Thời Cấm đứng thẳng người, theo bản năng nhìn theo hướng phát ra giọng nói kia, cô nhón chân lên, với chiều cao vượt trội của mình anh đứng giữa đám đông vô cùng nổi bật cho nên cô nhanh chóng tìm được chủ nhân của giọng nói ấy.
Thực sự là Kỷ Hoài.
Anh mặc áo sơ mi trắng đồng phục của trường, trên tai đeo chiếc tai nghe màu trắng, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Là Kỷ Hoài.’ Cô kéo kéo Lâm Tịch đang ở bên cạnh.
Lâm Tịch cũng nhón chân lên nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Kỷ Hoài và Lương Hòa đang đứng cách bọn họ khoảng chừng hai mét.
Thời Cấm nhìn Lâm Tịch, Lâm Tịch chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được tâm tư của cô.
Vì vậy, hai người liền cố gắng hết sức xuyên qua đám người chen đến chỗ bọn họ.
“Xin lỗi, cho chúng tôi qua một chút.’’ Hai người vừa đi, vừa nhỏ giọng nói với những người xung quanh.
Kỷ Hoài nhạy cảm nhận ra được có ai đó đang đến gần nơi này, theo bản năng quay người lại, nhưng tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ của các hành khách xung quanh, anh bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Đột nhiên, vạt áo sơ mi bên hông bị người níu lấy, trong lòng Kỷ Hoài ngạc nhiên, cúi đầu nhìn xuống thì đập vào mắt anh là gương mặt rạng rỡ vui vẻ của Thời Cấm.
Cô ngước mặt nhìn lên, làn da trắng nõn tinh tế, những sợi tóc ngắn dính vào trên ót, đôi mắt sáng ngời trong suốt, môi đỏ răng trắng.
Bàn tay đang cầm tay vịn vô thức nắm chặt lại, nhưng ánh mắt anh vẫn bình tĩnh không một gợn sóng như ngày thường.
Cô chen vào đứng giữa Kỷ Hoài và Lương Hòa, Lương Hòa không kịp phòng bị bị đẩy sang một bên, không chờ anh hồi phục lại tinh thần lại, một bóng người khác lại tiếp tục chen vào.
Kỷ Hoài và Lương Hòa đã bị Lâm Tịch, Thời Cấm tách ra hoàn toàn.
Thời Cấm mím môi, cô nhìn thấy Kỷ Hoài cau mày, ánh mắt mê mang, không thể làm gì khác hơn là buông bàn tay đang kéo lấy áo sơ mi anh ra.
Nhưng buông tay ra, cô lại không có nơi nào để dựa vào, cơ thể cứ thế theo sự lắc lư của xe buýt không yên.
Kỷ Hoài nhìn cô một cái, sau đó thản nhiên đổi sang tay cầm khác trên đỉnh đầu.
Khóe miệng Thời Cấm lập tức nở nụ cười tươi rói, đưa tay nắm lấy tay cầm trước đó của Kỷ Hoài, trong lòng bàn tay còn mơ hồ cảm nhận được chút hơi ấm của anh còn sót lại.
Lương Hòa cúi đầu nhìn Lâm Tịch bên cạnh mình, “Chào buổi sáng.’’
Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn anh, “Chào buổi sáng.’’
“Xuy…’’
Tài xế đột nhiên phanh xe mà không hề báo trước, bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra một âm thanh thật chói tai.
Tất cả mọi người trong buồng xe đều theo quán tính ngã người về phía trước.
Thời Cấm đứng bên cạnh cũng lao người về phía trước, cô sợ hãi nhắm chặt đôi mắt.
Lâm Tịch còn chưa thể hoàn hồn, lúc nãy ngay khi ngã người, đã có một cánh tay rắn chắc giữ lấy khuỷu tay cô níu lại mới giúp cô may mắn thoát khỏi nguy hiểm.
Tốc độ xe cũng dần dần ổn định trở lại, Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn người vừa giúp mình, Lương Hòa.
“Không sao chứ?’’ Lương Hòa hỏi.
“Không sao, cảm ơn.’’
“Không cần khách khí.’’
Thời Cấm cũng không cảm nhận được sự đau đớn như trong dự đoán, cô ngã vào một lồng ngực thoang thoảng mùi hương bồ kết.
“… Còn muốn ôm bao lâu nữa?’’ Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp của nam sinh.
Thời Cấm bỗng nhiên mở mắt ra, đập vào mắt là chiếc áo sơ mi đồng phục quen thuộc, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt dường như có chút không vui của Kỷ Hoài, đôi môi anh mím chặt, ánh mắt tựa như một hồ băng lạnh lẽo, giống như đang ẩn nhẫn điều gì đó.
“Em…’’
Không đợi cô nói xong, Kỷ Hoài đã đưa tay đẩy ra, anh dùng lực không mạnh, vừa vặn đủ để cô có thể đứng vững vàng.
Trong lúc hỗn loạn vừa nãy, tai nghe trên lỗ tai cũng rơi xuống, Kỷ Hoài trực tiếp lấy xuống bỏ vào trong túi quần.
Anh vừa đứng vững, lại bị cô kéo kéo cánh tay.
“Buông tay.’’ Anh lạnh nhạt nói.
Thời Cấm nghe thấy nhưng không những không buông ra mà càng nắm chặt hơn, “Em không có chỗ để đỡ, nếu như anh còn không cho em đỡ nữa thì em sẽ ngã mất.’’
Kỷ Hoài nhìn lên đỉnh đầu thế nhưng lại phát hiện tay cầm của cô lúc nãy đã bị người khác giữ lấy, mà cô lúc này lại tựa như một khúc gỗ trôi dạt trên biển, không nơi nương tựa.
Anh nhắm mắt lại, có vẻ như đang điều chình lại cảm xúc của chính mình.
Một lát sau, Kỷ Hoài vẫn không mở miệng nói chuyện, cũng không nhìn cô, chỉ để mặc cho cô nắm lấy quần áo mình, còn anh thì bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khóe miệng Thời Cấm nở một nụ cười đắc ý, cách lớp áo sơ mi mỏng manh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ và sự rắn chắc nơi cánh tay của chàng trai trước mặt.
Thật sự không nhìn ra, thoạt nhìn anh hơi gầy gò nhưng không ngờ lại còn có cơ bắp.
Trong lòng Thời Cấm vô cùng vui vẻ.
Ánh nắng buổi sáng không hề chói lóa, cô nghiêng người ngắm nhìn cảnh vật nhanh chóng lướt qua bên ngoài cửa sổ, trên đường xe cộ qua lại nhộn nhịp và tất cả mọi người đang hối hả bận rộn làm việc. * Sau khi xuống xe, mấy người cùng nhau bước vào trường, cho đến khi đi tới giàn nho giữa sân trường bọn họ mới tách ra, bởi vì tòa nhà của lớp mười một và lớp mười hai ở nằm đối diện nhau.
“Học trưởng Kỷ, tạm biệt.’’ Thời Cấm mỉm cười vẫy tay với Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài nhàn nhạt nhìn cô một cái, không hề tỏ vẻ điều gì, xoay người đi đến khối mười hai.
Thời Cấm nhìn theo bóng lưng của anh, mặc dù Kỷ Hoài không để ý tới cô nhưng trên mặt cô vẫn nở một nụ cười rạng rỡ.
Bởi vì hôm nay cô đã quá lời rồi, không chỉ được ôm anh mà còn được nắm lấy cánh tay anh suốt cả chặng đường. * Kỷ Hoài không trực tiếp trở về phòng học mà đi thẳng đến phòng vệ sinh ở tầng ba.
Anh cười nút áo sơ mi ra, cúi đầu nhìn xuống.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, đỏ bừng một mảnh.
“Chậc, chậc,chậc, vóc người tuy nhỏ nhắn nhưng sức lực lại rất lớn, không sao chứ?’’ Lương Hòa nói.
Kỷ Hoài cài lại nút áo, “Không sao.’’
Hai người ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc nãy khi còn ở trên xe buýt, anh cảm giác lồng ngực của mình truyền đến một cơn đau âm ỉ.
Bản thân cô không nặng bao nhiêu nhưng quán tính va đập lại rất lớn.
Ngay khi hai người vừa qua khúc quanh nơi hành lang thì nhìn thấy Trịnh Tư Nhã.
