Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

14: Chương 14


trước sau

Yến Kiêu và Quách ngỗ tác cùng quay đầu, đồng thanh đáp “Nghiệm thi”

“Không được” Vương Đại Dũng vừa rồi lên tiếng hỏi, khuôn mặt ngăm đen đỏ bừng, môi run run “Cha mẹ ta đã chịu tội như thế, đi cũng không thoải mái, ta không có các ngươi giày xéo bọn họ như vậy”

Yến Kiêu không biết phải làm sao, người nhà ngăn cản phá án là phiền phức nhất

Quách ngỗ tác kiên nhẫn nói “Chúng ta biết ngươi trong lòng khổ sợ, chỉ là có nhiều kỳ quặc, vẫn nên cẩn thận xem mới tốt, cũng có thể để nhị lão nhắm mắt”

“Ngươi có ý gì, sao lại không thể nhắm mắt?” Vương Đại Dũng trừng mắt, mũi phun khí thô, hiển nhiên là thập phần tức giận “cho rằng chúng ta nói dối sao?”

Quách ngỗ tác vốn không giỏi nói chuyện, hắn lại hùng hổ như thế, càng không biết ứng đối thế nào, chỉ nói “cũng không phải như vậy”

Vương thị cũng ngồi bệch xuống đất, vừa khóc vừa giẫm châm, còn nói cái gì mà cuộc sống này thật không thể sống được nữa, nhìn rất đáng thương

Quách ngỗ tác bị nàng làm sợ đến phải liên tục lui lại. Hắn đối với nữ tử không biết phải làm sao, không ngừng xoa xoa hai tay, nhìn rất buồn cười lại đáng thương

Yến Kiêu vừa giận vừa buồn cười, tiến lên kéo hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo hắn không cần nói chuyện. Hiện giờ bọn họ nói cái gì cũng là lửa cháy đổ thêm dầu.

Người đương thời coi trọng nhập thổ vi an, đừng nói là người nhà, ngay cả mấy hàng xóm ở lại làm chứng, nghe xong cũng sôi nổi bàn tán, biểu lộ không đồng tình

“Sao có thể như vậy?”

“Đúng vậy, người đã không còn, ngay cả thân mình nguyên vẹn cũng không cho sao?”

“Chém đầu còn có thể lưu toàn thây, như thế này cũng quá tàn nhẫn”

“Chết cháy đã chịu đủ tội, lúc này còn mổ bụng người ta, xuống địa phủ, chẳng phải Diêm Vương gia cũng không nhận ra sao?

“Tiểu cô nương kia cũng là ngỗ tác? Nhìn khá xinh đẹp sao lại xấu xa như vậy?”

“Đúng, thanh danh truyền đi còn muốn sống nữa không? Ta thấy đời này nàng không gả được rồi”

“Hừ, ai dám lấy mụ la sát như vậy "

Mấy bà tám thì thâm như thế, Đồ Khánh đều nghe rành mạch, lập tức rút đao “Người trong công môn há có thể cho phép các ngươi bình loạn?”

Những người này bị lưỡi đao chói lọi dọa sợ tới mức run run, người nhát gan suýt chút nữa là tè ra quần, đâu còn ai dám lắm miệng, lập tức co người ngậm miệng

“Hồ nháo” Bàng Mục đi vào, nhìn thấy hiện trường loạn thành một đoàn, lập tức quát lớn “đều thu hồi bộ dáng du côn vô lại lại cho bản quan”

Yến Kiêu và Quách ngỗ tác lại cảm thấy thanh âm của hắn như tiếng trời, hai người cùng nhìn qua, giống như gà con thất lạc đã lâu rốt cuộc cũng tìm được gà mẹ, tình thâm ý thiết hô to “đại nhân”

Nếu không phải tình cảnh không thích hợp, Bàng Mục thật muốn cười thành tiếng

Yến Kiêu chỉ chỉ Vương thị vẫn còn giãy nẩy trêи đất, sau đó túm váy chạy tới thì thầm với Bàng Mục vài câu, liền thấy mắt đối phương sáng lên, giống như dã lang phát hiện ra con mồi, chờ không kịp muốn thử móng vuốt

“Người tới, bắt lấy người, trông coi cẩn thận” Bàng Mục đen mặt lên liền có lực uy hϊế͙p͙ kinh người, khiến Vương thị sợ run, lập tức ngừng kêu khóc

“Đại nhân, đây là làm sao?” Thôn trưởng nóng nảy, tiến lên dò hỏi

“Mới rồi ngỗ tác đã đơn giản xem qua tình huống, hai vị lão nhân gia vốn không phải bị thiêu chết” Bàng Mục khoanh tay, lạnh lùng nhìn vợ chồng Vương Đại Dũng “án kiện còn nghi vấn, mạng người lớn hơn trời, bản quan lệnh cho ngỗ tác ngay tại chỗ nghiệm thi, nếu có người cản trở, xử theo tội đồng mưu” Nói xong giơ tay lên, thủ hạ của Đồ Khánh liền lập tức vây lại, bảo hộ hiện trường vụ án kín không chỗ hở

Các hàng xóm vừa rồi còn cảm thấy bất bình thay người khác, lúc này như gà rừng bị bóp chặt cổ, vội vàng lui ra ngoài, sợ mình bị xem là đồng lõa.

Nông dân sao có thể đấu với quan binh, Vương Đại Dũng vừa rồi còn nổi trận lôi đình, sắc mặt liền trắng bệch, cùng Vương thị con lại thành một đoàn, ba hài tử cũng nắm chặt cánh tay bọn họ, mắt nhìn Bàng Mục lộ vẻ sợ hãi

Tề Viễn ngoài cười như trong không cười, nói “không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, đại nhân chúng ta chấp pháp công bằng, công chính nghiêm minh, không oan uổng người tốt nhưng cũng tuyệt không bỏ qua ác nhân. Đừng sợ”

Hắn không cười còn đỡ, cười lên liền khiến đám người Vương thị run nhiều hơn

Thi thể bên ngoài bị thiêu rất nghiêm trọng, nhưng có lẽ thời gian cháy không bao lâu, mô liên kết vẫn còn đàn hồi

Yến Kiêu vừa mổ cổ người chết liền thở dài nói với Quách ngỗ tác và người phụ trách ghi chép “phần cổ dưới da, cơ bắp có xuất huyết, xương cổ họng và xương gáy bị gãy, rõ ràng là bị người bóp cổ chết”

Quách ngỗ tác và người phụ trách ghi chép còn chưa quen với cách dùng từ của nàng, liền thò đầu xem kỹ, sau đó hỏi rõ những chỗ chưa hiểu. Yến Kiêu căn cứ theo hiện trường mà kiên nhẫn trả lời. Có vật thật hiệu quả cao hơn nhiều, Quách ngỗ tác dụng tâm nghe, cảm thấy những nan đề trước kia không hiểu giờ lại vô cùng rõ ràng, trong đầu cũng dần dần có khái niệm

Sau đó, Yến Kiêu lại mổ lồng ngực người chết “người nữ trước khi chết, ngực trái từng bị vật nặng đánh, dưới da xuất huyết nghiêm trọng, một xương sườn bị rạn nứt nhỏ, cái khác bị gãy, nhưng không có tạo nên vết thương trí mạng”

“Chẳng lẽ hiếu tử hiền tôn đều là giả vờ?”Quách ngỗ tác cả kinh “hai vị lão nhân gia vẫn luôn bị ngược đãi?” Muốn đánh gãy xương sườn, lực tay phải thật lớn ah. Thật quá tàn nhẫn

“Không giống” Yến Kiêu lắc đầu “dấu vết mới, hẳn là vừa mới hình thành, ta cũng không tìm được vết thương cũ trêи người bọn họ” Nghĩ nghĩ, nàng lại bổ sung “đương nhiên, không loại trừ có vết thương cũ ngoài da nhưng hiện tại đều không thể nhìn thấy”

Có điều, tuy hiện đã có thể khẳng định người chết do bị bóp cổ, nhưng rốt cuộc là ai làm? Ở niên đại không có thiệt bị theo dõi, cũng không thể tiến hành kiểm nghiệm theo công nghệ cao, thật khiến người ta nghĩ đến nát óc

Không có người quấy nhiễu, việc nghiệm thi tiến hành rất thuận lợi, chưa đến một canh giờ là kết thúc

Ba người Yến Kiêu ra cửa, hung hăng hít thở không khí trong lành, gật đầu với Bàng Mục lại đưa ghi chép báo cáo cho hắn xem

Quách ngỗ tác lúc đầu thấy Yến Kiêu trích nội tạng, từ lưỡi, đến tâm can tì phế thận, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, động tác lưu loát mây trôi nước chảy, hiển nhiên là đã trải qua trăm ngàn lần thực tiễn mới có, hắn không khỏi khâm phục rồi lại theo bản năng thấy sợ hãi, lúc này tay chân vẫn như nhũn ra, ngồi xuống tảng đá ven đường, thở dốc. Lại nhớ tới Yến Kiêu nói với hắn “nhìn cho kỹ, theo ta thao tác thế nào” Hắn liền nhịn không được mà cổ họng phát ngứa, nghe ý tứ nàng, về sau trong chương trình học của hắn cũng có cái này? Hắn đột nhiên cảm thấy có chút tuyệt vọng, ánh mắt càng thêm tan rã

Góc nhìn bất đồng, kết quả nhìn ra cũng khác biệt, Quách ngỗ tác ngồi như vậy liền có thể dễ dàng nhìn thấy góc độ mà người trưởng thành khom lưng xem lại không nhìn thấy. Hắn vừa bình phục hô hấp, vừa theo bản năng nhìn chung quanh, không ngờ lại có tác dụng “lỗ tai của ngươi là ai cắn?” Hắn chỉ vào lỗ tai của Đại Ngưu, trưởng tử của Vương thị, hỏi

Lỗ tai bị cắn đến nát da, miệng vết thương còn không ngừng chảy máu, hiển nhiên là vừa bị cắn không lâu. Chỉ là Đại Ngưu mang khăn trùm đầu, bốn phía lại có tóc mái che khuất, không nhìn kỹ, căn bản không thấy được

“Ở đâu?” Yến Kiêu vừa nghe nói liền chạy tới, ai ngờ nữ nhân vừa rồi còn trầm ổn yên lặng lại như dã thú bị chọc trúng nghịch lân, đột nhiên từ trêи mặt đất nhảy dựng lên, như đạn pháo hung hăng xông vào nàng

Yến Kiêu chỉ mãi lo tìm chứng cú, không dự đoán được Vương thị sẽ đột nhiên công kϊƈɦ, bị đánh trúng, cả người liền văng ra, chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất thì Bàng Mục đã ngay lúc Vương thị có động tác mà bước nhanh len, khó khăn đỡ được nàng, một tay khác chống trêи mặt đất.

Bàng Mục tức giận quát lớn “Người tới, bắt lấy bà điên này”

Yến Kiêu vội bò dậy, nâng cánh tay hắn lên xem xét, thấy lòng bàn tay rướm máu, còn dính nhiều mảnh đá vụn cùng bùn đất, rất đán sợ. Nàng vội vàng nhờ người mang rương dụng cụ của mình đến, lấy ra cồn và băng dính, cẩn thận chà lau cho hắn “Thật xin lỗi, là ta không lưu tâm lại liên lụy ngươi bị thương”. TruyenHD

‘Đây mà tính là bị thương?” Bàng Mục kinh nghiệm sa trường, có vết thương nào mà không thấy qua, loại thế này chỉ là rách da bình thường, không tín là gì, thấy nàng trịnh trọng như vậy, hắn lại có chút ngượng ngùng, muốn rút tay lại, quan tâm hỏi “ngươi không việc gì chứ?” Hắn da dày thịt béo, bị thương chảy máu nhiều hơn nữa vẫn có thể tung tăng nhảy nhót nhưng nàng mềm mại trắng nõn lại nhu nhược như thế, bị thương chắc sẽ khóc. Đôi mắt xinh đẹp linh động, cười rộ lên liền như vành trăng non, hắn nhìn thấy liền thấy thoải mái, tốt nhất là không nên khóc

“Ta có thể có chuyện gì chứ? Ngươi đừng lộn xộn” Yến Kiêu nghiêm mặt “đây là hiện trường vụ án, thời tiết lại nóng, vốn là vi khuẩn dễ sinh sôi nảy nở, nếu không cẩn thận, bị nhiễm trùng, cắt chi là chuyện nhỏ, còn chết người ah”

Bàng Mục lần đầu tiên thấy nàng nghiêm túc như thế, nhất thời không biết ra làm sao. Cái gì mà vi khuẩn sinh sôi nảy nở, rồi nhiễm trùng, càng nghe càng không hiểu. Hắn gãi đầu, để mặc nàng đùa nghịch, còn cười nói “đây không phải dùng để xử trí thi thể sao? Sao lại dùng cho ta?”

Yến Kiêu trừng hắn “ta có từng nói đều dùng cho người chết sao?”

Pháp y thường đi đầu thăm dò hiện trường, khó tránh có va đập, trong rương của nàng luôn có một cái hộp bị Tề Viễn hiểu lầm là thực hộp, bên trong đựng các loại thuốc và dụng cụ y tế, có thể phòng ngữa nhiễm trùng

Bàng Mục nhìn băng dính hiếm lạ “cái này thật thú vị, không cần quấn băng gạc liền có thể dính lại” Nếu có thể dùng trong quân, sẽ tiết kiệm rất nhiều băng gạc nha.

“Đừng nghĩ lung tung” Yến Kiêu đóng hòm thuốc lại “đây là chỗ chúng ta mới có, ta tổng cộng cũng chỉ còn mấy cái, dùng xong liền không còn”

Bàng Mục vẻ mặt luyến tiếc, chỉ còn mấy cái, ngươi còn bỏ được mà đại tài tiểu dụng*, dán cho ta?

*: đại khái là lấy dao mổ trâu để giết gà, ý nói dùng đáng thứ quý vào việc không cần thiết

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây