Cơn đau đột ngột ập đến làm Từ Á Ngôn như cạn kiệt sức lực bước đi cũng không nổi, khó khăn lắm Cẩm Tú mới cùng vài hạ nhân khác đỡ được y trở về.
Từ lúc nhìn thấy Từ Á Ngôn ngã xuống Cẩm Tú hoảng sợ gần chết, liên tục dùng khăn lau mồ hôi trên trán y, cứ phút chốc lại ngó ra cửa. "Tại sao ngự y còn chưa đến?! Vương phi, người rốt cuộc làm sao vậy? Có phải hôm qua ăn nhầm thứ gì rồi không?" Từ Á Ngôn khẽ lắc đầu, thức ăn ở trong phủ vẫn như mọi hôm, nếu do y bất cẩn ăn đồ lạ chắc chắn không phải.
Từ Á Ngôn muốn uống một ngụm nước cho ấm bụng nào ngờ vừa mới đưa lên miệng lập tức phun ra, bụng nhói lên một cái, cũng may cơn đau này không kéo dài lắm, đến khi ngự đến thì Từ Á Ngôn đã cảm thấy dần bình thường trở lại. Ngự y khám cho Từ Á Ngôn chính là Cao sư phụ ngày trước từng theo đến Ngọc Quan, Tần Thời lo lắng nên dặn dò người trong phủ từ trước, nếu y cảm thấy không khỏe phải lập tức đến tìm Cao sư phụ mới có thể an tâm. Mấy ngày trước Từ Á Ngôn liên tục cảm thấy buồn nôn, cứ nghĩ chỉ là do bụng dạ không tốt nên không gọi đại phu, không ngờ đến hôm nay lại đau đến vậy.
Cao sư phụ dường như rất chăm chú, ấn đường liên tục nhíu chặt lại, ngừng lại một lúc ông ngẩng đầu lên nhìn Từ Á Ngôn, sau đó khẽ lắc đầu lại thử bắt mạch lại lần nữa. Lúc nãy Từ Á Ngôn bớt đau rồi nên cảm thấy không có chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt của Cao sư phụ lòng lại lộp bộp cảm thấy lo lắng.
Cao sư phụ là ngự y giỏi nhất kinh thành, y thuật cao minh, làm gì có chuyện bắt mạch lâu như vậy không ra bệnh. ...Liệu có phải y mắc bệnh gì đó rất khó chữa không? Không được! Tần Thời vừa mới đi, y còn phải đợi hắn trở về mà! Ngay cả Cẩm Tú cũng đã sốt ruột từ lâu, hai tay bấu chặt vào nhau không nhịn được lo lắng hỏi: "Cao sư phụ à, sao ngài lại bắt mạch lâu như vậy, rốt cuộc vương phi nhà ta làm sao? Ngài mau nói gì đi chứ!" Cao sư phụ lúc này mới buông tay Từ Á Ngôn ra nhìn về phía Cẩm Tú nói: "Các ngươi ra ngoài trước đi, đóng hết cửa lại, lão phu có vài điều muốn nói riêng với vương phi." Cẩm Tú như sắp khóc đến nơi: "Sư phụ nói vậy là có ý gì? Rốt cuộc vương phi mắc bệnh gì lại không thể nói trước mặt bọn ta..." "Ngươi làm theo lời sư phụ đi." Từ Á Ngôn ngược lại rất bình tĩnh, y hơi rũ mắt xuống ra lệnh, thấy Cẩm Tú vẫn còn ngập ngừng không chịu đi, Từ Á Ngôn hạ giọng: "Lời nói của ta ngươi cũng không muốn nghe nữa sao?" Cẩm Tú nào còn cách gì khác đành nghe theo lui ra ngoài không quên đóng kín cửa lại. Hiện giờ vương gia mới khởi hành chưa được bao lâu nếu đuổi theo vẫn còn kịp, thế nhưng kháng chỉ không xuất binh làm trễ nải chiến sự cũng là trọng tội, nàng không thể tùy ý làm bừa, huống chi còn chưa biết rốt cuộc vương phi làm sao. Cho dù tự trấn an mình như vậy Cẩm Tú vẫn đứng ngồi không yên liên tục ngó ngang ngó dọc. Ở trong phòng Từ Á Ngôn nhìn Cao sư phụ hỏi: "Người đã đi hết rồi, hiện giờ sư phụ có thể nói được rồi chứ?" "Vương phi, mạo muội cho lão phu hỏi một câu, người có tin vào y thuật của ta không?" Cao sư phụ không vội nói vào chuyện chính. Từ Á Ngôn thật lòng nói: "Cao sư phụ là thần y có tiếng trong kinh thành, được hoàng thượng trọng dụng, nếu ta không tin sư phụ còn có thể tin ai?" "Vậy thì xin hỏi vương phi thêm một câu nữa, người thật sự là nam nhân sao?" "...Ta nhìn giống nữ nhân lắm à?" Cuộc nói chuyện này càng ngày càng trở nên kì lạ, Từ Á Ngôn không muốn vòng vo lâu thêm.
"Cao sư phụ có chuyện gì xin cứ nói thẳng." Cao sư phụ vội vàng quỳ xuống chấp tay nói: "Chúc mừng vương phi, người đã có hỉ mạch." Từ Á Ngôn: "..." Phải mất nửa ngày Từ Á Ngôn mới hồi thần trở lại, y giật giật khóe môi hỏi: "...Cao sư phụ vừa nói cái gì?" Thà rằng nói y mắc bệnh khó chữa còn dễ tin hơn, hỉ mạch cái quái gì? Không phải cái hỉ mạch mà y nghĩ đó chứ! Cao sư phụ chắc như đinh đóng cột nói: "Lão phu thật sự bắt được hỉ mạch trên người của vương phi."
Từ Á Ngôn tức giận đến mức bật cười.
"Cao sư phụ, chuyện này không nên đùa, ông cũng nhìn ta như vậy...!sao có thể mang thai?" "Vậy xin hỏi vương phi có phải dạo này người cảm thấy hay buồn nôn, còn ngủ rất nhiều?" ...Hình như có như thế thật. Cao sư phụ nhìn sắc mặt của y đã biết được câu trả lời, thở dài nói: "Vậy thì đúng rồi, lúc mới bắt đầu mang thai rất dễ buồn ngủ và nôn nghén, nhưng thai nhi còn quá bé nên khó phát hiện, hơn nữa vương phi là nam nhân không nghĩ đến mình mang thai cũng là chuyện bình thường." Từ Á Ngôn vẫn chưa thể tiếp thu được sự thật, y đặt nhẹ tay lên bụng khẽ sờ nhẹ, ở trong này có một sinh linh đang tồn tại sao? Có phải y đang nằm mơ rồi hay không? "Như vương phi đã nói người tin vào y thuật của lão phu, lão phu cũng chắc chắn rằng bản thân không bắt mạch nhầm, hỉ mạch là dễ dàng nhận biết nhất, lão phu đã làm nghề này bao nhiều năm sao có thể không nhận ra?" Cao sư phụ thở dài an ủi: "Thật ra trên đời này có rất nhiều chuyện lạ không thể giải thích, rất lâu trước kia lão phu cũng nghe người ta đồn miệng nhau rằng có nam nhân có thể mang thai, trước kia chỉ nghĩ là lời đùa vui, giờ nghĩ lại không phải không có khả năng." Những lời của Cao sư phụ vốn dĩ không lọt vào tai Từ Á Ngôn, cơn đau lúc nãy vẫn còn âm ỉ, nếu y thật sự có thai không phải là...!Từ Á Ngôn hốt hoảng hỏi: "Vậy vừa rồi ta đau như vậy..." "Vương phi kích động quá nên động đến thai nhi." Cao sư phụ vừa nói vừa viết ra giấy vài thang thuốc.
"Cũng may không có vấn đề gì, nhưng mấy tháng đầu tiên này phải để ý, thân phận người cũng khác biệt sau này cần cẩn thận nhiều hơn.
Để lão phu kê cho người vào thang thuốc an thai." Từ Á Ngôn không phải là người quá bảo thủ, thấy điều này đã là sự thật không thể tay đổi y cũng sẵn lòng tiếp nhận. Có khi là do ông trời ban tặng cho y đứa con này cũng nên.
Vừa nghĩ Từ Á Ngôn vừa đặt tay lên bụng khẽ mỉm cười hạnh phúc, nhưng ngay lập tức sắc mặt lại hơi xụ xuống, nếu Tần Thời biết chuyện này hắn sẽ phản ứng thế nào? Liệu hắn có cảm thấy y rất khác người, sẽ hoảng sợ không? Nhìn thấy tâm tình Từ Á Ngôn trong chớp mắt đã thay đổi, Cao sư phụ khuyên nhủ: "Mọi cảm xúc của vương phi bây giờ thai nhi đều sẽ bị ảnh hưởng, người không nên lo nghĩ nhiều quá, vương gia mà biết cũng sẽ không an lòng." Từ Á Ngôn mím môi nghe Cao sư phụ nói một hồi y mới cất tiếng: "Cao sư phụ...!liệu người có thể giữ bí mật cho ta chuyện này trước được không? Tạm thời ta không muốn ai biết..." Việc này hết sức kì lạ, nếu để người ngoài biết không tránh được lời ra tiếng vào, cũng có thể sẽ có người nói khó nghe coi y là quái vật.
Cũng may Cao sư phụ là người trong nhà, ông cũng hiểu rõ điều này nên lập tức đồng ý, trước khi rời đi lại cắt thêm một đống thuốc bổ rồi ghi ra những điều cần chú ý. "Nếu có chuyện gì vương phi cứ cho người đến phủ tìm lão phu, một mình tự lo mọi chuyện cũng không phải dễ dàng, bên cạnh vẫn nên có người biết để thuận tiện hầu hạ..." Từ Á Ngôn gật gật đầu, sau khi Cao sư phụ rời đi rồi mới bắt đầu cảm thấy chua xót. Nên nói với Tần Thời như thế nào đây...!không lẽ cứ giấu hắn mãi như vậy.
Nhưng khi chưa biết được thái độ của hắn, y không dám liều lĩnh nói thẳng ra..