“Kỷ Hoài, Lương Hòa, chào buổi sáng.’’ Trịnh Tư Nhã mỉm cười chào hỏi với hai người bọn họ.
“Không phải sắp tới có một bài kiểm tra mô phỏng cấu trúc của bài thi tuyển sinh đại học sao, hai người chuẩn bị như thế nào rồi?’’ Trịnh Tư Nhã hỏi.
“Khá ổn rồi.’’
“Vậy còn cậu thì sao, Lương Hòa?’’ Cô quay đầu lại hỏi Lương Hòa.
Lương Hòa bỏ hai tay vào túi quần, “Học thì có học nhưng có vẻ như ghi nhớ vào trong đầu thì chẳng được bao nhiêu.’’
Trịnh Tư Nhã bật cười, “Nếu cậu còn mơ màng như vậy thì sẽ đi đời nhà ma đấy.’’
“Tớ cũng không muốn nha nhưng cậu không phải không biết, thành tích một toán của tớ ngoại trừ lúc thi vào cao trung còn cao một chút thì những lần sau này hầu hết chỉ đủ điểm mà thôi, với lại tớ không giống như cậu, xưng bá xưng vương trong tất cả các môn học, kể cả khoa học tự nhiên hay khoa học xã hội.’’
Trịnh Tư Nhã đưa tay vỗ vỗ bả vai của Lương Hòa, “Ai bảo cả ngày cậu chỉ cắm mặt vào chơi game không chịu học hành ra trò gì.’’
Lương Hòa xoa xoa bả vai của mình, “Có phải chỉ một mình tớ chơi game đâu, sao cậu chỉ đánh mình tớ?’’
Trịnh Tư Nhã hơi sửng sốt, cô liếc nhìn sang Kỷ Hoài ở bên cạnh, Kỷ Hoài nhàn hạt nhìn cô một cái.
“Người ta đâu có giống cậu, người ta đúng là có chơi game thật nhưng kết quả học tập lại không đi xuống, đâu như cậu, vẫn nên chơi game ít lại đi.’’ Cô cười nói.
“Đời người không chơi game còn có ý nghĩa gì nữa?’’ Lương Hòa phản bác.
Cuộc sống không có game đối với anh mà nói chẳng khác nào sống không bằng chết.
“Đến lúc không đậu đại học thì đừng có mà khóc.’’ Trịnh Tư Nhã liếc cậu ta một cái.
Lương Hòa lại tỏ vẻ không có vấn đề gì, “Không đậu thì không đậu, có gì ghê gớm đâu.’’
Trịnh Tư Nhã chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, “Nếu như chú Lương biết cậu suy nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ đánh chết cậu cho mà xem.’’
“Chỉ cần cậu không tố cáo với ba tớ, ông ấy sẽ không biết đâu.’’
Trịnh Tư Nhã trợn to hai mắt rồi duỗi chân đạp vào bắp chân của cậu ta một cái, “Cút đi, thì ra tớ ở trong lòng cậu là người như vậy sao?’’
Lương Hòa da dày nhiều thịt, Trình Tư Nhã đạp anh cũng chỉ như cù lét vậy, không hề đau một chút nào.
Nhưng những lời này của Trịnh Tư Nhã lại khiến Lương Hòa bất mãn, nói đến đây anh lại bắt đầu luyên thuyên một tràng.
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói như vậy sao, khi còn học sơ trung, chỉ cần tớ chân trước bước vào quán nét thì cậu chân sau chạy về tố cáo với bố tớ rồi, còn nữa, chỉ cần tớ về nhà trễ một chút thì ba tớ đã xuất hiện ở quán nét, sau đó xách tớ đi ra, mỗi lần đều không ngừng mắng rồi đánh đến nỗi ông chủ quán nét kia không chịu cho tớ vào chơi game nữa.’’
Trịnh Tư Nhã phồng má phản bác, “Ai bảo cậu ngu ngốc làm gì, chú Lương đã biết được quán nét kia rồi mà cậu vẫn còn chạy đến đó mỗi ngày nữa chứ.’’
“Nói nhảm, trước cổng trưởng chỉ có một cái quán kia, trừ chỗ đó ra, tớ còn có thể đi đâu được nữa? Nói vậy mà cậu còn lý luận được nữa sao?’’