Mùi cồn khử trùng quẩn quanh bên chóp mũi, trái tim trống rỗng và mi mắt trĩu nặng.
Cổ họng khô khốc làm cô khó chịu.
Lâm Thiên Tâm mệt mỏi cố gắng ngồi dậy, chống cự lại sự đau đớn và khó chịu trong cơ thể. Cửa chợt mở ra, mẹ cô tiến vào đầu tiên, tiếp theo sau là bác sĩ.
Mẹ cô hấp tấp lên tiếng: - Thiên Tâm, cuối cùng con cũng tỉnh, làm mẹ lo lắng quá! - Mẹ, con không sao. - Hay quá! Con không sao là tốt.
Cái tên Hoàng Khải Văn kia chả phải thứ tốt làm gì cả.
Con không cần để tâm, mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông xứng đáng, yêu thương con cả đời. Lâm Thiên Tâm ngước đôi mắt điềm tĩnh như mặt nước hồ thu nhìn mẹ mình, giọng có chút khàn khàn: - Hoàng Khải Văn là ai? Đoàng. Bên tai Lâm phu nhân hoang mang và sửng sốt, tròng mắt mở to kinh ngạc đến nghẹt thở.
Bà chìa ra trước mặt cô một tấm danh thiếp, hấp tấp hỏi: - Thiên..
Thiên Tâm, con có nhớ mình có một tòa soạn không? Lâm Thiên Tâm tỉnh bơ lắc đầu.
Trên mặt không có lấy một tia cảm xúc. - Vậy..
vậy con thử thiết kế một bộ trang phục có được không? Cô vẫn lắc đầu.
Lâm phu nhân suýt chút ngã quỵ, hai mắt lưng tròng cố gắng níu lấy hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng: - Con..
con có nhớ đàn piano không? Đáng tiếc cho Lâm phu nhân, Lâm Thiên Tâm lại lạnh nhạt lắc đầu.
Lâm phu nhân cả người như bị rút hết sức lực, yểu xìu như bong bóng ngồi bên cạnh.
Đứa con gái mà bà cất công nuôi dạy, giờ đây chỉ sau một trận tai nạn đã quên sạch mọi chuyện. Lâm phu nhân khóc rấm rức, còn Lâm Thiên Tâm thì ngoảnh mặt tỉnh bơ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. * * * Tin tức giám đốc trẻ tuổi, tài hoa, phong độ của Revenir – Hoàng Khải Văn sẽ kết hôn cùng nhà thiết kế tài ba Anna được công bố rầm rộ.
Mặc cho nhà họ Hoàng kịch liệt phản đối, nhưng bọn họ chỉ có duy nhất đứa con trai này, nó mà không vui thì gia nghiệp của họ Hoàng xem như không có người kế thừa.
Vậy nên sau một đoạn thời gian giằng co thì trưởng bối nhà họ Hoàng cũng đã đầu hàng, chấp nhận Tuệ An bước vào cửa.
Thật ra bọn họ loáng thoáng nghe tin Lâm Thiên Tâm đã quên sạch mọi chuyện, tới cái tòa soạn kia cũng đã ngầm rao bán nên họ mới quay lưng nhanh như vậy.
Ít nhất Trần Tuệ An kia bây giờ cũng là một người có danh có tiếng. - Chúng ta chọn váy cưới đi. - Không cần, em đã sớm thiết kế cho chúng ta một bộ.
Ngày trọng đại như vậy, không thể giao phó tất cả cho người khác được. - Mọi chuyện đều nghe em vậy.
- Hoàng Khải Văn sủng nịnh xoa đầu Tuệ An, nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp kia mà lòng như có đóa hoa đang nở rộ. - Ơ? Lâm Thiên Tâm kìa? Hai người đang cùng nhau chọn nhẫn cưới thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Bóng dáng xinh đẹp không lẫn vào đâu được đó chỉ có thể là Lâm Thiên Tâm.
Hoàng Khải Văn chợt căng thẳng, theo quán tính kéo Tuệ An ra sau lưng muốn bảo vệ cô.
Lâm Thiên Tâm tiến về phía bọn họ, dáng vẻ như hoa như ngọc yêu kiều bước đi.
Từ sau lần cô ta bắt cóc Trần Tuệ An, còn có dã tâm muốn giết Tuệ An thì anh rất e ngại cô tiểu thư này. Nhưng trái ngược với dự đoán của bọn họ, Lâm Thiên Tâm trên môi nở nụ cười đẹp như tranh vẽ, mắt lấp lánh như sao trời lướt qua hai người bọn họ như hai người xa lạ. Trần Tuệ An đơ mặt, nhìn sang Hoàng Khải Văn: - Hình như..
hình như..
cô ấy không thấy bọn mình thì phải? Hoàng Khải Văn nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì.
Chẳng lẽ tin đồn Lâm Thiên Tâm mất trí nhớ là thật sao? Trên đời lại có chuyện như phim vậy ư? Kỳ quái! Nhưng thái độ dửng dưng lướt qua khi nãy không giống giả vờ cho lắm, cứ như thể Lâm Thiên Tâm chưa từng quen biết bọn họ vậy! - Mặc kệ cô ta có quên thật hay giả, chúng ta không cần quan tâm! – Hoàng Khải Văn ôm lấy vai nhỏ của Tuệ An, cưng chiều mà nói.
Trần Tuệ An gật đầu, tiếp tục chuyên tâm chọn nhẫn cưới. Trần Tuệ An đã ôm ấp nguyện vọng tự thiết kế cho mình một chiếc váy cưới lộng lẫy.
Trần Tuệ An đứng nhìn chiếc váy cưới mà mình đã dùng cả tuổi thanh xuân cùng những mộng mơ thời thiếu nữ để tạo nên.
Chiếc váy cưới trắng tối giản, thanh lịch nhưng vẫn có đủ độ lộng lẫy, kiêu sa của một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Sự đính kết họa tiết tuy cầu kỳ và tỉ mỉ nhưng lại không diêm dúa hay cồng kềnh mà nhẹ nhàng tinh tế.
Trần Tuệ An khéo léo thêu hoa dọc thân váy cưới bồng bềnh.
Lớp voan mỏng che đi phần vai với chi tiết đính hoa và ngọc trai.
Đá Swarovski lấp lánh theo thân váy vừa nhẹ nhàng tinh tế lại đẹp lộng lẫy.
Cả phần chân và đuôi váy được kết lông vũ sang trọng như bộ cánh của công chúa cực kỳ kiêu sa.
Thiết kế váy hở lưng khoe trọn tấm lưng trần thanh mảnh và đầy quyến rũ. Trần Tuệ An mỉm cười, trong ngóng đến ngày kết hôn. - Chị Anna, bên Revenir có đưa cho chị một món quà. - Em để đó đi. Thư ký của cô trịnh trọng đặt chiếc hộp nhung đỏ trên bàn gỗ rồi lui ra ngoài.
Trần Tuệ An bước đến, mở chiếc hộp ra.
Cô kinh ngạc tròn mắt khi nhìn thấy bên trong chính là "một trời sao".
Nhưng lần này đặc biệt hơn là nó được thiết kế bằng kim cương.
Từng ngôi sao trong tinh cầu xanh ngắt kia đều là kim cương, đá quý. * * * Sau một tuần lễ công bố đám cưới của Hoàng Khải Văn và Trần Tuệ An thì đám cưới của Lâm tiểu thư – Lâm Thiên Tâm cũng được công bố.
Lâm Thiên Tâm sẽ đính hôn với một doanh nhân Ba Lan.
Mà điều đặc biệt là đám cưới của Lâm Thiên Tâm chỉ sau Hoàng Khải Văn một ngày. Lâm Thiên Tâm đã quên hết thảy, đôi mắt luôn có một tia lạnh nhạt, điềm tĩnh.
Lâm Thiên Tâm ngồi trên xe, tài xế riêng thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương xem thử biểu cảm của cô chủ. Chiếc xe chầm chậm đi qua cung đường quen thuộc, ánh hoàng hôn loang lổ rọi qua tấm kính.
Tòa soạn Gaishin đã được nhà họ Lâm bán đi, bởi vì Lâm Thiên Tâm đã quên sạch không thể tiếp tục duy trì được nữa.
Chiếc xe chạy qua tòa soạn – nay đã tháo dở biển hiệu, đang sửa chữa làm công trình mới. - Cô chủ, cô có nhận ra nơi này không? Đây từng là tòa soạn của cô chủ đấy.
Chao ôi! Khi đó cô chủ nổi tiếng lắm nhé! Báo chí rồi truyền thông đều rầm rộ đưa tin cô chủ là tổng biên tập trẻ tuổi nhất đấy! - Thế ư? – Lâm Thiên Tâm hờ hững như có như không đáp lời.
Đáy mắt vẫn dửng dưng không một gợn sóng. Chiếc xe chạy ngang qua Học viện Thiết kế, chả biết vô tình hay cố ý mà xe chạy rất chậm: - Cô chủ, cô nhớ nơi này không? Đây là Học viện Thiết kế đấy, cô chủ từng là hoa khôi nổi danh nơi này! Cô chủ là sinh viên đầu tiên được trở thành lưu học sinh trao đổi tại Milan.
Cho đến bây giờ, tên cô chủ vẫn đề trên bảng khen thưởng của nhà trường đấy! Lâm Thiên Tâm gật gù đã hiểu.
Nào ngờ tài xế tưởng cô đã nhớ ra điều gì, dừng hẳn xe lại: - Hay cô chủ đi vào trong một chút đi, biết đâu có thể nhớ ra chút gì? Lâm Thiên Tâm cười nhẹ, gật đầu đồng ý.
Cô bước ra khỏi xe, chiếc váy màu tím nhạt khẽ đung đưa trong gió, đôi giày cao gót màu đen làm tôn lên đôi chân dài miên man, trắng nõn.
Lâm Thiên Tâm đưa ánh mắt mơ hồ nhìn cảnh vật xung quanh, cô xa lạ nhìn tấm ảnh mình được dán trên bảng vinh danh của nhà trường.
Vẫn gương mặt này, mái tóc này nhưng cảm giác như thể là ai khác lạ lẫm vô cùng. Tiếng cười đùa đằng xa khiến cô tò mò ngước mắt lên nhìn: - Lâm Thiên Tâm? Cô đến đây làm gì? – Hoàng Khải Văn chau mày.
Trần Tuệ An cũng nổi lên tia lo lắng.
Hai người bọn họ vốn dĩ cùng nhau đến nơi này ôn lại kỉ niệm cũ, tại sao Lâm Thiên Tâm cũng ở đây? - Chào anh, anh biết tôi ư? Chỉ một câu nói của Lâm Thiên Tâm thôi mà khiến hai người kinh ngạc.
Cô ta đang diễn hay thật vậy? - Lâm Thiên Tâm, không cần biết cô có mất trí nhớ thật hay không, từ nay về sau đừng phiền chúng tôi nữa. Nói dứt lời, Hoàng Khải Văn kéo Trần Tuệ An đi.
Bỏ mặc Lâm Thiên Tâm ngơ ngác nhìn theo, gương mặt ngây ngô không rõ chuyện.
Lâm Thiên Tâm dừng lại ở phòng thiết kế, tựa hồ rất lâu sau đó mới quay lưng bỏ đi. * * * Đám cưới thế kỷ giữa đôi trai tài gái sắc Hoàng Khải Văn – Anna đã đến.
Vũ Thiên An cũng từ Anh quốc trở về để tham dự đám cưới của hai người. - Chúc mừng hai người nhé! Cuối cùng con cọp hung hăng như cô cũng có người rước. Trần Tuệ An nâng chân đá nhẹ vào bắp đùi của Vũ Thiên An: - Tôi đánh anh bây giờ.
Nói ai là cọp hả? Báo chí và truyền thông rầm rộ đưa tin.
Nhà họ Hoàng mãn nguyện cười, gia đình của Tuệ An cũng hạnh phúc ngập tràn.
Hoàng Khải Văn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ, hơi chai sần của Tuệ An: - Tuệ An, năm năm qua chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều điều.
Từ giờ phút này đến cuối đời chúng ta sẽ không buông tay nhau nữa, sẽ cùng nhau đi qua sóng gió của cuộc đời, đi qua những cảnh đẹp của đời người.
Tuệ An, anh yêu em! Trần Tuệ An đã sớm hai mắt rưng rưng.
Đôi mắt trong veo đã từng đoạt lấy linh hồn anh đã ngập tràn nước mắt, như phủ một tầng sương.
Cô gật đầu, nghẹn giọng: - Em cũng yêu anh. Cô không là công chúa, không phải thiếu nữ hào môn.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, nhưng thời khắc này cô phải cảm ơn chính bản thân mình đã không bỏ cuộc, dũng cảm theo đuổi mối tình này.
Cũng đủ tin tưởng để tha thứ cho Khải Văn, cho hai người một cơ hội hàn gắn lại đoạn tình này. Vũ Thiên An ngồi ở hàng ghế thứ hai, hắn mỉm cười nhìn hai người bạn tốt của mình cuối cùng cũng hạnh phúc.
Hắn ôm lấy tấm ảnh chụp ba người vào trong lòng, nói nhỏ: - Hạ Linh, em nhìn xem.
Chàng thiếu gia phong lưu, đa tình và lạnh lùng khi nào giờ đã kết hôn, trở thành bại tướng dưới tay một người phụ nữ. * * * Bên nhà họ Lâm ai nấy cũng nháo nhào chuẩn bị cho hôn lễ của ngày mai.
Lâm phu nhân cố ý chọn tổ chức chỉ sau nhà họ Hoàng một ngày như để dằn mặt bọn họ.
Bà vẫn cay cú vụ bên nhà đó từ hôn, chấp nhận con nhỏ nghèo túng, thấp hèn Trần Tuệ An kia chứ không đồng ý con gái cưng của bà. Nhìn Lâm Thiên Tâm chúi mũi vào màn hình máy tính, bà giận cá chém thớt tắt phụt, mắng: - Có dẹp đi không? Tối ngày xem vớ vẩn! Luyện đàn piano đi kìa!.