Edit : babynhox "Vì sao không thể buông tha tôi?" Trong mắt Lạc Tích Tuyết chứa đầy nước mắt, cô hoảng hốt nhìn hắn, vẻ mặt yếu ớt liền khiến cho ngọn lửa trong con ngươi đen của Chiêm Mỗ Tư trở nên đen tối. Hắn dịu dàng hôn lên cánh môi của cô, tràn ngập quý trọng cùng thương tiếc, lại vừa cẩn thận từng tí cố gắng che chở, không ngừng dùng lưỡi châm ngòi nhiệt tình của cô, dụ dỗ cô cùng trầm luân với hắn. "Tuyết Nhi, em là của tôi, cả đời cũng vậy, em đừng mơ tưởng muốn chạy trốn khỏi tôi." Bàn tay Chiêm Mỗ Tư mang theo nhiệt độ nóng bỏng rơi vào bên eo Lạc Tích Tuyết, giọng nói ma quỷ trầm ổn mà quỷ mị dán vào bên tai cô, như bùa chú ma quỷ làm cho người ta sợ hãi nhưng không cách nào né ra. "Không, tôi không phải" Toàn thân Lạc Tích Tuyết run lên, không khỏi ưỡn thẳng sống lưng, lông mi dài dài run run liên tục như là tiết lộ sợ hãi của cô, giống như cánh ve lạnh run giữa gió thu. Cô cố sức vặn vẹo thân thể chống cự, lại càng tăng thêm ma xát thân thể hai người, lúc này ngọn lửa con ngươi đen thâm thúy của Chiêm Mỗ Tư đang bốc cháy cuồn cuộn, hơi nóng hừng hực gần như muốn đốt cháy da thịt của cô. Cuối cùng, hắn cởi hết quần áo hai người, nắm chặt cổ tay cô gần hơn một chút, sau đó đột nhiên tiến nhập thân thể của cô, động tác vừa nhanh vừa vội. Hắn gắt gao kẹp chặt bên eo Lạc Tích Tuyết, thở hổn hển cắn xuống vành tai cô, sau đó phát ra tiếng nói ma quỷ khàn khàn rất dày đặc ở bên tai cô: "Tôi muốn em ở cùng tôi, cho đến chết, em cũng không cách nào trốn thoát!" Nói xong, hắn nâng eo cô lên, bắt đầu chiếm đoạt điên cuồng. Suốt cả một đêm, Chiêm Mỗ Tư gần như đòi hỏi vô độ, như là con báo đen đã đói khát mấy chục năm, lúc bắt giữ được con mồi thì thưởng thức lại thưởng thức mãi không biết thỏa mãn, hận không thể nuốt cô vào bụng. Trong khi đó, Lạc Tích Tuyết đã nhiều lần ngất đi, cho đến ngày hôm sau thân thể của cô đã giống như là bị xe tải nghiền, toàn thân không có một chỗ là không đau, mà người bên cạnh nhân lại sớm rời khỏi cô, ra ngoài làm việc. Lạc Tích Tuyết chống đỡ thân thể, ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, dưới lông mi dài dài , vành mắt đen thâm sâu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt, nét mặt của cô vừa đau khổ mà xoắn xuýt, giống như đang cố sức chịu đựng cái gì đó. Người đàn ông này thực sự xem cô như công cụ ấm giường, không chỉ nhốt lại cô lại, còn chiếm đoạt cô cả đêm, thân thể cô mềm yếu sao có thể trải qua được chà đạp như bão tố của hắn.
Hít sâu một hơi, Lạc Tích Tuyết vừa mới chuẩn bị xuống giường đi tắm, đột nhiên ngoài cửa truyền đến vài tiếng tiếng bước chân rất nhỏ. Ánh mắt cô dừng ở cửa, chỉ thấy được một cái đầu đưa vào thăm dò, một đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn qua bên giường cô, sau khi nhìn thấy Lạc Tích Tuyết, lại cúi đầu giống như sợ hãi bị phát hiện. Lạc Tích Tuyết bất đắc dĩ nhẹ nhếch khóe miệng, ngày hôm qua mới vừa đối phó xong ba của cậu, hôm nay cậu lại đến tìm cô, hai cha con bọn họ giống như đều đặc biệt thích quấn lấy cô, dường như có loại cảm giác luân phiên nhảy ra. Đứng dậy khoác áo lên, nàng vỗ vỗ chỗ trống trên giường : "Bùi Địch, chị nhìn thấy em, lại đây ngồi đi." Bóng dáng nho nhỏ ở cạnh cửa dừng một chút, có thể là biếtmình bị phát hiện có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh, cậu bé lại đứng thẳng, cao hứng mà chạy tới thùng thùng. "Chị!" Cậu cố gắng bò lên giường, một đôi tay béo mập hồng hào ôm lấy eo nhỏ nhắn của Lạc Tích Tuyết. "Ha ha." Lạc Tích Tuyết ôm cậu lên trên người cô, vuốt ve đầu của cậu, cười hỏi: "Sao mới sáng sớm đã tới tìm chị rồi?" "Em rất thích chị, rất nhớ chị, nhưng mà ba không cho em đến tìm chị, hu hu." Tiểu Bùi Địch ra sức cọ cọ vào người Lạc Tích Tuyết, miệng cong lên, bộ dáng giống như là không phục lắm. "Bùi Địch phải ngoan ngoãn, sau này ba sẽ cho đến tìm chị." Lạc Tích Tuyết nhẹ vỗ về lưng của cậu, chỉ có thể vừa dỗ lại vừa trấn an cậu như vậy thôi.
Cùng lắm thì cô chỉ là một tình nhân mà thôi, có người ba mẹ nào muốn cho con của họ cực kỳ gần gũi với một tình nhân chứ, cho nên Chiêm Mỗ Tư không cho con của hắn gần gũi cô, cũng là theo lý lẽ thường tình phải làm . "Mẹ nói chị là chị, mẹ mới là mẹ." Tiểu Bùi Địch cuốn lông mi chớp chớp, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nửa hiểu nửa không nhìn về phía cô. Lạc Tích Tuyết giật mình, không biết nên nói cái gì, vốn là cậu nhóc kia làm rõ quan hệ giữa bọn họ, cô nên là cảm thấy vui vẻ mới đúng, chỉ là vì cái gì hiện tại tâm tình của cô ngược lại là có chút mất mác chứ. Ngay cả tiểu Bùi Địch cũng đã nhận ra cô không phải mẹ của cậu, chỉ có thể chứng minh một chuyện, cậu bé thật sự có mẹ ruột của mình, mà người phụ nữ đó đương nhiên chính là vợ của Chiêm Mỗ Tư. Cô còn đang chờ mong cái gì chứ? Chẳng lẽ cho rằng Chiêm Mỗ Tư không có kết hôn sao? Cô tự giễu nghĩ. "Chị, bộ dáng chị thật sự rất giống mẹ em, nhưng mà chị còn xinh đẹp hơn mẹ em." Tiểu Bùi Địch ngửa đầu nhìn Lạc Tích Tuyết, đôi mắt trong suốt mà sạch sẽ. Lạc Tích Tuyết cười khổ một cái , trong lòng bỗng có một cảm thụ không nói nên lời, giống như là có một cái bàn ủi nóng đốt cháy từ cổ họng đến trái tim cô. Đúng lúc này, nữ giúp việc bưng bữa sáng đẩy cửa ra, vừa thấy tiểu Bùi Địch ở chỗ Lạc Tích Tuyết, cô ta kinh hãi kêu lên: "Tiểu thiếu gia, sao cậu lại ở chỗ của người phụ nữ này thế?" Giọng nói của nữ giúp việc rất xem thường, dường như rất xem thường Lạc Tích Tuyết.
Tiểu Bùi Địch không để ý đến cô ta, ra sức chui vào trong lòng Lạc Tích Tuyết. "Tôi thích chị ấy, tôi muốn ở cùng với chị." Cậu nói thầm trong miệng nhỏ. "Tiểu thiếu gia, sao cậu có thể ở cùng chỗ với hồ ly tinh này, mau trở về với tôi, bằng không phu nhân sẽ tức giận." Nữ giúp việc đi lên phía trước, không nói hai kéo tiểu Bùi Địch ra ngoài. Lạc Tích Tuyết nghe được xưng hô của cô ta với mình, không khỏi nhíu mày. Cô cũng không mong muốn làm kẻ thứ ba hồ ly tinh, rõ ràng la chủ nhân của nữ giúp việc bức ép bức cô, nhưng nghe giọng điệu của cô ta hình như là cô quyến rũ chủ nhân cô ta? "Nếu Bùi Địch thích, để cho cậu bé ở lại chỗ tôi." Lạc Tích Tuyết ôm sát tiểu Bùi Địch, mặt không chút thay đổi dặn dò nữ giúp việc. Nữ giúp việc nhướng mày, ra vẻ nói: "Chỉ sợ không thích hợp, tiểu thiếu gia là con trai độc nhất của phu nhân" "Tôi dẫn cậu bé đi ăn sáng xong, cô lại đưa cậu bé trở về." Lạc Tích Tuyết trực tiếp cắt ngang cô ra, nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái. Nói như thế nào thì Lạc Tích Tuyết cũng xuất thân từ hào môn, ứng phó những nữ giúp việc cáo mượn oai hùm này, cô vẫn là có cái khí thế này. "Vâng" Nữ giúp việc chỉ có thể cắn răng, cúi đầu nói một câu, bưng bữa sáng của hai người lên. Nhưng vừa xoay người ra khỏi cửa, cô ta lập tức gọi điện thoại cho vợ Chiêm Mỗ Tư, cô ta tuyệt đối sẽ không để ột hồ ly tinh ở trong này kiêu ngạo. "Chị hay quá!" Tiểu Bùi Địch vỗ tay khen hay. Lạc Tích Tuyết giúp cậu sửa sang mái tóc hỗn độn, mỉm cười nhìn cậu: "Tiểu Bùi Địch đói bụng không? Chị muốn dùng bữa sáng , Bùi Địch muốn cùng dùng với chị hay không?" “Ừm." Tiểu Bùi Địch trịnh trọng gật đầu, dường như thật sự rất thích Lạc Tích Tuyết, cậu không thể tách rời cô giây phút nào. "Ngoan, đi rửa tay trước." Lạc Tích Tuyết cười dịu dàng với cậu, đưa bé trai trước mắt này, ngoài ánh mắt là màu xanh đậm , nhựng cái khác rất giống Lạc Thiên Uy trước đây, nhìn cậu, trong lòng cô liền có một loại lo lắng không nói nên lời.