Hai tháng sau. Tiếng đập bàn * rầm rầm * phát ra từ phòng Cố Diệp Lý. " Cố Diệp Lý, đã hơn hai tháng rồi, cái bụng của Minh Nhi vẫn không có một chút động tĩnh nào là sao? Cậu làm bác sĩ cho cô ấy kiểu gì vậy? " Trịnh Vương Hoàng mang vẻ mặt dữ tợn, quát tháo, cặp mắt sắc như dao cạo nhìn như muốn giết người, anh quăng thẳng tờ giấy xét nghiệm vào mặt Cố Diệp Lý. Diệp Lý thở dài, khom người nhặt kết quả lên, anh đã cố gắng hết sức, Triệu Minh Nhi sau hai tháng vẫn chưa mang thai. " Thưa Trịnh Tổng, Triệu Minh Nhi không phải gà mái đẻ trứng...thời gian ngắn như vậy làm sao mang thai? " Diệp Lý bất mãn nói. Trịnh Vương Hoàng hùng hổ, kéo lấy cổ áo Diệp Lý, cái giọng xoang xoảng phan tới tai, màn nhỉ xém chút muốn nổ tung.
" Cố Diệp Lý, là cậu đảm bảo với tôi hai tháng Minh Nhi sẽ mang thai... Giờ nhìn đi, quá thời hạn rồi đấy! " Cố Diệp Lý vô lực phản bác, anh đã kiểm tra Triệu Minh Nhi, không có dấu hiệu nào khác thường, sức khỏe tốt, cơ thể cũng tốt, không mắc bệnh.
Nhưng tới giờ vẫn chưa mang thai làm Diệp Lý cũng đau đầu theo, anh nhìn chằm chằm Vương Hoàng, bất giác hỏi một câu. " Trịnh Tổng...cậu có chắc là cậu và Minh Nhi không dùng biện pháp tránh thai chứ? " Vương Hoàng không đáp, chỉ khẽ gật đầu, dĩ nhiên anh nào dùng đến những thứ đó, anh nôn Minh Nhi mang đến phát điên, làm sao lại dùng biện pháp tránh thai! Mặt Cố Diệp Lý trầm tư, tay đỡ lấy cầm, nhìn vào kết quả, không thể nào một người hoàn toàn bình thường lại không mang thai.
Vương Hoàng lại càng không có vấn đề gì về bệnh lí, cớ sao Triệu Minh Nhi luôn bị ép quan hệ đều đặn lại không dính lần nào? Cố Diệp Lý dò đầu bức tóc, nghĩ mãi không thấu, còn cho rằng có thể trong quá trình kiểm tra đã sai sót ở đâu đó. Đột nhiên, linh cảm mách bảo anh một việc, nếu Vương Hoàng không dùng đến biện pháp tránh thai thì chỉ còn có Triệu Minh Nhi là đáng nghi nhất. " Vương Hoàng, tôi nghĩ cậu nên theo dõi từng hành động của Triệu Minh Nhi đi! " Hàng chân mày rậm của Vương Hoàng nhíu lại, không rõ ý của Cố Diệp Lý là gì, Diệp Lý chậm rãi trình bày rõ ràng.
Vương Hoàng bấy giờ cũng bắt đầu phát sinh nghi ngờ, anh lập tức quay trở về phòng tìm Triệu Minh Nhi. Cô đang ngồi đọc tiểu thuyết trong phòng, Vương Hoàng đột ngột đi vào còn dẫn theo rất nhiều người làm cô bất giác lo sợ. " Lục soát hết phòng cho tôi, đến chỗ Giang Tuyết Tuyết và Triệu Khanh lục luôn cho tôi!!! " Vương Hoàng lớn giọng chỉ tay từng nơi, cả đám người cắm cúi khám xét mọi ngóc ngách. Minh Nhi đảo mắt, hoang mang tột độ, nhìn đám người lục tung cả đồ đạc, trong lòng không khỏi bất an. " Vương Hoàng....anh đang làm cái gì vậy? Đây là...phòng của...chúng ta mà! " cô ấp úng thăm dò. Chỉ thấy Vương Hoàng không đáp, to giọng gọi thêm hai người hầu gái vào bắt lấy cô, họ mò mẫm từng nơi trên người, cứ như cô là tên trộm bị cảnh sát khám xét.
Cả những chỗ nhạy cảm cũng không buông tha, rất nhanh họ dừng lại, một cô hầu gái bước tới trước mặt Vương Hoàng báo cáo. " Thưa thiếu gia, trên người thiếu phu nhân không có thuốc tránh thai ạ! " Minh Nhi nghe ba chữ " Thuốc tránh thai " mặt mày tái nhợt ngay tức thì, căng thẳng tột độ, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt, hàm răng cắn thủng cả vành môi trong, biểu cảm phản chủ lộ rõ, Minh Nhi cố trấn tĩnh tinh thần. Những người lục soát từ nãy đến giờ cũng báo cáo không phát hiện ra thuốc tránh thai trong phòng và cả chỗ Giang Tuyết Tuyết lẫn Triệu Khanh, Minh Nhi nghe được thở một hơi nặng trịch, lén đảo mắt về phía Trịnh Vương Hoàng.
Cái giọng âm trầm của anh khiến cô nổi da gà. " Triệu Minh Nhi, để anh tìm ra được bằng chứng em cố ý không muốn mang thai với anh thì em chết chắc! " Dứt câu, Vương Hoàng rảo bước rời đi ngay, hai chân Minh Nhi bủn rủn, ngồi gục xuống sàn.
Xem ra chuyện uống thuốc tránh thai không thể giấu được lâu, cô phải sớm nghĩ ra cách thoát khỏi đây hoặc tìm cách li hôn với Vương Hoàng. Tình trạng của Giang Tuyết Tuyết chưa ổn lắm, không thể chạy vào lúc này, Minh Nhi chỉ còn cách tính kế dụ Vương Hoàng li hôn.
Nhưng, cô làm sao li hôn khi Vương Hoàng đang giữ bản cam kết kia và nếu muốn li hôn thì một trong hai phải có một người làm điều sai trái với người kia thì may ra mới li hôn được. Đầu óc Minh Nhi vốn đơn giản, điều đầu tiên nghĩ đến để li hôn là dụ Vương Hoàng ngoại tình.
Nhưng mà, từ đó đến giờ Vương Hoàng ngay cả nhìn một cô gái còn không có thì lấy đâu ra người để ngoại tình? Minh Nhi toan tính, đi qua đi lại trong phòng, thoáng chốc cô nghĩ ngay đến cái tên Ưng Nguyệt Sang, ả vốn si mê Vương Hoàng, một ứng cử viên sáng giá cho Minh Nhi lợi dụng.
Nếu không thể dụ Vương Hoàng tự nguyện ngoại tình vậy thì cô bắt anh phải ngoại tình Vừa hay hôm nay Ưng Nguyệt Sang đến đây chơi, Minh Nhi không một chút do dự, chủ động tìm đến Nguyệt Sang. Phòng khách nhỏ phía Nam. " Cô đến đây làm gì? Muốn cãi nhau với tôi nữa à? " Nguyệt Sang to mồm, nói câu nào là trợn mắt câu đó.
Minh Nhi bình thản, ngồi chễm chệ xuống ghế, chân gác chéo, coi lời nói của Ưng Nguyệt Sang như gió thoảng qua tai, không vòng vo, nghiêm giọng nói thẳng ra mục đích của mình.
" Ưng Nguyệt Sang, có muốn làm vợ của Trịnh Vương Hoàng không? Tôi giúp cô! " Ưng Nguyệt Sang đứng hình ngay tại chỗ, bình thường Triệu Minh Nhi rất hay châm chọc ả về chuyện của Trịnh Vương Hoàng, hôm nay tự dưng thay đổi thái độ đòi giúp, ả nhướng mày, ánh mắt nghi ngờ dành cho Minh Nhi. " Triệu Minh Nhi, cô đang đùa phải không? Trịnh Vương Hoàng nào chịu chấp nhận tôi! " " Có chứ! " Minh Nhi cười ma mị, nhanh chóng bước tới chỗ Ưng Nguyệt Sang, chạm nhẹ vào cằm ả, cái đầu ép sát vào tai, hơi thở Minh Nhi ngắt quãng, nói từng lời dụ hoặc. " Chỉ cần Ưng Nguyệt Sang cô chịu thế chỗ của tôi...thì tôi nhất định có cách giúp cô làm Trịnh thiếu phu nhân..." Ưng Nguyệt Sang đáu mắt nhìn Triệu Minh Nhi, vẻ mặt tâm cơ thao túng ả, biết Minh Nhi không yêu Trịnh Vương Hoàng.
Nếu thế chỗ, Nguyệt Sang cũng không có được trái tim Vương Hoàng, nhưng vì lòng tham muốn chiếm lấy tài sản và con người Vương Hoàng cho riêng mình, Nguyệt Sang không ngại liều một phen, gật đầu hợp tác với Minh Nhi. Họ lên kế hoạch bẫy Vương Hoàng, Ưng Nguyệt Sang thầm mưu tính đợi thành công mọi việc, khi ả lên làm Trịnh thiếu phu nhân nhất định sẽ thủ tiêu Triệu Minh Nhi. Chiếc camera giám sát ghi lại hình ảnh Minh Nhi đến tìm Ưng Nguyệt Sang, Hoắc Đường nhanh báo cáo lại với Vương Hoàng, ông nghi ngờ Minh Nhi đang mưu tính điều gì đó. Vương Hoàng không cho là vậy, nghĩ rằng Minh Nhi và Nguyệt Sang lại xảy ra tranh cãi, anh còn đang đau đầu về chuyện cô không mang thai, hơi sức đâu quản chuyện nhỏ nhặt, anh đuổi Hoắc Đường đi. Nghĩ đến ngày nào cũng bồi bổ, hết sâm tăng lực lại đến thuốc tráng dương bổ thận, còn tăng cường ăn hàu.
Đêm đến đều lâm trận vậy mà Minh Nhi không một chút động tĩnh, Vương Hoàng ức chế, quăng cả chiếc ly vào cửa kính vỡ nát. ..... Hơn một tuần sau trôi qua, đồng hồ điểm 7h tối, Vương Hoàng vẫn đang cắm cúi trong phòng làm việc, Minh Nhi đột ngột tìm tới anh. * Cốc Cốc * Tiếng của cô vang vọng. Vương Hoàng đi đến mở cửa cho Minh Nhi, hôm nay cô ăn mặc kì lắm, không hở hang sexy như mọi ngày, trên người chỉ khoác một bộ sườn xám đơn giản. " Em tìm anh có việc gì à? " Vương Hoàng thắc mắc hỏi.
Đôi môi anh đào mím nhẹ, Minh Nhi bỗng dưng dịu dàng, giọng nói ngọt như mía lùi rót vào tai Vương Hoàng. " Anh có rãnh không? Sang phòng sách một chút được không? " " Được! " Nói rồi, Vương Hoàng nhanh đặt cây bút bi xuống bàn, kéo tay Minh Nhi về phòng sách, chỉ mất vài phút đã đến nơi. " Tới nơi rồi, em có chuyện gì tìm anh thế? " Minh Nhi nín thinh, vẻ mặt ngượng ngùng chẳng khác gì đang làm nũng với Vương Hoàng, cô kéo anh qua chỗ chiếc đàn Piano đặt sau kệ sách, kế bên là một chai rượu vang cùng hai chiếc ly. Vương Hoàng nhìn chăm chăm không chớp mắt, trong đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ Minh Nhi lại nổi hứng ăn nhậu? " Vương Hoàng, ngồi xuống đây! " cô ngoắc ngoắc bàn tay, đập vài cái lên ghế. Tiếng gọi của cô chặn đứng suy nghĩ, Vương Hoàng nhanh chóng ngồi xuống cạnh, Minh Nhi nhắc lại chuyện trước đây.
Khi còn là bạn, anh thường hay đánh đàn Piano cho cô hát, hát xong thì cả hai cùng uống rượu tâm sự, bây giờ Minh Nhi muốn đi lại khoảnh khắc đó cùng anh. Không một chút do dự, Vương Hoàng đặt mười ngón tay lên phím đàn, âm thanh cất lên giai điệu của bài hát quen thuộc - Merry Chrismart. Minh Nhi theo nhịp cất giọng, cả căn phòng tĩnh mịch vang lên từng hồi âm thanh êm dịu, cô khẽ đáu nhìn từng cử chỉ của Vương Hoàng, nhớ khoảng thời gian họ làm bạn tươi đẹp biết bao nhiêu. Ấy thế mà, giờ đây cô lại thấy sợ hãi người từng bầu bạn với cô suốt bảy năm, khi âm thanh dừng lại.
Minh Nhi theo thói quen, rót rượu vào ly, biết chắc Vương Hoàng không bao giờ phòng bị cô, nhân lúc anh không chú ý đã cho thuốc vào ly của anh. " Nào, uống cạn nhé! " Minh Nhi đưa ly rượu qua Vương Hoàng, cả hai cụng li, anh nhấp môi, cảm nhận được vị rượu khác thường, linh cảm mách bảo nguy hiểm, ánh mắt anh liếc nhẹ sang Minh Nhi. Cô uống ực một hơi hết sạch, cơ thể yểu điệu như một ả hồ ly, vén mái qua vành tai, mị hoặc câu dẫn làm dục vọng của Vương Hoàng vươn dậy. " Vương Hoàng...mau uống đi " giọng Minh Nhi nỉ non. Vương Hoàng cầm lòng không đặng, gạt bỏ nghi ngờ một hơi uống cạn, đôi mắt không ngừng xoáy sâu vào gương mặt ma mị của Minh Nhi. " Hôm nay sao em dịu dàng thế? Có tâm sự gì muốn nói phải không? ".