Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

57: Chương 57


trước sau

đám người Tiểu Thất quay đầu lại, nhìn thấy tới người dĩ nhiên là Lâm thị, cũng không biết Lâm thị đứng ở nơi đó bao lâu, cả người bị tức run rẩy.

Tĩnh Xu bối rối, có điều lập tức vẫn nói: “Ta nói cũng không phải nói dối, đừng tưởng rằng ngươi là tam thẩm ta, có thể đối với ta hô to gọi nhỏ. Ngươi rõ ràng là vụng trộm ái mộ cha ta. Ngươi người đàn bà xấu, hồ ly tinh.” Tĩnh Xu nhìn chằm chằm Lâm thị, không cam lòng yếu thế.

Lâm thị mặt lạnh: “Một cô nương gia, không tu thân dưỡng tính, ngược lại nói lời ác độc như thế, ta ái mộ cha ngươi? Thật sự là chê cười. Một tiểu bối như ngươi mà dám nói như vậy, ta phải đi ngay bẩm lão phu nhân, xem một chút đến tột cùng là ai mới có thể dạy dỗ ra cô nương ác độc như vậy.”

Trước đây, Lâm thị không như vậy, nhưng lời Tĩnh Xu đã dính đến danh tiết của bà, lúc này nếu như bà cũng chỉ biết mắt điếc tai ngơ, người khác sẽ cho rằng bà chột dạ. Tướng công hiện tại thân thể không tốt, bà đã vô cùng gian nan. Nếu như mang danh không tuân thủ nữ tắc, bà nên như thế nào tự xử, mà Tiểu Thất lại nên như thế nào.

Bà như thế nào đều không có vấn đề gì, nhưng nếu như ảnh hưởng đến tướng công, ảnh hưởng đến Tiểu Thất, như vậy bà dù thế nào cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, gả qua đến nhiều năm như vậy, đại tẩu làm khó dễ bà cũng không coi thành chuyện gì to tát, dù sao vợ chồng bà hòa thuận ân ái mới là trọng yếu nhất. Thế nhưng bọn họ cứ lửa cháy thêm dầu. Nói như vậy, thậm chí nói đến cả hài tử bên này, hôm nay Tĩnh Xu nói như vậy, ngày khác có phải người ngoài cũng sẽ nói như vậy hay không?

Lâm thị trước sau như một đều là sắc mặt ôn ôn nhu nhu, hôm nay đột nhiên liền tối mặt. Trong lòng Tĩnh Xu là có chút sợ, nhưng là nàng ta nghĩ đến vị tam thẩm trong ngoài bất nhất này, thì lại không khách khí hẳn: “Ngươi không cần đổ vấy cho người khác, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi. Mẹ ta thâm minh đại nghĩa không nói không có nghĩa là trong lòng bà không oán. Nhiều năm như vậy, ta thấy bà khóc rất nhiều, ngươi chính là con hồ ly tinh, ngươi là hồ ly tinh lớn, mà con gái của ngươi là hồ ly tinh nhỏ.” Tĩnh Xu khí thế hung hăng mắng chửi.

Chẳng biết lúc nào Hoa nhỏ cũng bị đánh thức, nó gắt gao nhìn chằm chằm Tĩnh Xu, nhe răng “Ẳng ư ~ “

Tĩnh Xu nghe được tiếng vang, thấy con chó nhỏ, ghét bỏ nói: “Cả ngày chỉ biết nuôi chó, trịnh Tiểu Thất, ngươi nuôi chó cũng như nuôi người luôn làm cho người ta chán ghét. Ta cho ngươi biết, ta chính là cố ý đánh chết Đại Bạch, ai bảo nó là chó của ngươi, chó của ngươi là đồ đáng ghét...”

Lâm thị bó tay, cô nương này đã không còn tiền đồ gì nữa. Cô nương nhà tốt, làm sao sẽ có cái dạng này.

“Người đâu, trói Lục tiểu thư lại cho ta đưa đến lão phu nhân, để nàng ta chính mình nói lại một lần, ta thật muốn nhìn một chút, lão phu nhân nên là xử trí như thế nào.”

“Ngươi dám. Ta cho ngươi biết Lâm thị, cái nhà này còn không phải là ngươi làm chủ.” Tĩnh Xu trừng mắt.

Lâm thị cười lạnh: “Càng không phải là ngươi.”

Mấy đầy tớ tam phòng lập tức trói Tĩnh Xu lại, Tĩnh Xu tức miệng chửi ầm lên, Tiểu Thất trực tiếp đem khăn nhét vào trong miệng của nàng ta, “Như vậy thanh tịnh hơn.”

Nàng nắm tay Lâm thị, ngửa đầu: “Mẫu thân, ngài đừng khổ sở, nàng ta là đồ ngu xuẩn, ngài không cần chấp nhặt với nàng ta, đấu với loại người này, thật lãng phí tinh lực của chúng ta.”

Lâm thị biết được Tiểu Thất là vì trấn an bà, bà mỉm cười gật đầu nhẹ, lập tức phân phó: “Mang Lục tiểu thư đi.”

Tĩnh Xu vốn chính là đang bị cấm túc, nhưng nàng ta thừa dịp không có người chú ý, vụng trộm chạy ra. Mà nguyên nhân chạy đến lại là do biết được Tiểu Thất đưa đồ chơi làm bằng đường cho lão phu nhân. Nàng ta sinh lòng ghen tị, liền không có cách nào khống chế lời nói và việc làm của mình.

Nàng ta giương nanh múa vuốt chạy đến tam phòng, tự nhiên có người trông thấy, mặc dù hiện nay đã là buổi tối, nhưng cũng chưa tới thời gian nghỉ ngơi. Mà nàng ta đường hoàng ương ngạnh như vậy, mọi người đều thấy rõ. Lão phu nhân bên kia rất nhanh đã biết được tình huống, lão nhân lớn tuổi ngủ cũng sớm, bà vội vã đứng dậy mặc quần áo, mà lúc này đây, Vương thị đã ngăn chặn người tam phòng, vẻ mặt phẫn hận.

Lâm thị căn bản không thèm để ý, chỉ là lạnh lùng giằng co cùng bà ta, loại tình hình này cho đến lúc lão phu nhân đuổi tới, lão phu nhân nhìn hai cô con dâu, oán hận dùng quải trượng nện, “Hai người các ngươi, hai người các ngươi quả nhiên là tốt. Tối khuya lại nháo thành như vậy, quy củ đâu? Quy củ của các ngươi đâu!”

Vương thị đang muốn kêu trời trách đất vì nữ nhi của mình giải oan, Lâm thị cực nhanh mở miệng, thanh âm cũng là không nhỏ.

“Mẫu thân, con dâu kính xin mẫu thân làm chủ.” Nói xong, lập tức quỳ xuống. Tiểu Thất cùng ở sau lưng bà, cũng rớt nước mắt quỳ xuống.

Lâm thị như vậy ngược lại ngoài ý liệu của lão phu nhân, bà kinh một chút, lập tức híp híp mắt: “Có chuyện đến nhà chính nói.”

Lâm thị cũng không chịu: “Nếu đã đại tẩu ở chỗ này ngăn cản ta, như vậy ở chỗ này nói rõ ràng đi. Nếu không người ta còn tưởng rằng là ta nhận không ra người.” Lâm thị cũng không động.

Tiểu Thất cũng không ngẩng đầu lên, đáng thương quỳ gối phía sau mẹ nàng, một bộ dạng bị đại ủy khuất.

Lão phu nhân cũng không biết các nàng đến tột cùng ầm ĩ mắng cái gì. Nhưng nhìn Lâm thị như vậy, trong lòng ngược lại “Lộp bộp” một hồi.

“Tĩnh Xu la to nói ta thầm mến phụ thân nàng ta, là con hồ ly tinh, ta nghĩ rất nhiều đầy tớ đều nghe thấy được. Nếu như ta không có ở đây trước mặt mọi người nói cho rõ, người khác còn tưởng rằng lòng ta hư.” Lâm thị không kiêu không nịnh, bà không hề khóc thút thít giống như Tiểu Thất, nhưng sống lưng thẳng tắp lại càng làm cho người cảm nhận hết ủy khuất.

“Kể từ khi gả vào Trịnh phủ, ta cùng tướng công cầm sắt hòa minh, cuộc sống trôi qua vô cùng hạnh phúc mỹ mãn, Tiểu Thất cũng hiểu chuyện nghe lời. Ta liên tục không hiểu, Tĩnh Xu vì sao cứ nhằm vào Tiểu Thất, ta cũng nói cho Tiểu Thất, Tĩnh Xu là tỷ tỷ, mọi việc nhường cho tỷ tỷ, đừng nháo với nàng ta. Ta tự tin nữ nhi của ta là nghe lời, mỗi lần cùng Tĩnh Xu khắc khẩu, đều là vì Tĩnh Xu bố trí ta, mới để cho Tiểu Thất hoàn toàn mất khống chế. Ta thật sự là không biết rõ đến tột cùng vì cái gì. Chỉ cho là tiểu nữ hài nhi lòng ghen tỵ. Nhưng hôm nay Tĩnh Xu thế nhưng nhục mạ tới ta, nói ta là hồ ly tinh, nói ta thầm mến phụ thân của nàng ta. Này cỡ nào buồn cười. Đại tẩu, ta lại là muốn biết, ngươi dựa vào cái gì nói cho nữ nhi ngươi như thế. Con mắt nào của ngươi trông thấy ta yêu say đắm phu quân của ngươi.” Lâm thị gắt gao nhìn chằm chằm Vương thị, một chút cũng không chịu nhượng bộ.

Bà sở dĩ dám đem chuyện này ra nói là muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Kỳ thật nháo như vậy, bà dù trong sạch, cũng sẽ có cái danh người đàn bà đanh đá, nhưng Lâm thị không có ý định cứ như vậy từ bỏ ý đồ. Người đàn bà đanh đá không có vấn đề gì, nếu như giải quyết được Tĩnh Xu, bà là không ngại thanh danh bất hảo.

Lâu lâu nháo một hồi, bà không phiền, tam phòng cũng phiền.

Sắc mặt Lão phu nhân xanh mét, mà Vương thị cũng không biết nữ nhi đã nói gì, nhưng mặc dù không biết, cũng có thể tưởng tượng được, bà ta nhếch mi, “Chẳng lẽ Tĩnh Xu nói sai rồi hay sao? Ngươi vốn là thầm mến lão gia nhà chúng ta, ta cảm giác được.”

Không nói như vậy còn tốt, vừa nói như vậy, ánh mắt người chung quanh cũng thay đổi. Cảm giác được, cảm giác này khi nào thì có thể lấy ra làm chứng cứ rồi?

Lâm thị cười lạnh: “Như vậy ta lại là muốn hỏi một chút, ta cùng với tướng công thành thân mười sáu năm, có từng một lần đơn độc cùng đại ca nói chuyện? Nếu như cảm giác hữu dụng, như vậy ta lại cảm giác Tiểu Thất là tiên tử xuống trần đây! Có thể là thật sao? Đại tẩu không khỏi quá mức tự tin một chút. Xin hỏi, luận về anh tuấn, tướng công ta mạnh hơn đại ca không biết bao nhiêu lần; luận về tuổi, tướng công ta trẻ hơn so với đại ca; luận về tài hoa, tướng công ta tài hoa hơn người; luận về tính tình; ta tướng công ôn nhu lại cao nhã, đối với ta càng săn sóc có thêm, đối với Tiểu Thất cũng là thương yêu cực kỳ. Như vậy khắp nơi đều mạnh hơn so với tướng công của ngươi, ta làm chi phải thầm mến đại ca. Ta là đầu óc nước vào sao? Nếu như ngươi là muốn nói làm quan, như vậy ta càng thêm muốn ha ha một tiếng. Ta tướng công không phải là không có tài hoa, chỉ là không muốn bước vào quan trường, chẳng lẽ tiên sinh dạy học kém hơn so với làm quan sao? So sánh với các ngươi nóng vội luồn cúi, ta lại là cảm thấy phẩm tính tướng công ta thanh khiết hơn. Tướng công ta tốt như vậy, ta không thích hắn, còn muốn thích ai?”

Lâm thị nói liên tằng, sắc mặt Vương thị thoắt xanh thoắt trắng, trong lúc nhất thời thế nhưng không nói tiếp được.

“Trong ngày thường ta không chấp nhặt với các ngươi, là ta không muốn đem chuyện nháo lớn, đều là người một nhà, chú ý hòa thuận. Nhưng mà đại tẩu, ngươi là thế nào dạy bảo Tĩnh Xu, cứ như vậy chẳng phân biệt được tôn ti? Không nói đến nàng ta vẫn đang bị cấm túc trộm lén chạy ra ngoài, mà nói đến chuyện bất kính trưởng bối, bất hữu thiện đệ muội, ta lại là muốn hỏi, đây là nữ nhi trong sạch của ngươi sao? Hô to gọi nhỏ nói chính là không thích Tiểu Thất mới giết Đại Bạch, cô nương bình thường sẽ ác độc như vậy sao?” Lâm thị gả tới đây vài thập niên, vẫn luôn là ôn ôn nhu nhu, mọi người tuyệt đối không nghĩ tới, bà nếu như tức giận lên sẽ là lợi hại như vậy, nhiều câu đều nói đúng điểm quan trọng, đâm Vương thị không biết như thế nào đáp lại.

Mà Đại lão gia đuổi tới sau đó nghe Lâm thị nói, sắc mặt cũng khó coi cực kỳ.

Trước hết kịp phản ứng, ngược lại là lão phu nhân, bà khoát tay: “Được rồi. Ta biết rõ ngươi ủy khuất, chỉ là ủy khuất cũng không thể ở trước công chúng nói bậy như vậy. Đều đến nhà chính cho ta.”

Lâm thị chiếm được kết quả mình muốn, kéo Tiểu Thất, lúc này Tiểu Thất thế nhưng có vài phần ngốc trệ. Nàng vốn luôn luôn cho rằng, là mình bảo vệ người mẫu thân ôn ôn nhu nhu luôn bị người bắt nạt này. Nhưng lại không nghĩ, thực tế căn bản không phải có chuyện như vậy, nàng mỗi lần cùng Tĩnh Xu đánh nhau mặc dù cũng nháo rất lớn, nhưng là căn bản không có chiếm tiện nghi gì, mà lần này mẹ nàng, thật sự là lành nghề vừa ra tay, đã chấn nhiếp một phương!

Nàng nàng nàng, nàng thật sự bị kinh hãi.

Đợi trở lại nhà chính, Lâm thị lôi kéo, mẹ con hai người lần nữa quỳ xuống, Lâm thị nói: “Trước mặt mọi người nháo lớn ồn ào, là lỗi con dâu, chỉ là, con dâu không thể để cho chuyện xấu này chụp ở trên đầu của ta, nếu như ta không giải thích rõ ràng, sợ là người người đều sẽ nghĩ tam lang bị đội nón xanh, ta như thế nào cũng không có vấn đề gì, nhưng là dính đến tam lang cùng Tiểu Thất lại không được. Cầu xin mẫu thân làm chủ cho ta.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây