Edit: Tịnh Yên "Chiêm Mỗ Tư, con đã rất nhiều lần vì con tiện nhân ấy mà khiêu khích ta rồi, con rốt cuộc có có coi mẹ là mẹ của con không? Hả?" ánh mắt Thẩm Tâm Lam sắc bén, giống nhau tức giận quát con trai của mình. Chiêm Mỗ Tư nắm chặt bàn tay lại, trong mắt hiện ra ánh lửa nhìn chằm chằm người phụ nữ kia. Thẩm Tâm Lam đi tới đỡ Tống Khuynh Vũ lên, Tống Khuynh Vũ giống như bắt được một gốc cây cứu mạng, nhào vào trong ngực của bà mà khóc. "Lão phu nhân, đều là con sai lầm, con không nên mang thai đứa bé này, không nên phá hư hạnh phúc của bọn họ." Thẩm Tâm Lam thay cô lau nước mắt: "Đứa nhỏ ngốc, con mang thai đứa bé của con mẹ, mẹ vui mừng còn không kịp đây? Mặc kệ nói thế nào, đứa bé này là mẹ rất muốn." "Lão phu nhân!!" Tống Khuynh Vũ kích động núp ở trong ngực Thẩm Tâm Lam, uất ức khóc lớn lên. Lồng ngực Chiêm Mỗ Tư đập phập phồng, còn náo như vậy, Tích Tuyết sớm muộn sẽ biết. "Mang cô ta giải phẫu đi!" Anh mang vẻ mặt âm trầm, hướng đến thuộc hạ ra lệnh. Thẩm Tâm Lam cau mày, khàn cả giọng hô lên: "Cái tên bất hiếu này, muốn bức chết mẹ phải không? Con muốn giết đứa nhỏ trong bụng Tiểu Vũ thì trước hết nên giết mẹ đi!" Mắt Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước, không chút lưu tình: "Mẹ, xin mẹ không nên làm khó con, trừ Tích Tuyết vì con sanh đứa bé ra, những đứa trẻ được sinh từ bất cứ người nào khác con đều không cần!" "Cái con hồ ly tinh kia có gì tốt? Con vì con nhỏ đó, lại muốn bóp chết máu mủ ruột thịt của mình à?" Thẩm Tâm Lam quả thật khó có thể tin, cả người tức giận đến phát run. Chiêm Mỗ Tư giận tái mặt , bất giác có lỗi: "Mẹ, đứa bé trong bụng Khuynh Vũ không phải là máu mủ gì cả con cả, đợi còn chứng thật, mẹ đừng một mực chắc chắn có được hay không?" "Thì ra là anh vẫn không tin đứa nhỏ này là của anh!" Tống Khuynh Vũ hoảng sợ mở to mắt, sắc mặt trắng bệch, "Anh căn bản không tin em phải không?"
"Khuynh Vũ, cô tỉnh táo một chút, vô luận đứa bé này là của ai, cũng không thể lưu lại!" giọng của Chiêm Mỗ Tư kiên quyết không cho ai một cơ hội. Tống Khuynh Vũ thấy thái độ Chiêm Mỗ Tư cứng rắn như thế, biết tiếp theo không cho anh liều thuốc mạnh thì không được rồi, vì vậy cô cầm cây kéo bên cạnh lên, âm thanh run rẩy: "Được, anh không cần đứa bé này, em tự tay giải quyết nó!" Nói xong, cô lấy cây kéo chợt hướng bụng dưới của mình đâm tới. Ánh mắt Chiêm Mỗ Tư chấn động, lập tức nhảy vọt đến trước mặt cô, nắm lấy kéo trong tay cô: "Cô điên rồi?" Coi như anh không cần đứa bé này, nhưng dù sao bọn họ trước kia cũng ở cùng nhau, không làm được người tình, chẳng lẽ còn phải làm kẻ thù hay sao? Anh không cho phép cô hồ đồ làm thương tổn tới mình như vậy! "Dù sao anh đã không quan tâm mẹ con em, vậy thì em sẽ đi cùng đứa bé trong bụng, hai người chết chung thì tốt thôi chứ sao!!" Tống Khuynh Vũ khổ sở nhếch môi, kêu gào nói. "Không nên nháo!" thái độ Chiêm Mỗ Tư kiên quyết, tóm chặt lấy lưỡi dao không thả. Máu tươi từ giữa ngón tay của anh chảy ra, tí tách rơi trên mặt đất, mở ra một đóa máu Mẫu Đan, xinh đẹp chói mắt. Tống Khuynh Vũ nhân cơ hội yêu cầu: "Chỉ cần anh cho phép em sinh hạ đứa bé này, nhất định em sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân của anh." Chiêm Mỗ Tư nghe vậy, tròng mắt bỗng dưng co rụt lại. Anh nên tin tưởng cô sao? Cô nói sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh và Tích Tuyết, cô nói chỉ muốn có một đứa con, cô chỉ muốn có một thứ liên quan đến anh mà thôi. Nhưng đây là do cô nhất thời giải thích, chờ đứa bé được sinh ra, cô cũng hội tụ nhiều lợi thế hơn. "phu nhân Chiêm Mỗ Tư, phu nhân Chiêm Mỗ Tư, cô làm sao vậy?" Đang lúc mọi người im lặng một tiếng thét kinh hoảng truyền tới.
Chiêm Mỗ Tư theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Lạc Tích Tuyết té xỉu ở nền đất bệnh viện lạnh lẽo, đoạn nói chuyện vừa rồi có thể cô đã nghe được. "Tuyết Nhi!!" Anh hô to một tiếng, lập tức chạy tới bên cạnh Lạc Tích Tuyết, khẩn trương ôm lấy cô: "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, thật xin lỗi! !" Lạc Tích Tuyết nằm ở trên giường, mi mắt đau thương vòng quanh, sắc mặt tái nhợt như tuyết, không còn sức sống. Chiêm Mỗ Tư ngồi ở bên giường, nắm chặt tay lạnh lẽo của cô, anh đáng chết, đáng chết!!! Anh nên bầm thây thành trăm mảnh, thế nhưng nào lại để cho cô bị thương tổn vậy, làm sao anh còn tư cách để làm chồng cô? Anh đem tay Tích Tuyết đặt ở bên môi, tâm co quắp một trận, anh nhỏ giọng nức nở: "Tích Tuyết, thật xin lỗi, là anh làm em tổn thương! Thật xin lỗi!!" Giọng nói uất ức, tròng mắt đen hiện đầy đau đớn, nếu như không phải anh đụng vào Tống Khuynh Vũ, cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền phức như vậy, Chiêm Mỗ Tư thở dài một hơi, đầy bụng đầy phiền muộn. Là anh đã phụ cô, cũng phụ của Tống Khuynh Vũ, tất cả đều là lỗi của anh! Anh đứng ở phía trước cửa sổ, dưới màn đêm, bóng dáng cao lớn cắt bóng dáng anh ra, bóng lưng cũng vừa tịch mịch vừa cô đơn. Chẳng biết lúc nào, Tống Khuynh Vũ đã đi tới phía sau anh, nhìn thấy bộ dáng ưu thương và khổ sợ của anh, trong lòng cô băn khoăn và tràn đầy lo lắng. Cô nhíu mày, đi lên trước hỏi "Chiêm Mỗ Tư, Lạc Tích Tuyết không sao chứ?" "Cô ấy vẫn mạnh khỏe, chỉ là thân thể quá yếu đuối thôi, lại bị kích thích lớn như vậy, nhất thời vẫn chưa tỉnh lại!" Chiêm Mỗ Tư nhìn cảnh đêm xa xa nói. Thoáng qua trong mắt Tống Khuynh Vũ một tia phức tạp, cô thật không muốn làm thương tổn hại bất luận kẻ nào, nhưng Chiêm Mỗ Tư, người đàn ông này cô chắc chắn phải có được, người nào giành với cô, cô chỉ có thể nghĩ hết tất cả biện pháp, đuổi người đó đi. Chiêm Mỗ Tư hơi nheo mắt, tâm bình khí tĩnh lại hỏi: "Khuynh Vũ, cô biết tôi ở phương diện này vô cùng chú ý, cô hãy thành thật nói cho tôi biết, đây tất cả có phải là do cô cố ý an bài hay sao? Cô muốn hãm hại cô ấy sao?"
Tâm Tống Khuynh Vũ như chìm xuống, trên mặt chớp động không biết làm sao, Chiêm Mỗ Tư vào lúc này liền quay đầu lại, mặt thâm thúy nhìn vào bóng tối. Tâm Tống Khuynh Vũ lo lắng nhìn vào mắt Chiêm Mỗ Tư, vội vàng cúi đầu xuống: "Chiêm Mỗ Tư, em ròng rã bên cạnh anh ba năm, hiện tại em chỉ muốn có một người là kết tinh của chúng ta thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?" "Nhưng con người đều là ích kỷ, bây giờ cô muốn đứa bé, về sau có lẽ sẽ muốn nhiều hơn! Dục vọng không ngừng nghỉ, ai cũng không khống chế được dục vọng của mình!" Chiêm Mỗ Tư nói trúng tim đen của cô. Tựa như chính anh, rõ ràng đã không xứng với Tích Tuyết rồi, nhưng lúc trước anh vừa nhìn thấy cô, liền một mực muốn được ở bên cạnh cô, đối mặt với người mình yêu, tất cả đều có lòng tham, rất dễ đánh mất khống chế. Tống Khuynh Vũ vội vàng lắc đầu: "Sẽ không, Chiêm Mỗ Tư, sau khi em sinh đứa bé xong, sẽ mang theo nó rời khỏi chỗ này! Tuyệt không quấy rầy đến cuộc sống của hai người!" "Tôi nên tin tưởng cô một lần nữa sao?" ánh mắt Chiêm Mỗ Tư lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Tống Khuynh Vũ, tựa như muốn nhìn thấu tâm tư của cô: "Trước đây không lâu cô mới đồng ý với tôi, sẽ vĩnh viễn rời đi, biến mất ở trước mặt của tôi, nhưng cô lại xuất hiện, còn mang theo một đứa bé cùng xuất hiện!! Cô ba lần bốn lượt quấy rầy đến cuộc sống hôn nhân của tôi và Tích Tuyết, tôi còn có thể tin tưởng cô được sao?" "Chiêm Mỗ Tư?" Tống Khuynh Vũ ngước mắt, đưa hai mắt đẫm lệ nhìn Chiêm Mỗ Tư, "Cô ấy đã hoàn toàn có được anh, em chỉ muốn có được một thứ của hai chúng ta, chẳng lẽ còn không được sao, coi như anh bố thí cho em đi?" Con ngươi Chiêm Mỗ Tư co rụt lại: "Vũ Nhi, không để cho tôi hận cô" Tống Khuynh Vũ cắn môi dưới, huyết sắc tràn ngập, lòng của cô một hồi đau đớn. Cô yêu anh, cho nên mới dùng trăm phương ngàn kế giữ lại đứa bé, muốn thay thế vị trí Lạc Tích Tuyết, nhưng cô cũng dường như không hiểu, anh không yêu cô. Anh đối với Lạc Tích Tuyết là yêu, cũng giống như là cô đối với anh. Tâm cô trở nên rối loạn, bị một câu nói của Chiêm Mỗ Tư, nó càng thêm rối loạn. "Anh rốt cuộc nghĩ em nên làm thế nào?" Trầm mặc hồi lâu, cô rốt cuộc cũng mở miệng hỏi. Trong mắt Chiêm Mỗ Tư óe lên thâm ý, như băng lãnh như người vô tình: "Bỏ đứa bé!!" "Cái gì?" mặt Tống Khuynh Vũ liền biến sắc, khóc thút thít: "Tại sao?" "Bởi vì người phụ nữ tôi yêu, chỉ có Tích Tuyết. Khuynh Vũ, kiếp này nhất định tôi sẽ phụ cô, lấy đứa bé ra cũng vì muốn tốt cho cô, về sau cô vẫn có thể cùng một người đàn ông khác sinh con." Chiêm Mỗ Tư hướng dẫn, đời này anh chỉ hạnh phúc khi có Tích Tuyết.
Tống Khuynh Vũ cảm thấy trong đầu trống rỗng, trăm phương ngàn kế như thế, tại sao vẫn có kết cục này? "Kiếp này trừ anh ra, em không muốn bất kỳ người đàn ông nào!" Hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài, mặc dù không bỏ, mặc dù đau lòng, nhưng lại không muốn buông xuống người đàn ông cô yêu: "Anh là người đàn ông duy nhất mà em yêu, em sẽ đồng ý với anh, hủy đứa bé này!" Rốt cuộc cô cũng thỏa hiệp, ngược lại cô chưa nhẫn tâm buông bỏ, vì yêu anh, cô nguyện ý làm mọi chuyện vì anh. Chiêm Mỗ Tư cảm xúc rốt cuộc chậm rãi buông xuống, anh thở ra một hơi: "Cám ơn!" Tống Khuynh Vũ khổ sở cười một tiếng: "Đây là việc em phải làm!" Đang lúc hai người đạt được nhận thức chung, Thẩm Tâm Lam đột nhiên là âm hồn bất tán xuất hiện. "Không cho phép phá thai!" Chiêm Mỗ Tư cùng Tống Khuynh Vũ đều sững sờ, quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy mặt Thẩm Tâm Lam thịnh nộ chạy tới. Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư chán ghét, cực kỳ tức giận: "Mẹ, con đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi, vì sao mẹ cứ cản trở con thế?" "Dạ!" Thẩm Tâm Lam rất kiên quyết trả lời, lập trường kiên định: "Đứa nhỏ trong bụng Khuynh Vũ, là huyết mạch nhà chúng ta, làm sao con có thể nhẫn tâm phá nó? Tóm lại một ngày mẹ còn ở đây, không cho phép con nghĩ đến chuyện phá thai!" Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư căng thẳng hơn, anh trầm giọng nói: "Mẹ, mẹ biết rõ Tích Tuyết căn bản là không thể dễ dàng tha thứ cho đứa bé này, mẹ nhất định muốn để nó lại sao, là cố ý đúng không? Chẳng lẽ mẹ muốn cô ấy rời xa con, mẹ liền vui vẻ, liền hài lòng?" "Tích Tuyết, Tích Tuyết, trong đầu con chỉ có con hồ ly tinh đó, con nói xem cô ấy có gì tốt? Tốt, nếu nó có thể sinh ẹ đứa cháu đích tôn, đứa bé này con muốn xử lý thế nào cũng được!" Thẩm Tâm Lam hừ lạnh một tiếng, sắc mặt tương đối không kiên nhẫn. Sắc mặt Chiêm Mỗ Tư cứng ngắc, cố gắng khuyên bảo: "Con thấy Tích Tuyết còn trẻ, chúng con muốn để tự nhiên, sớm muộn mẹ cũng có bồng cháu, không nên gấp như thế?" "Thật sao? Trẻ tuổi? Chỉ vì cô ấy còn trẻ thôi sao, căn bản là nó không sinh được con?" Thẩm Tâm Lam liếc con trai một cái, cố ý hỏi. Chiêm Mỗ Tư bị một câu nói của bà, nhất thời không trả lời được, nhưng vẫn là hết sức bảo vệ Tuyết Nhi: "Không sai, bác sĩ nói, tỷ lệ mang thai của cô ấy rất nhỏ, nhưng không phải hoàn toàn không có thể" "Con cũng nói, tỷ lệ mang thai của nó nhỏ, nếu như không chửa, có phải sản nghiệp lớn nhà chúng ta, chẳng có ai kế thừa cả?" Thẩm Tâm Lam cắt đứt lời nói của con trai, gằn từng chữ: "Con và cô ấy kết hôn lâu như thế, bụng nó vẫn không có gì? Rất rõ ràng, nó căn bản không sinh được con, hiện tại có một cô gái tốt bụng giúp nó mang thai đứa con của con, con vẫn muốn nghe lời con hồ ly tinh kia bảo người ta phá thai, về sau con sẽ phải hối hận!"