Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

405: Thẩm tra nguy hiểm


trước sau

Bản Thể Tông cũng không im lặng mặc kệ, ngược lại ở ngay tại đế quốc Thiên Hồn công bố lên án mãnh liệt Minh Đức Đường không phân biệt phải trái đã phát hành tuyệt sát lệnh, hơn nữa còn cứng rắn tỏ vẻ sự kiện kinh thiên đó không can hệ đến Bản Thể Tông, mạnh mẽ tuyên cáo những kẻ vọng tưởng muốn lấy đầu người Bản Thể Tông, sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng.

    Nhưng bất kể Bản Thể Tông có thừa nhận hay không, sau sự kiện chấn động đó, địa vị Bản Thể Tông trên đại lục vẫn đột ngột tăng cao, mơ hồ đã tiến sát danh vọng của Học Viện Sử Lai Khắc và Minh Đức Đường, trở thành một thế lực uy vọng đệ nhất.

    Những biến cố đó, chỉ sau khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh lại từ hôn mê mới biết được. Hết bốn ngày ở phòng y tế, rốt cuộc hắn cũng tỉnh lại. Thật sự hắn cũng không phải giả đò, mà thật sự ngủ say. 

    Sau khi tỉnh lại, Hoắc Vũ Hạo có cảm giác kỳ dị, có vẻ như trong thế giới tinh thần của mình đã mở thêm một cánh cửa, tư duy đột nhiên đặc biệt sáng sủa. Những áo nghĩa của Vong Linh Ma Pháp trước kia không hiểu, lúc này lại trở nên rõ ràng hơn nhiều.

    Y Lai Khắc Tư ngược lại trở nên ngủ li bì, Tuyết Đế cũng không khác. Băng Đế và Thiên Mộng cũng cho Hoắc Vũ Hạo biết phong ấn của Tuyết Đế đã hoàn thành, lực lượng của nó phải đến khi Hoắc Vũ Hạo đột phá tu vi Hồn Thánh thất hoàn mới có thể từ từ giải phóng. Tuyết Đế đi vào trạng thái say ngủ để chữa trị linh thức của bản thân.

    Mọi chuyện khác đều vô cùng bình thường, tu vi Hoắc Vũ Hạo cũng không vì phong ấn Tuyết Đế thành công mà gia tăng thêm chút nào. Nhưng trong lòng hắn lại rất chờ mong thời khắc "tiến hóa" mà Y Lai Khắc Tư đã đề cập. Tuyết Đế sẽ dung hợp với mình ư? Tiến hóa ở phương diện nào nhỉ? Nếu Y lão không tiến vào trạng thái ngủ say, thực hắn sẽ gọi lão dậy mà hỏi cho rõ ràng.

    Nội bộ Minh Đức Đường có loạn bao nhiêu đi nữa Hoắc Vũ Hạo cũng không quan tâm. Dù vậy, sau khi tỉnh lại, trong lòng hắn vẫn tràn ngập cảm giác bất an. Nói gì thì trong hồn đạo khí trữ vật của hắn, bên trong, ngọc bích tinh quang to đùng và kim khí nhân khổng lồ vẫn còn nằm trong đó a! Dùng đầu gối nghĩ cũng biết hai cái món đồ chơi này có giá trị như thế nào với Minh Đức Đường, chắc chắn họ sẽ dùng mọi cách để tìm kiếm chúng nó.

    Hoắc Vũ Hạo lo lắng nhất chính là việc bọn họ sẽ điều tra hồn đạo khí trữ vật của mọi người. Nếu mà thật vậy, bản thân mình làm sao mà che giấu .

    - Ta không sao rồi, có thể quay về ký túc xá được không?

    Hoắc Vũ Hạo quay qua hỏi vị hồn đạo sư trị liệu.

    Vị y sĩ kiểm tra lại một lần thân thế hắn, gật đầu:

    - Không có vấn đề gì. Nhưng quả thật rất kỳ quái, não bộ của ngươi không hề có dấu hiệu nào chịu công kích, tại sao ngươi lại mê man lâu như vậy?

    Hoắc Vũ Hạo cười trừ:

    - Ta cũng không biết a! Lão sư, cho phép ta hỏi ngài một chút, hôm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Minh Đức Đường cũng có người dám tập kích?

    - Hừm ——

    Không đợi hắn nói hết, vị y sĩ lập tức ngăn lại, thì thầm:

    - Chuyện này không được phép bàn tán, Đường chủ đã hạ lệnh. Mấy ngày nay trong học viện vẫn còn sợ bóng sợ gió. Tất cả đệ tử, lão sư đều được yêu cầu không rời khỏi học viện, mỗi người đều phải qua thẩm tra. Vì ngươi vẫn còn hôn mê, nên được đặc cách, hiện nay ngươi đã tỉnh lại, ta sẽ báo cáo lên trên, ngươi cũng sẽ được thẩm tra, rồi ngươi mới được quay về ký túc xá. Ngươi đợi chút, ta đi gọi người đến.

    Thật sự là sợ cái gì thì gặp cái đó a! Tâm tình Hoắc Vũ Hạo nháy mắt trở nên thấp thỏm lo âu.

    Làm sao bây giờ? Kềm nén bất an trong lòng, Hoắc Vũ Hạo bắt đầu khởi động trí óc xử ly thông tin suy nghĩ cách giải quyết nhanh như điện xẹt.

    Thẩm tra? Phân tích nặng nhẹ, Hoắc Vũ Hạo đều xem xét các tình huống tồi tệ nhất, hắn quan sát bốn phía chung quanh một chút, lập tức động thân.

    Vị y sĩ rời đi không lâu, trở lại liền dắt theo một lão sư sắc mặt nghiêm khắc. Hoắc Vũ Hạo ở Minh Đức Đường cũng đã đuọc thời gian, dường như có gặp qua.

    - Ngươi là Hoắc Vũ Hạo?

    Lão sư kia nhanh chóng lấy ra một danh sách, nhìn thoáng qua rồi lạnh giọng hỏi.

    - Phải.

    - Đến từ Học Viện Sử Lai Khắc?

    - Phải

    - Ngày Minh Đức Đường bị tập kích, ngươi đã nhìn thấy gì? Đã phản ứng thế nào?

    Vừa hỏi, lão vừa phất tay ý bảo vị y sĩ kia rời khỏi phòng.

    Hoắc Vũ Hạo suy tư một chút, nói:

    - Ngày đó ta đang tiến hành chế tạo hồn đạo khí, vừa mới hoàn thành  một cái, thì đột nhiên có tiếng nổ lớn, bản thân ta là hồn sư hệ tinh thần, nên đối với nguy cơ có cảm giác rất mẫn tuệ. Phát giác nguy hiểm, ta liền nấp dưới bàn thực nghiệm. Sau đó, bên ngoài chỉ toàn nghe những tiếng chấn động ầm ĩ, hồn lực dao động khủng khiếp nên ta càng không dám ló ra ngoài. Một lúc sau, chiến đấu có vẻ tạm lắng xuống, ta mới hé ra nhìn trộm, rồi nhanh chóng hướng về khu vực cường giả Minh Đức Đường chúng ta. Rồi ta cảm thấy một lực lượng cường đại va chạm lên người, đến lúc đó trở đi ta không còn biết gì nữa cả.

    Lúc trả lời, Hoắc Vũ Hạo đã khéo léo không hề nói sai một chỗ nào, một chữ cũng không, mọi việc hắn nói đều là những việc hắn có làm, bởi vì bên trong căn cứ Minh Đức Đường có đầy đủ hồn đạo khí giám sát, việc đó hắn luôn luôn nhớ rõ. Dù bản thân không biết sau hồi kịch chiến kia những món hồn đạo khí đó có còn tồn tại được hay không, nhưng nếu có nói sai gì đó, không phải sẽ khiến họ càng thêm nghi ngờ sao?

    Sau khi nghe hắn tường trình, vị lão sư kia cũng gậy đầu, hỏi tiếp: 

    - Còn những việc khác không? Ví dụ như, có phát hiện gì đó đặc biệt?

    Hoắc Vũ Hạo ra vẻ mờ mịt lắc đầu.

    Huấn luyện Cực Hạn Đan Binh có một mục dành riêng đối phó với vấn đề bị thẩm tra, hỏi cung. Lúc Hoắc Vũ Hạo trả lời, nhịp tim, giọng nói đều vô cùng rất bình thường, ánh mắt cũng không hề sơ suất chút nào.

    Lão sư kia chăm chú nhìn hắn vài lần, chậm rãi gật đầu, lấy ra một cây kim loại khá to, lão nói:

    - Ta sẽ kiểm tra toàn thân ngươi một chút, yêu cầu ngươi lấy tất cả hồn đạo khí đang có chứa trong hồn đạo khí trữ vật đem ra ngoài, rồi giao hồn đạo khí trữ vật cho ta, không được quên gì cả.

    Hoắc Vũ Hạo sắc mặt trầm xuống, nói:

    - Thực xin lỗi, lão sư. Đây là sở hữu riêng tư, ta không thể cho ngài kiểm tra. Ta là trao đổi sinh Học Viện Sử Lai Khắc, nhưng dù không phải trao đổi sinh, ta cũng là một đệ tử nơi này, ngài không có tư cách kiểm tra vật phẩm riêng tư của ta.

    Lão sư lạnh nhạt cười:

    - Không có tư cách? Đừng quên học viện chúng ta có danh hiệu gì, là học viện hoàng gia Nhật Nguyệt, trực tiếp chịu sự quản hạt của hoàng gia, bất cứ đệ tử nào đã vào học viện học tập, phải tuyên thệ trung thành với hoàng gia, chịu sự quảng lý bán quân sự. Lần này bệ hạ đích thân hạ lệnh, hết thảy nhân viên không chịu nhận kiểm tra, đều quy vào tội phản quốc xử lý. Ta không cần biết ngươi tới từ chỗ nào, hiện tại đang ở trong học viện, hơn nữa còn là thành viên Minh Đức Đường, nhất định phải chịu kiểm tra kỹ lưỡng. Chúng ta không ép buộc kiểm tra khi ngươi đang hôn mê dưỡng thương, cũng đã là giữ gìn danh dự cho ngươi rồi.

    Hoắc Vũ Hạo mặt đỏ như gấc, tỏ vẻ phẫn nộ:

    - Được, muốn kiểm tra thì kiểm tra, nhưng ngươi hãy chuyển cáo cho đường chủ Kính Hồng Trần, chuyện này ta sẽ bẩm báo chi tiết cho Học Viện Sử Lai Khắc chúng ta, ngươi hãy cầu nguyện trao đổi sinh của các ngươi sẽ không chịu đãi ngộ như vậy ở học viện chúng ta đi.

    Vừa nói, hắn vừa tháo tất cả hồn đạo khí trên người, bao gồm cả Hồng Trần Tí Hựu, và phỏng chế Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ và hồn đạo khí trữ vật đeo ở hai cổ tay, giao cho vị lão sư kia.

    Nghe Hoắc Vũ Hạo uy hiếp, lão sư kia cũng tỏ ra hòa hoãn một phần, than thở:

    - Tiểu tử, ngươi cũng đừng quá nóng, ta cũng không có biện pháp khác. Đừng nói là ngươi, cho dù hoàng tử ở học viện, cũng đã bị kiểm tra y như vậy.

    Vừa nói, hắn vừa cầm thanh kim loại to lớn quét qua người Hoắc Vũ Hạo một lần, ngay cả giường hắn ngủ trong phòng y tế cũng kiểm tra. Xác nhận trên người hắn không còn món hồn đạo khí nào, mới bắt đầu kiểm tra những món hồn đạo khí trữ vật vừa nhận.

    Muốn kiểm tra hồn đạo khí trữ vật cũng khá dễ dàng, chỉ cần dùng tinh thần lực rót vào là có thể, dĩ nhiên những món hồn đạo khí trữ vật cấp cao lại có tinh thần lực của chủ nhân nó trói buộc. Nhưng ít ra hiện tại Hoắc Vũ Hạo chưa có khả năng làm ra những thứ đó.

