Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

15: Chương 15


trước sau

Xử lý vết thương cho Bàng Mục xong, Yến Kiêu xoay người, vẻ mặt lạnh băng nói với Vương thị “Ngươi biết dấu răng có thể so đối không?”

“So, so ca gì?” Vương thị vẻ mặt mờ mịt, tay nắm chặt trưởng tử

Yến Kiêu mặt không biểu tình, lần nữa mang bao tay, nói với Tề Viễn “Tề đại nhân, làm phiền cho người đè tiểu tử này lại, ta cần lấy mẫu”

Tề Viễn sớm đã bốc hỏa, nghe xong liền sảng kɧօáϊ đáp “Được, lão Đồ”

Vương thị lập tức hét lên như bị chọc tiết, Vương Đại Dũng cũng muốn ngăn cản, Đại Ngưu thấy tình huống không ổn liền bỏ chạy, đều bị nha dịch đã trải qua huấn luyện quật ngã trêи đất

Yến Kiêu làm lơ ánh mắt ác độc như muốn ăn thịt người của hắn, bình tĩnh lau thuốc màu trêи lỗ tai hắn, vững vàng ấn dấu. Sau đó, nàng đưa trang giấy này cho Quách ngỗ tác bảo quản, lại dùng bùn ướt làm ấn bản, ấn lên hàm răng của hai thi thể, còn đưa lên dưới ánh mặt trời, cẩn thận kiểm tra. Haizz, nếu có camera và máy tính thì tốt rồi, như thế này thật sự là phí hai mắt

Thật lâu sau, nàng mới nói với Bàng Mục “Xong, là dấu răng của thi thể nam”

Bàng Mục ngồi xổm xuống, giơ tay vỗ lên mặt Đại Ngưu “Tiểu tử, mau nói, nếu nhà ngươi hoàn thuận như thế, gia gia ngươi vì sao lại cắn ngươi? Hắn là một lão nhân bị liệt nhiều năm, làm sao có thể cắn được lỗ tai của ngươi?” Hắn đứng lên, cao giọng phân phó “Đem nghi phạm về huyện nha, lập tức khai đường”

Người nha môn phần phật tới, phần phật đi, còn mang theo một nhà năm người Vương Đại Dũng vốn là người báo án cùng thôn trưởng và vài người làm chứng. Điều này hiển nhiên làm thôn dân Thanh Sơn thôn vô cùng kinh ngạc

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ta vừa nghe ngóng được, Vương lão đầu cùng thê tử hắn là bị người giết”

“Trời ạ, ai mà tàn nhẫn như vậy?”

“Người đều mang đi, còn sai được sao. Thật không ngờ được”

“Ta đã sớm cảm thấy Vương thị không phải người đứng đắn, độc nhất là lòng dạ đàn bà, chắc chắn là nàng làm”

“Hừ, bớt nói lung tung đi, sao trước kia không nghe ngươi nói vậy?”

Đây là lần đầu Yến Kiêu bước đến tòa án cổ đại. Hiện trường không khác mấy so với rất nhiều văn vật di tích mà nàng đã nhìn thấy, hai bên có hai hàng nha dịch, tay cầm côn, đồng thanh quát khẽ, rất có lực uy hϊế͙p͙, phàm là người chột dạ nhát gan, chắc chắn sẽ không chịu được bao lâu

Bàng Mục thay quan phục, ngồi sau án. Đám người Yến Kiêu và Quách ngỗ tác, Liêu Vô Hà chia ra đứng hai bên, một nhà Vương Đại Dũng quỳ trước công đường

Hai tiểu hài tử không có năng lực gây án, tạm thời được bài trừ hiềm nghi, được đưa ra sau, cũng coi như có nhân tính

Hai vị lão nhân là bị mưu sát, chứng cớ vô cùng xác thực, lại thêm hàng xóm chứng minh nhiều ngày qua không có người ngoài đến nhà Vương gia, các nha dịch lập tức gõ côn ầm ầm, áp lực như nước biển từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn ào đến, chỉ trong chốc lát, Vương thị liền khai

Vương thị đối với Yến Kiêu tự tay lấy được bằng chứng, hận đến tận xương thủy, oán hận nhìn nàng, mắng “Ngươi là tiểu thư thiên kim cao quý, không lo ăn mặc, sống trong nhung lụa, nào biết cuộc sống của ta khổ như thế nào. Cha mẹ chồng người khác thân thể cường kiện, nam nhân có thể giúp ra đồng làm việc nặng, nữ nhân cũng có thể giúp trông hài tử, làm việc nhà. Nhưng vì cái gì, chúng ta lại xui xẻo như vậy. Hai chúng ta phải nuôi bảy miệng ăn. Ta và Đại Dũng mỗi ngày ngủ không quá ba canh giờ, cuộc sống như thế, còn không bằng chó trêи đường. Mười mấy năm, hai lão bất tử kia còn không chịu chết đi. Hiện Đại Ngưu đã mười bảy nhưng vì thiếu ăn thiếu mặc, lớn lên còn không cường tráng bằng hài tử mười bốn, mười lăm tuổi nhà người ta. Trong nhà nghèo như vậy, lại có hai cái gánh nặng, làm gì có cô nương nguyện ý gả cho, liên tục hỏi hai ba mối đều không thành, ngay cả bà mối từ xa nhìn thấy ta liền quay đầu bỏ đi. Còn có hai đứa nhỏ không thể phá triển thân thể nữa. Cuộc sống này, ta thực sự không sống nổi nữa”

Vương thị vừa nói vừa khóc, nước mắt giàn dụa khắp mặt, theo cổ chảy xuống, làm ướt cả vạt áo. Nhưng nói xong những lời cuối, nàng như đã khóc hết nước mắt, gương mặt trở nên chết lặng “Đại Ngưu vẫn là hảo hài tử, mỗi ngày giúp ta lau mình cho bọn họ, hôm nay ta chẳng qua mới oán giận hai câu, lão bất tử kia liền cắn Đại Ngưu. Ta rất giận, cảm thấy một mảnh thiệt tình đều quăng cho chó, liền giết cho chết. Lúc ta giết rất thống kɧօáϊ nhưng lại không nỡ xa bọn nhỏ, không muốn ngồi tù, liền nổi lửa thiêu cháy”

Vương Đại Dũng như bị sét đánh, sợ ngây người “Hương Tú, ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi đừng nói bậy trước mặt đại nhân” Nói xong, run rẩy đưa tay nắm nàng, thanh âm mang theo vài phần nức nở “Mau nói với đại lão gia là ngươi nói bậy đi”

Vương thị cắn chặt răng, giơ tay tát hắn một cái, vừa khóc vừa mắng “Ngươi mới nói bậy. Chính là lão nương giết cha mẹ ngươi. Hai lão bất tử kia…”Càng nói, nàng càng khóc nhiều hơn, cả người đều phát run

Vương Đại Dũng mặc cho nàng đánh, nước mắt cũng rơi ra nhưng vẫn không chịu buông tay, chỉ biết máy móc lặp lại “Không thể, ngươi là người rất tốt, không thể nào "

Vừa nghe, cảm giác cái gì cũng đúng nhưng Yến Kiêu lại nghĩ Vương thị tuyệt đối không phải là hung thủ, ít nhất, người động thủ trước tuyệt đối không phải là hai vị lão nhân kia

Bàng Mục cũng thấy không đúng lại không nói rõ là không đúng ở đây, liền quay sang hỏi mấy người hàng xóm

Mấy người hàng xóm thấy sự tình chuyển biến, Vương thị đã tự nhận, đâu còn dám nói lung tung. Chỉ là là hàng xóm nhiều năm, quan hệ xưa nay cũng tốt, vì thế liền nhịn không được mà nói tốt giúp nàng

“Đại nhân, Vương thị giết người là không nên, nhưng từ lúc nàng gả đến vẫn luôn tận tâm tận lực hầu hạ, bình thường chúng ta đến chơi, hai vị lão nhân còn khen nàng ah”

“Đúng vậy, đại nhân, bệnh lâu trước giường vô hiếu tự. Con dâu như Vương thị cũng là khó tìm, cầu ngài từ bi mà phán nhẹ một chút”

“Hai vị lão nhân bệnh mười mấy năm, sắc mặt vẫn hồng nhuận, trêи người không có chỗ nào bị hoại tử, có thể thấy được Vương thị chăm sóc tận tâm. Hai phu thê bọn họ ngày thường thành thật bổn phận, nếu không cùng đường, như thế nào sẽ….”

Người nông thôn, ngày trôi qua vốn gian nan, thường trong nhà có một người bệnh liền không có gì ăn, mà hai vị lão nhân nhà Vương gia bị liệt nhiều năm, dưới còn ba hài tử chưa trưởng thành, nhắc tới, không ai tránh khỏi thổn thức

Đại Lộc triều luật pháp nghiêm minh cũn không phải bất cận nhân tình, nếu quả thật có nguyên nhân, quan viên cũng có thể xử nhẹ. Giống như Vương thị, theo lý, nàng giết hai người đáng bị xử trảm nhưng xét đến nàng nhiều năm cực khổ, có thể chuyển thành lưu đày. Tuy vất vả lại cùng người thân trời nam biển bắc nhưng dù sao vẫn còn sống, vẫn còn tia hi vọng

Bàng Mục thở dài, vẻ mặt như động dung “Nếu đã quyết định giết người, sao ngươi còn ẩu đả với cha chồng?”

Vương thị vẻ mặt mờ mịt mà Đại Ngưu vẫn luôn trốn tránh lại run lên, hắn lén đưa mắt nhìn Bàng Mục, bắt gặp ánh mắt đối phương bình tĩnh là sắc bén như lưỡi dao, liền vội vã cúi đầu. Nhưng thân mình lại run lợi hại hơn

Vương thị mặt đầy nước mắt, nói “Ta thật sự rất hận hắn, cha chồng nhà người ta đều mạnh khỏe, là trụ cột trong nhà, còn hắn…”

Nàng chưa nói xong, Bàng Mục đã gõ kinh đường mộc thật mạnh, biểu tình biến đổi “Ngươi nói dối”

Kinh đường mộc âm thanh thật to còn có tiếng vang, giống như kim châm vào tai. Vương thị cả người run rẩy, ngã ngồi xuống đất, miệng vẫn lắp bắp nói “Dân phụ, dân phụ đều khai rồi”

“Người bị thương rõ ràng là mẹ chồng ngươi, nếu do ngươi làm sao lại nhớ nhầm?” Bàng Mục cười lạnh, chỉ vào Đại Ngưu, quát lớn “Vương Đại Ngưu, ngươi không nói, để bản quan nói thay ngươi. Ngươi trong lòng oán hận, nhân lúc mẫu thân không để ý liền đánh nãi nãi cho hả giận, nào ngờ bị gia gia cắn bị thương, nhất thời tức giận liền bóp chết hai người. Khi mẫu thân ngươi đến thì đã muộn, lại không muốn để ngươi ngồi tù liền ngụy trang thành cháy, lại đuổi ngươi ra ngoài, nói dối là sáng sớm ngươi đã mang đệ muội ra ngoài, hoàn toàn không biết gì” Thanh âm của hắn càng lúc càng lớn, ngữ tốc cũng nhanh hơn, dày đặc như tiếng trống nện vào lòng mọi người

Hắn còn chưa nói xong, Vương Đại Ngưu đã run như cầy sấy, quỳ xuống

Vương thị khóc càng dữ, lết gối về phía trước, kêu khóc “Đại nhân, không phải, là dân phụ giết. Dân phụ ngu dốt, vừa rồi lại sợ hãi nên mới nhớ nhầm. Cầu xin đại nhân bỏ qua cho Đại Ngưu, chém dân phụ đi” Nàng vừa nói vừa dập đầu thật mạnh, mới mấy cái, trêи trán đã chảy máu. Máu hòa nước mắt từ mặt chảy xuống cổ, để lại một vệt màu đỏ uốn lượn, nhìn vừa đáng sợ lại đáng thương

Sự tình phát triển đến nước này, Vương Đại Dũng đã sớm sợ ngây người. Hắn há hốc miệng, nhìn thê tử lại nhìn trưởng tử mặc cho mẫu thân thay mình gánh tội mà vẫn chưa từng giãy dụa, bỗng nhiên ngã ngồi xuống đất, lệ rơi đầy mặt “Tội gì chứ, tội gì chứ”

Kế tiếp đã không còn chuyện của ngỗ tác, Yến Kiêu và Quách ngỗ tác liền lui ra sau

Yến Kiêu nhìn lên bầu trời mùa thu trong xanh, nặng nề thở dài. Thời tiết rõ ràng đẹp như vậy nhưng trong lòng nàng lại u ám, nặng trĩu

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây