Trên con đường vắng giờ đây chỉ còn chiếc xe của Nam Cung Nhật Đăng, thuộc hạ đều chia nhau vào bên trong rừng sâu để tìm kiếm, mỗi người mỗi điểm để rút ngắn thời gian.
Trên xe, Vương Thác vị trí cầm lái, ngồi bên cạnh là Từ Thiên Lâm, ngồi hàng ghế phía sau là anh. Từ Thiên Lâm đã tường thuật lại hết tất cả những gì Lam Tuệ Quân nói với anh ta và sự phủ phàng từ chối của Liêu Bách Hà.
Nghe xong, quả nhiên trong lòng của anh càng thêm khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng tìm được người con gái anh yêu. “ Chuyện lúc trước, xin lỗi anh! ” “ Đừng nhắc đến, chuyện tôi quan tâm bây giờ là Bách Hà đang ở đâu.
” Lúc này, anh cần nhất chính là sự bình tâm để tỉnh táo, đừng làm xáo trộn lý trí của anh vì những chuyện dư thừa. “ Sau tất cả mọi chuyện, anh còn yêu cô ấy nhiều vậy sao? ” Bàn tay của Nam Cung Nhật Đăng bất giác siết chặt, bao bọc lấy chiếc lắc tay của Bách Hà, im lặng không lên tiếng trả lời câu hỏi anh ta, nhưng anh lại tự trả lời cho lòng mình. Lúc biết sự thật cô đến bên anh vì âm mưu, mục đích thì lúc đó anh rất giận, giận đến mức muốn tự tay bóp ch3t cô.
Nhưng, cuối cùng anh chẳng thể làm được, anh không đủ nhẫn tâm và thế là buông tay cho cô rời đi. Lúc biết Liêu Bách Kiều lấy thân phận của cô, anh nóng đến héo tàn trái tim, nhưng rồi anh lấy đó thử thách tình cảm. Kết quả, anh nhận lại sự thất vọng trong ê chề.
Anh hận, hận người con gái mang tên Liêu Bách Hà.
Và rồi, anh lần nữa chẳng đủ tuyệt tình, lung lay trái tim khi nghe được tiếng khóc xé lòng, nỗi đau đến cùng cực của cô. Lúc nhìn thấy cô nói chuyện với Từ Thiên Lâm, cơn ghen bộc phát, anh quyết tâm kiên định với mục đích.
Nhưng, lại một lần nữa nó đã sụp đổ, lý trí chẳng thể thắng nổi con tim! “ Tôi từng có được tình cảm của cô ấy, nhưng chính tay tôi đã mang nó dâng cho anh...” Từ Thiên Lâm cười khổ, trong đầu chợt nhớ đến những ngày cả hai còn ở bên Anh học tập, những điều đơn giản nhưng mang lại rất nhiều niềm vui. Đột nhiên, lúc này có hai chiếc xe lướt ngang qua, mặc dù đang đắm mình trong suy nghĩ, nhưng cũng thu hút được anh ta, tỉnh hẳn ngoái đầu nhìn theo chiếc xe đó để xác định mình không nhận nhầm. Quýnh quáng lên tiếng: “ Hai chiếc xe đó, là hai chiếc xe đó...!Nam Cung Nhật Đăng! ” Vương Thác nghe thấy lập tức đạp thắng, Nam Cung Nhật Đăng xoay đầu nhìn theo, sau đó quay lại nhìn Vương Thác nhướn mày ra hiệu. Vương Thác đương nhiên hiểu ý, gọi cho thuộc hạ phía sau chặn hai chiếc xe đó lại bắt người.
Xong xuôi, đánh tay lái vòng lại, tăng tốc đuổi theo không chừa một con đường thoát. Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng cất chiếc lắc tay của Bách Hà vào trong túi, sau đó nới lỏng caravat rồi vứt ra khỏi cổ, mở một loạt bốn nút áo sơ mi cho giảm bớt nóng nảy trong người, lấy điện thoại thao tác vài bước trên màn hình, áp vào bên tai: [ “ Tôi nghe, thưa lão đại.
Vẫn chưa tìm được Liêu tiểu thư.
” ] Vương Ngụy. “ Tôi đã gửi vị trí sang cho anh, anh lập tức đến đây.
Nhưng, vẫn cho người tìm kiếm hướng đó, không được bỏ sót nơi nào.
” “ Vâng...!tôi hiểu rồi! ” Nam Cung Nhật Đăng tắt máy, tiếp tục gọi cho Hoàng Thiển, cùng một lời căn dặn.
Sở dĩ anh làm thế là vì cẩn thận, nhỡ đâu người bắt Bách Hà thực sự chẳng phải là Lam Tuệ Quân.
Xung quanh anh có biết bao kẻ thù muốn anh quỵ xuống, anh cần hai người họ để đảm bảo cuộc chiến không bao giờ thua.
Nhưng, cũng có trường hợp cố tình đánh lạc hướng.
Bởi vậy, anh vẫn cho người tìm kiếm, không bỏ lỡ bất kỳ một nơi nào. ...----------------... Im lặng một lúc, Bách Hà trầm tĩnh khinh thường trả lời: “ Vì tôi muốn cho con gái duy nhất của giáo sư Lam mang tội danh giết người.
” “ Được, chị muốn như thế thì tôi cho chị toại ngoại! ” Lam Tuệ Quân gằn giọng, nóng giận với câu nói ngông cuồng, thái đó kiêu ngạo đó của Liêu Bách Hà.
Đưa mắt nhìn sang người của mình ra ám hiệu, hắn ta gật đầu hiểu ý, đi lấy mấy thùng xăng đã được chuẩn bị sẵn từ trước tưới xung quanh căn nhà hoang to rộng, cũ kỹ này. Mùi xăng nồng nặc xộc thằng vào chiếc mũi thon cao của Bách Hà, chân mày khẽ chau lại, ánh mắt có chút biến động nhìn hắn ta. “ Sao, hiện tại chị hối hận vẫn còn kịp.
” “ Không sợ sau khi tôi được thả, tôi nói với anh ấy à? ” Sắc mặt của Lam Tuệ Quân thay đổi trở nên xanh hơn bình thường, đôi mắt trong veo như pha lê nhìn trân trân vào người của Bách Hà, bấu chặt bàn tay để lấy can đảm. “ Tại sao chị lại dồn tôi vào con đường cùng? ” Rõ ràng người sắp chết chính là Liêu Bách Hà, nhưng tại sao người khóc, sợ hãi lại là cô ta? Cô cười nhạt nhòa, đáp lại:
“ Tôi không dồn ai vào đường cùng cả, chỉ có cô đang tự dồn mình thôi.
Đừng cố chấp, hãy chấp nhận sự thật.
” Đột nhiên, Lam Tuệ Quân mất kiểm soát trở nên điên loạn, thất thanh gào lên trong nước mắt: “ Không! Tôi không chấp nhận! ” “...!” “ Tôi xin lỗi! ” Nói xong, Lam Tuệ Quân dứt khoát chạy tới chiếc bàn, cầm lấy túi xách của mình lao nhanh ra khỏi căn nhà hoang đã được tưới xăng khắp nơi.
Thấy thế, người của cô ta khóa lại cánh cửa, như không muốn cho Bách Hà cơ hội thoát khỏi nơi đây, sau đó lấy trong túi áo khoác chiếc bật lửa ý định đốt cháy, thiêu rụi nơi đây. 1...2...3... Ngọn lửa dưới đất thoáng chốc đã phụt lên cao ngút, căn nhà hoang bốc cháy phừng phực dữ dội, sáng cả một vùng trời.
Lúc này, chỉ còn một mình Liêu Bách Hà trong đó, hai dòng nước mắt lăn dài xuống khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cô khẽ cười bi đát rồi lẳng lặng nhắm lại đôi mắt, thả lỏng cơ thể xuôi tay chấp nhận. “ Ba mẹ...!con sắp được gặp hai người rồi! ”.