    - Hả? Tại sao trên người ngươi lại có một món hồn đạo khí cấp 9?

    Vị lão sư phụ trách thẩm tra nhanh chóng bị món Hồng Trần Tí Hựu hấp dẫn.

    Hoắc Vũ Hạo hừ một tiếng:

    - Việc này mời ngươi đến hỏi đường chủ Kính Hồng Trần.

    Vị lão sư nọ cầm lấy Hồng Trần Tí Hựu, nói:

    - Ngươi theo ta đi một chuyến.

    Đồng thời, trong tay lão cũng xuất hiện một kiện hồn đạo khí từng khắc sâu ấn tượng với Hoắc Vũ Hạo.

    Một đôi còng tay màu vàng. . . . . .

    Hoắc Vũ Hạo vươn hai tay ra, nói:

    - Trước tiên ngươi có thể còng tay ta, niêm phong hồn lực của ta.

    Lão sư hơi nghi hoặc nhìn hắn, nhưng vẫn còng tay hắn lại.

    Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói:

    - Hiện tại ta không thể phản kháng đúng không? Được rồi, mời ngươi gọi đường chủ Kính Hồng Trần tự mình đến đưa ta đi, còn bằng không ta sẽ không đi theo ngươi. Ta đã từng chịu mọi đãi ngộ bất chính của các ngươi, ta sẽ phản ứng lại với Học Viện Sử Lai Khắc chúng ta. Còn nữa, những thứ ngươi đã kiểm tra xong, trả lại cho ta

    Lão sư nọ hiển nhiên không ngờ Hoắc Vũ Hạo lại khó đối phó đến vậy, nếu là đệ tử học viện của hắn, sớm đã bị tát cho một bạt tai lôi đi. Nhưng thân phận Hoắc Vũ Hạo quả thật vô cùng nhạy cảm, trước đó Lâm Giai Nghị còn cố ý dặn dò lão, đối với Hoắc Vũ Hạo phải cẩn thận chú ý thái độ, không nên gây ra phiền toái không cần thiết.

    Ngẫm nghĩ một lúc, lão nói:

    - Ngươi chờ ở chỗ này.

    Rồi vội vàng xoay người bước đi.

    Hoắc Vũ Hạo bắt lão để lại hồn đạo khí trữ vật, trên mặt toát ra một nét cười nhàn nhạt. Chậm rãi đi đến góc tường, giơ tay chụp vào hư không, dường như là nắm lấy cái gì đó, rồi thong thả thu vào trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. (DG: có ai nghĩ ra được cái tên nào hay hay hoặc cách nào viết tắt của cái món này không, thật là đặt cái tên vừa dài vừa chuối, sợ hãi lão Đường....)

    Đúng vậy, hắn dám đường đường chính chính lấy những bản vẽ hồn đạo khí, ngọc bích tinh quang công khai đặt trên mặt đất.

    Rồi hồn kỹ mô phỏng toàn lực thi triển, hắn cũng không mô phỏng cái đồ vật gì, mà mô phỏng che giấu ngọc bích tinh quang và bản vẽ ở ngay góc phòng ngoài sáng.

    Ai mà ngờ được hắn dám đem mấy cái đồ vật đó để ngay dưới đất cơ chứ? Vị lão sư kia cũng không điên đến mức qua góc tường đó mà quơ quào kiểm tra.

    Hoắc Vũ Hạo kỳ thật rất thích cái còng trên tay này, món đồ chơi phong cấm hồn lực quả thật rất cường hãn, một chút hồn lực hắn cũng không thể dùng được. Thế nhưng hắn đặc biệt là một hồn sư hệ tinh thần, nhất là sau khi có Nhị Thức Hải, thì một năng lực đặc biệt không một hồn sư nào làm được hắn lại có thể: dùng tinh thần lực thay cho hồn lực phát động hồn kỹ.

    Dĩ nhiên, cũng chỉ là hồn kỹ của võ hồn thuộc tính tinh thần Linh Mâu, nếu dùng cho võ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt lại chắc chắn không thể.

    Do vậy, hiện tại hắn có thể duy trì hồn kỹ Mô Phỏng, lại còn có thể dùng tinh thần lực mở hồn đạo khí trữ vật, cất hết đồ đạc quan trọng vào trong. Còn cái còng tay này chính là món bảo hiểm tốt nhất khiến đối phương an tâm.

    Về phần Hồng Trần Tí Hựu, đó là Hoắc Vũ Hạo cố ý hấp dẫn đối phương, có lẽ Kính Hồng Trần sẽ thu lại món hồn đạo khí cấp 9 này. Nhưng so với nó, món đồ chơi kim khí nhân khổng lồ kia và bản vẽ hồn đạo khí thu thập lâu nay giá trị hơn kém bao nhiêu mà tính? Huống chi, chưa chắc Kính Hồng Trần sẽ tịch thu.

    Hắn sở dĩ không chịu đi với người nọ, dĩ nhiên vì nếu hắn vừa đi, rời khỏi phạm vi thì những thứ kia ngay lập tức sẽ lộ hàng a! Hồn kỹ Mô Phỏng lúc này hiệu quả cũng chỉ có phạm vi 5m mà thôi.

    Hồn kỹ mô phỏng không có lực chiến đấu thực tế, thế nhưng một số thời điểm quả thật Thần Kỹ cũng không so được. Chẳng lo đối thủ có biết hắn có hồn kĩ này hay không, mô phỏng đủ mọi thứ cũng khiến đối phương điên đầu a!

    Một lát sau, vị lão sư phụ trách kiểm tra đã trở lại, đi cùng lão còn có chủ nhiệm Lâm Giai Nghị.

    - Gì vậy, tiểu Hoắc, ai lại còng tay ngươi vậy chứ?

    Lâm Giai Nghị liếc mắt nhìn chiếc còng trên tay Hoắc Vũ Hạo, vốn đã biết rõ còn cố giả đò.

    Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói:

    - Ngài hỏi vị lão sư này nè.

    Lâm Giai Nghị liếc mắt tức giận nhìn vị lão sư kia:

    - Hồ đồ! Còn không mau mở còng cho tiểu Hoắc?

    Vị lão sư kia ngượng ngùng gật đầu, đến gần mở còng tay. Nhưng Hoắc Vũ Hạo xoay người, giấu hai tay đi.

    - Không được! Lâm chủ nhiệm, không được mở còng lúc này. Ngài tới thì tốt rồi, ta là trao đổi sinh Học Viện Sử Lai Khắc, không phải phạm nhân, vậy mà trước đây đã từng bị bắt một lần. Chuyện lần đó do có thương nghị với đường chủ Kính Hồng Trần, nên ta còn cắn răng nhịn nhục, phải nói là cắn rụng răng nanh rớt máu a! Mặc dù hai đại học viện chúng ta hiện nay có tình hữu nghị, nhưng việc này ta không thể nhịn. Các ngươi dựa vào cái gì mà tra xét đồ đạc này kia của ta? Dựa vào cái gì mà đối xử với ta như tù nhân? Các ngươi không để cho ta ăn nói, còng tay ta thật là tốt a, cũng đỡ khiến các ngươi lo lắng ta làm ra cái gì đó bất lợi cho học viện Nhật Nguyệt các ngươi.

    Lâm Giai Nghị nghe xong méo mặt, không ngờ tên nhóc Hoắc Vũ Hạo lại miệng lưỡi khó chơi như thế, ho khan một tiếng, vôi thanh minh:

    - Tiểu hoắc à, ngươi nên hiểu cho cái khó xử của bọn ta chứ. Mấy bữa trước bị một đám hắc y nhân tập kích Minh Đức Đường, chúng ta tổn thất thảm trọng, ngay cả viện trưởng cũng bị bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc. Ngươi nói như thế thì làm sao chúng ta không cẩn trọng kiểm tra nội bộ một phen được chứ? Hơn nữa, món hồn đạo khí cấp 9 tìm thấy của ngươi rõ ràng là sản phẩm của Minh Đức Đường. Chuyện này cũng cần ngươi trình bày rõ ràng, chỉ cần ngươi nói rõ, chúng ta đâu làm khó ngươi làm gì.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây