Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

239: Hận Anh, Không Muốn Gặp Anh


trước sau


Editor: Tịnh Yên Khi Lạc Tích Tuyết từ trong hôn mê tỉnh lại, đã đến buổi tối. Gian phòng an tĩnh cực kỳ, chỉ nghe gió nhẹ lay động truyền đến từ cửa sổ. Cô đã tỉnh nhưng không mở mắt, coi như mở ra bốn phía cũng chỉ là trống rỗng cô tịch như muốn nuốt cô vào, cô không muốn đối mặt với thực tế đó. Đã từng thề non hẹn biển! Đã từng dịu dàng triền miên cũng chả là gì! Chỉ cần vừa nghĩ tới trong bụng người phụ nữ khác mang thai máu mủ của chồng cô, tự nhiên sẽ khiến cô cảm thấy tất cả đều là giả dối . Người đàn ông này chính là biết lừa gạt phụ nữ, mà chồng của cô đã cố tình làm ra chuyện đó. Dù không lừa gạt, cũng sẽ có rất nhiều cô gái dùng trăm phương ngàn kế muốn leo lên giường của anh..., có thể nói cô khó lòng phòng bị. Có lẽ gả cho Chiêm Mỗ Tư, liền nhất định sẽ khiến cô đau lòng. Lạc Tích Tuyết nằm ở trên giường không nhúc nhích, mí mắt khẽ run, dùng hết hơi sức nhưng cũng không để khóe miệng vẽ thành đường cong, ngược lại khép chặt hai mắt chậm rãi để những viên linh châu chảy xuống, gió đêm thổi lất phất, rốt cuộc lạnh đến thấu tâm can. Lúc này, cửa chợt mở ra, không chỉ tiếng bước chân của một người, giọng nam trầm thấp vang lên, mang theo mùi vị nguy hiểm và tà mị, giọng nói kia khắc sâu vào lòng cô. "Lúc nào cô ấy mới có thể tỉnh lại?" giọng nói của Chiêm Mỗ Tư vang lên. Một vị bác sĩ nghiêm túc bẩm báo: "Mới vừa rồi tôi kiểm tra cho cô ấy, không có bệnh gì lớn. Chỉ là áp lực tinh thần quá lớn, thân thể không gánh nặng được, cộng thêm bản thân suy nhược, chỉ cần một chuyện nhỏ sẽ khiến cô ấy kích thích, sẽ khiến cô ấy bất tỉnh hoặc phát sốt." "Bị kích thích?" tầm mắt Chiêm Mỗ Tư dừng lại ở cô gái trên giường, da thịt mịn màng trắng nõn của cô giờ phút này trắng bệch như tờ giấy, nó làm cõi lòng anh đau đớn. Đều là anh hại cô đau lòng! ! Bác sĩ lại nói: "Trong khoảng thời gian này tôi nghĩ nên để phu nhân điều dưỡng thật tốt. Nếu như lâu dài tiếp tục như vậy, thân thể cô ấy sẽ không chịu đựng được ."
Trầm ngâm chốc lát, Chiêm Mỗ Tư gật đầu một cái: "Được, tôi biết rồi." Cửa được mở ra sau đó lại khép lại, cả người Lạc Tích Tuyết cứng ngắc, đề phòng. Hiện tại cô không muốn gặp người đàn ông này, càng không muốn nói chuyện với anh, cô hận anh đến chết! Bên cạnh giường lớn bỗng chốc lõm xuống, hương thơm nam tính của người đàn ông bao vây lấy cô. Chiêm Mỗ Tư vươn tay vòng qua người cô, tựa đầu đặt ở cổ của cô, lỗ mũi không ngừng vuốt ve xương quai xanh nhẵn nhụi và da thịt nhạy cảm, giọng trầm thấp ở bên tai vang lên: "Tích Tuyết, anh nên làm sao với em bây giờ? Anh không muốn làm tổn thương em!" Trong lòng Lạc Tích Tuyết chìm xuống, tuy anh không muốn thương tổn cô, nhưng nếu như anh thật không muốn tổn thương cô vì sao lại khiến Tống Khuynh Vũ mang thai? Ghê tởm nhất chính là, hiện tại anh chống đỡ cái gì? Đến lúc này, anh còn nghĩ tới chuyện như vậy!? Tay của anh đi tới bờ môi cô, phác hoạ hình dáng đẹp đẽ của môi cô, thấy từ đầu đến cuối Lạc Tích Tuyết không có phản ứng, anh bắt đầu cắn dái tai của cô, dùng đầu lưỡi lách vòng lên, chậm rãi cởi nút áo ngực cô ra . Trước ngực đánh tới một hồi gió lạnh, Lạc Tích Tuyết không tự chủ được mà khẽ run, không biết từ lúc nào lại bị người đàn ông kia cởi ra, khẽ hôn lên, ban đêm yên tĩnh chỉ nghe tiếng hơi thở gấp gáp của anh. "À? Cút ——" Lạc Tích Tuyết quả thật giận không kềm được, là ai đem cô hại thành bộ dáng này? Anh lại còn nghĩ đến chuyện đụng vào cô? Chiêm Mỗ Tư giống như phát hiện Lạc Tích Tuyết đã tỉnh lại, anh vội vã dừng tay, nói giọng khàn khàn: "Tích Tuyết, em đã bị rồi anh?" Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, lạnh lùng lấy bàn tay đang ôm eo mình ra, mặc quần áo tử tế, quay lưng đi. "Anh đi, tôi không muốn gặp anh!" Âm thanh của cô lộ ra hận ý. Chiêm Mỗ Tư tan nát cõi lòng, anh biết cô giận anh, để cho người phụ nữ khác mang thai đứa con của anh, cô có thể không bực sao được? ! Quay đầu nhìn trên bàn đầy thức ăn, cô lại không ăn chút gì, suy nghĩ một chút liền khiến anh đau lòng. Trong lòng thở dài một tiếng, anh tự mình xới chén thức ăn, bưng đến trước mặt của Lạc Tích Tuyết, ngồi bên giường, dùng cái muỗng múc chút cơm, đưa tới bờ môi cô: "Tích Tuyết, em ăn một chút đi, ít nhiều cũng nên ăn!" "Tôi ăn không vô!" Lạc Tích Tuyết rưng rưng quay đầu đi, chuyện thành ra như thế, hỏi cô làm sao có khẩu vị mà ăn uống.
Chiêm Mỗ Tư yên lặng hồi lâu, chợt nắm thật chặt tay của cô nói: "Đều là anh sai lầm!" Khiến Tống Khuynh Vũ mang thai là lỗi của anh, dù lý do gì, nguyên nhân gì, đều là anh không đúng! Anh biết mình không có tư cách van xin sự tha thứ của cô, anh không muốn thấy cô tự hành hạ mình như vậy, anh sợ cô bị tổn thương, vô luận giải thích như thế nào, kết quả cũng giống nhau, cuối cùng anh chỉ đả thương cô. Trái tim Lạc Tích Tuyết đau xót, chỉ biết nghe anh nói lời xin lỗi, thậm chí ngay cả một câu giải thích cũng không có, trong lòng cô càng thêm căm tức. Nói thế nào cô cũng là vợ anh cưới chính thức, chẳng lẽ anh không thể giải thích với cô chuyện Tống Khuynh Vũ mang thai, cho cô một câu trả lời hợp lý đâu? Hay nói trong lòng anh, anh cảm thấy đó là chuyện đương nhiên? Ở bên ngoài anh có như thế nào thì đó cũng phải bao dung bỏ qua cho anh, đó mới là yêu anh sao? Chiêm Mỗ Tư đưa mắt nhìn cô gái đang nằm trên giường, trong lòng một hồi đau lòng. Tuyết Nhi, anh yêu em, em có biết nhìn em như thế lòng anh đau thế nào không, lòng của anh thật ra còn đau đớn hơn em nhiều. Lạc Tích Tuyết nhắm mắt lại, không nói một lời. Hầu kết Chiêm Mỗ Tư lăn động, vẻ mặt hiện lên tia ưu thương: "Em đã không muốn gặp anh, vậy thì em nên nghỉ ngơi đi! Chờ lúc nào em muốn gặp anh, anh lại tới thăm em!" Lời của anh giống như thanh kiếm sắt, trực tiếp đâm vào lòng của Lạc Tích Tuyết! ! Anh cứ như thế rời đi, ngay cả một câu lời giải thích cũng không có? Đến tột cùng là ai không muốn gặp ai? Đã ở cùng cô như thế, bây giờ chán cô rồi đúng không? Thay đổi, tất cả đều đã thay đổi . Anh chưa bao giờ che chở cho cô, cam kết muốn chăm sóc cô một đời! Dù sao cô cũng là một cô gái, lại bắt đầu vì máu mủ của mình mà lo lắng, giữa bọn họ trước kia cũng không phải là hoàn toàn không có quan hệ, tại sao anh lại thờ ơ với cô như thế?
Mấy ngày kế tiếp, Lạc Tích Tuyết cũng không nhìn thấy Chiêm Mỗ Tư, lòng của cô càng ngày càng đau thắt. Cô sợ Chiêm Mỗ Tư thật đồng ý yêu cầu cưới Tống Khuynh Vũ của mẹ mình, để cho Tống Khuynh Vũ lưu lại đứa bé kia. Cô không muốn rời xa anh, thật không muốn rời bỏ anh, nhưng nếu đứa bé kia lưu lại, cô là vợ của anh cũng chẳng còn mặt mũi nào để ở trong nhà? Trong mắt Lạc Tích Tuyết hơi nước tràn ngập, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, lòng cô dâng lên sự chua sót, chỉ có cảm giác lòng mình bị xé thành trăm ngàn mảnh, đau như vậy, yêu như vậy, vô dụng lại bàng hoàng, cô sống thật vất vả! Những ngày này Chiêm Mỗ Tư đều đi nơi nào đó? Có phải đang ở cùng Tống Khuynh Vũ hay không? Có phải bọn họ cùng hy vọng đứa bé chào đời đúng không? cô có quyền được đau lòng không? Sáng sớm tới nay chưa từng chợp mắt, mặt trời đỏ từ từ lên đỉnh núi, bầu trời xanh lam lững lờ từng đám mấy trắng, không khí lộ ra hơi thở ủ dột, thật giống như một cơn bão táp sắp tới. "Cốc cốc cốc" cửa phòng gõ nhẹ, sau đó quản gia đi vào phòng của cô, đối với khom người lễ độ nói với cô: "Phu nhân, có một người muốn gặp cô ạ!" Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn. Có người muốn gặp cô, lại là ba của Tống Khuynh Vũ, càng ngoài ý chính là ba của Tống Khuynh Vũ lại là ông chủ một tổ chức hắc đạo lớn nhất Âu châu, toàn thế giới nghe được danh tiếng ông liền biến sắc. Tống Khuynh Vũ là con gái riêng của ông, năm xưa lưu lạc bên ngoài, khi ông và Chiêm Mỗ Tư đối đầu cùng nhau, liền phát hiện cô gái này . Khi đó, dáng vẻ của Tống Khuynh Vũ và Lạc Tích Tuyết chỉ có chút tương tự mà thôi, ông ta cho điều tra thân thế Tống Khuynh Vũ, cuối cùng xác bọn họ có quan hệ máu mũ. Thời điểm Lạc Tích Tuyết nghe được, đại danh Bối Dạ Xức, thì cô hơi sững sờ kinh hãi chừng 10 mấy giây. Thấy bộ dạng xã hội đen của ông ta rõ ràng rất nguy hiểm, nhưng cô lại không thể không đi. Cô rất nhanh được người ta hướng dẫn để ngồi lên một chiếc máy bay đã được chuẩn bị từ trước, ước chừng qua nửa canh giờ, máy bay trực thăng đã ngừng lại trước một tòa thành cổ. Người bên trong tòa thành cung kính chào đón, cô mang một vẻ mờ mịt bước xuống máy bay. "Lão gia đang ở bên trong chờ cô, tiểu thư Lạc, mời cô đi bên này." Một quản gia đi trước dẫn đường, lễ phép ý bảo cô đi theo ông ta.
Hành lang kéo dài lịch sự tao nhã có mười bậc thang đi lên, những thứ bày trí trong nhà cũng vô cùng ưu nhã, xem ra Bối Dạ Xức tuy là lão đại trong giới xã hội đen nhưng cũng là người biết thưởng thức. Được quản gia chỉ dẫn, cô đi vào phòng khách rộng rãi trên lầu hai. Trong phòng khách được bố trí vô cùng hoa lệ nhưng cũng rất thanh tao, mấy bức tranh vẽ khổng lồ đắt giá được treo ở vách tường bên cạnh, nóc nhà được treo những chùm đèn tinh xảo. Bên trong phòng có một người đàn ông trung niên chừng hơn năm mươi tuổi đang đứng, người ông ta phát ra một cỗ khí hiên ngang, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sắc bén đánh về phía cô. "Cô chính là Lạc Tích Tuyết?" Bối Dạ Xức dùng giọng âm trầm hỏi, ông tỉ mỉ quan sát cô một phen. Cái cô gái Phương Đông nhỏ nhắn vóc người mảnh mai, như đôi mắt trong suốt như một viên Trân Châu đen, tuyệt mỹ tô điểm cho dung nhanh lạnh lùng, cô chính là tình địch của con ông sao? "Đúng vậy." Nhìn thấy chủ nhân căn phòng, trong lòng Lạc Tích Tuyết hơi kinh hãi. Trước mắt của người kia phát tản ra một tia bá đạo và lãnh ngạo, hơi thở nam tính. Ông ta chính là Bối Dạ Xức - người nắm quyền cao nhất trong gia tộc Bối Dạ, cũng là thủ lĩnh tiếng tăm lừng lẫy trong giới hắc đạo, càng đến gần ông càng làm cho cô cảm thấy kinh hãi, bởi vì ông đại biểu cho sự nguy hiểm cực độ, mà cô chưa bao giờ tiếp xúc qua người nào như thế. "Dáng dấp cô cực kỳ xinh đẹp, khó trách Chiêm Mỗ Tư lại chọn cô làm vợ của cậu ta!" Bối Dạ Xức chợt mở miệng, tròng mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết. Lạc Tích Tuyết gắng gượng nở nụ cười, không biết nên giận hay nên vui, nhưng cảm giác lo lắng trong lòng đang tăng lên, cảm giác người đàn ông này gọi cô tới đây, không đơn giản như vậy. "Nhưng con gái của ta là Khuynh Vũ, đã mang thai đứa bé của chồng cô!" Bối Dạ Xức nói ra trọng điểm. "Tôi biết." Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt liếc về môi, tròng mắt u ám rũ xuống. "Chỉ biết mà thôi, chẳng lẽ cô không muốn làm thứ gì sao?" Bối Dạ Xức cười, cơ hồ nhìn thấu tất cả trong lòng Lạc Tích Tuyết. Lạc Tích Tuyết như đứng trong đống lửa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta: "Tôi tin tưởng chồng của mình, sẽ không tiếp nhận đứa bé này!!"

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây