lộ vẻ hoài nghi. “Sao cô lại ở chỗ này, chính cô cũng không rõ?” Anh bình tĩnh nói đến đây, trái lại không có châm chọc, giống như đã thấy rõ bản chất của cô, “Tư tưởng cảnh giác của cô rất mạnh, không cần tôi nhắc nhở cô, cũng không ai uống rượu, trước khi uống rượu nhất định sẽ phán đoán tình thế, cho dù là khi nhiều người, uống rượu cũng chỉ uống say chuếnh choáng, sẽ không để bản thân say đến bất tỉnh nhân sự.” Cô nhìn anh, vẻ mặt có chút biến đổi. Anh lại nhún nhún vai, động tác đó giống như anh chính là cậu thiếu niên bất cần đời, “Có phải muốn cảm ơn tôi không? Cô cố ý uống say, không phải là muốn để tôi đưa cô về sao? Để cho, để cho tôi ngẫm lại, cô hẳn là không thể hoàn toàn tin tưởng tôi sẽ quản cô, cho nên cái người kia dìu cô sau khi cô ‘uống say’, hẳn là người cô quen biết? Như vậy mới có thể bảo đảm hai phương diện, cho dù tôi không ra tay, cô cũng sẽ không có gì nguy hiểm.
Thế nào, Mộc Tuyên Dư, sự phối hợp của tôi vẫn khiến cô vừa lòng chứ?” Anh hùng cứu mỹ nhân, đó chẳng qua chỉ là trò cười. Anh căn bản không cần nhìn cô bằng ánh mắt xét hỏi, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận được thông tin mình muốn từ sắc mặt của cô.
Mà anh cũng hiểu cô, cô chính là một người như vậy, mặt ngoài làm nũng đáng yêu giống như tự do tự tại, nhưng khi cô thực sự định làm một việc gì đó, thì khắp nơi đều có thể tính toán, thiên sứ và ma quỷ cùng tồn tại? Anh hừ cười một tiếng. Giang Thừa Châu của vài năm trước bị cô lừa vòng quanh, nhưng Giang Thừa Châu của vài năm sau sẽ không bị tính kế giống vậy, anh chỉ cần như một khán giả đứng nhìn là được rồi.
Tay cô cầm lấy drap giường, không phản bác cũng không tán thành lời anh nói, chỉ nhẹ nhàng cắn môi, động tác này khiến cô bất đắc dĩ đến cực điểm. Giang Thừa Châu lại muốn cười, trước đây khi cô cắn môi, anh luôn lo lắng có phải cô gặp phải chuyện gì không tốt hay không, hoặc là anh làm việc gì khiến cô bất mãn, về phần hiện tại…. Cô đưa tay nắm lấy đám tóc rối tung của mình, “Vậy anh còn mang tôi tới đây…” Anh nghĩ cô như vậy, vì sao còn đi làm loại chuyện nhàm chán này. Ngón trỏ cùng ngón cái tay phải của anh cọ sát rất nhanh, vì sao? Anh cũng rất muốn hỏi bản thân, anh đích xác nghĩ cô như vậy, nhưng chuyện gì cũng có ngoài ý muốn, nhỡ ra đâu, nhỡ ra không phải như anh nghĩ như vậy, nhỡ ra cô thật sự không khống chế được cảm xúc, cô cũng không phải một cỗ máy có thể tính toán cơ mật, là người dù sao cũng có ngoài ý muốn, anh không thể để chuyện ngoài ý muốn đó xảy ra, bởi vì anh phải thực hiện chuyện mới bắt đầu, mà cô là nhân vật chính của chuyện đó. “Phù hợp với cô.” Khi nói chuyện vẻ mặt anh thoải mái tự nhiên. Cô buông mắt, anh lại mang đến cho cô cảm giác vô lực mãnh liệt, lần đầu tiên là bảy năm trước, cô nhìn cậu thiếu niên kia, hoàn toàn vô lực, bên cạnh anh có đủ loại cô gái, dịu dàng, quyến rũ, thanh thuần, khêu gợi… Nếu anh cũng không thích, còn có thể lý giải vì anh không tìm được thiên nữ thực mệnh của anh, nhưng đối với những cô nữ sinh đó tất cả anh đều không cự tuyệt một ai, nhưng lại nhìn không thấy anh ngoại lệ tiếp nhận ai, những nữ sinh này trong mắt anh giống như đều là những món đồ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hiện tại lại có cảm giác này, dường như anh đều nắm tất cả trong tay, mà cô cũng không thể điều khiển được cảm xúc của anh, anh quen thuộc như thế, lại xa lạ như vậy. Cô nhẹ nhàng phun ra một hơi, “Chuyện ‘Thịnh Đạt’, rốt cuộc có liên quan tới anh hay không.” “Mộc Tuyên Dư, tôi nhớ là tôi đã nhắc nhở cô, đừng tự cho là đúng.” “Ý của anh là chuyện ‘Thịnh Đạt’ không có một chút liên quan tới anh?” “Không liên quan.” Anh vốn đang cúi đầu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, “Nhưng mà tôi thấy vui khi việc này thành.” Sau câu nói anh thốt ra, tay cô nắm drap giường càng dùng sức. Anh đâu cần phải tự mình ra tay, dựa vào thân phận thiếu gia Giang gia của anh, chỉ cần để lộ sự khó chịu của mình, tự nhiên có người đi làm mấy việc này, nhất là đối với những người như hổ rình mồi”Thịnh Đạt”, viện vào sự chán ghét của anh, thì người bỏ đá xuống giếng nhiều lắm, cũng vì những người như hổ rình mồi tạo ra điều kiện này, dưới sự “Đồng tâm hiệp lực” của họ, “Thịnh Đạt” tự nhiên lâm vào khốn cảnh. Cô hít sâu một hơi, cười có chút chật vật, “Giang Thừa Châu, anh thay đổi rồi.” “A, ở trong mắt cô rốt cục tôi không phải một kẻ đầu đất?”
Anh làm như vậy, chẳng phải đang nói nếu anh muốn đối phó cô, cô chẳng qua chỉ là một con tép khô mà thôi, anh chỉ cần biểu đạt bất mãn của mình thôi, thì sẽ có rất nhiều người đi gây rắc rối cho cô. Đây là kết cấu hiện tại giữa họ. Anh đang cười, nhưng câu nói kia, tuyệt đối có cảm xúc. Nhưng vẫn tốt hơn so với câu nói từng quanh quẩn trong óc cô rất lâu không tiêu tan —— Mộc Tuyên Dư, tôi hận cô. “Hiện tại thân phận giữa chúng ta đã đổi chỗ, hẳn là anh cảm thấy khuây khoả.” “Là rất an ủi.” Anh đã tới trước mặt cô, “Vậy cô nói xem, vì sao tôi muốn dẫn cô tới nơi này?” Cô nửa ngồi ở trên giường, phải ngẩng đầu lên để nhìn anh, anh muốn chính là dáng vẻ như vậy của cô, cô ngưỡng mộ anh, mà anh thì nhìn xuống cô, anh muốn chính là kh0ái cảm như vậy. Cơ thể cô đột nhiên trở nên mềm nhũn, giống như có người rút hết khí lực cùng dũng khí mà cô sở hữu, anh làm nhiều chuyện như vậy, đều chỉ vì muốn nhìn dáng vẻ hiện tại của cô mà thôi, “Giang Thừa Châu, tôi xin anh, xin anh buông tha ‘Thịnh Đạt’.” Lời của cô vẫn chưa khiến anh cảm thấy vui sướng, mà là một đống khó chịu nồng đậm, quả nhiên cô biết rốt cuộc anh muốn cô làm cái gì, một cô gái lý trí lại có chút thông minh như vậy, trên người lại có tử huyệt, bắt đầu đối phó, thật đúng là làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào. “Đây là thái độ của cô?” Biểu cảm của anh không thay đổi, âm điệu cũng không biến, “Nhưng tôi nhìn không ra một chút thành tâm.” Thành tâm? Cô vắt chặt mày, nhìn anh, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ lướt qua, vẫn không thể tin chắc anh muốn cái gì, là muốn dáng vẻ vô cùng hèn mọn của cô, hay chính là muốn nhìn sự đau khổ tột cùng của cô? Cô mê muội, là thật sự mê muội. Anh cúi đầu, “Đừng nghi ngờ sức quyến rũ của cô, có lẽ ngay cả cô cũng nghĩ như vậy.” Cơ thể cô liền như vậy cứng đờ. Anh làm nhiều chuyện, không có khả năng liền xong việc như thế. Cô đoán được, anh lại nở nụ cười, vươn tay xoa xoa đầu cô, “Đừng khẩn trương, tất cả những lời trước đó đều là tôi dọa cô mà thôi, Mộc Tuyên Dư, chính là đột nhiên tôi phát hiện, cho dù là bảy năm qua, tôi vẫn không thể quên cô.” Cho nên, anh thiết kế tất cả, xây dựng cảm giác tồn tại trong cuộc sống của cô, làm cho cô chú ý đến anh. Cô nhìn anh, vẻ mặt của anh nghiêm túc như thế, thậm chí cô có thể nhìn đến chính cô bị thu nhỏ lại trong mắt anh, cô từng nói với anh, những lúc thế này, cô có cảm giác trong lòng anh cảm nhận cô rõ ràng, trong mắt anh chứa cô, chỉ chứa mình cô, không cần lời nào, có thể cảm thấy được chuyện thực. “Sợ hãi?” Anh đứng thẳng cơ thể, lại vươn tay xoa bóp mặt cô, nở nụ cười.
Lúc này mới thật sự là tra tấn, vừa đấm vừa xoa, làm cho cô rơi vào hoài nghi tuần hoàn vô tận, phút chốc không thể yên lòng. ****** Khi Mộc Tuyên Dư về nhà, phát hiện mọi người thế nhưng đều còn đang ở nhà, hơn nữa sắc mặt của họ đều rất khó coi.
Cô hậu tri hậu giác phát hiện, bản thân lại làm sai chuyện, cô tắt di động, lại để lại một câu như vậy cho anh cô, hơn nữa một đêm không về, bọn họ không biết lo lắng thành bộ dạng gì nữa. Mộc Tuyên Dư không chút suy nghĩ, việc đầu tiên khi trở về là xin lỗi, lập tức xin lỗi. Mộc Trung Thiên và Lí Hâm đều kinh ngạc nhìn về phía con gái của mình, bọn họ quả thật lo lắng rất lâu, nhưng bởi vì cô con gái này làm việc luôn có lý trí, vì thế mặc dù họ lo lắng, cũng không đến mức không yên, chính là từ trong miệng Mộc Tuyên Nghị, bọn họ đoán được con gái đã biết chân tướng.
Họ vẫn giấu Mộc Tuyên Dư, công ty sở dĩ đi đến tình trạng như bây giờ, Chu gia và Hạ gia thoát không khỏi có liên quan, nhưng hai nhà đó đều có liên quan tới Mộc Tuyên Dư, cô đã biết sự thật này, nhất định sẽ khó chịu không thôi. Kết quả cô vừa trở về, lại chủ động xin lỗi, trong lúc nhất thời trong lòng mọi người đều có chút phức tạp. “Đã trở lại là tốt rồi.” Một hồi lâu, Mộc Trung Thiên mới mở miệng nói chuyện, “Con nhìn qua rất mệt, đi nghỉ ngơi trước đi.” Mộc Tuyên Dư gật đầu, cô quả thật cảm thấy bản thân rất mệt cực kì mệt, mệt đến mức nhắm mắt lại cũng không muốn mở ra nữa. Mộc Tuyên Dư chân trước lên lầu trở về phòng, sau lưng Mộc Tuyên Nghị liền theo đi lên. Khi cô đóng cửa phòng, Mộc Tuyên Nghị đứng trước cửa. Cô dừng động tác tiếp tục đóng cửa, “Anh, có chuyện gì sau rồi nói, được không?” Mộc Tuyên Nghị lại chỉ nhìn cô. Cô cười cười, chỉ là tươi cười trộn lẫn với yếu ớt, “Tin em, em có dự cảm, công ty sẽ tốt, tất cả đều sẽ khôi phục như lúc ban đầu.” Cô nói xong, không nhìn anh, mà đóng cửa lại..