Đấu Phá Thương Khung

1588: Thương nghị


trước sau

Khi nhìn thấy kẽ nứt không gian chậm rãi khép lại, người của Cổ tộc rải đầy sơn mạch nhưng không khí lại cực kỳ yên tĩnh, cường giả Cổ tộc mặt mày tái nhợt thẫn thờ nhìn lên. Tuy nói Cổ tộc không bị Hồn tộc đánh tan như Linh tộc, nhưng bọn hắn vẫn bị đoạt mất Cổ Ngọc, từ góc độ nào đó lần giao phong này với Hồn tộc xem như Cổ tộc chịu thiệt thòi rất lớn.

Quầng sáng bảo hộ sơn mạch dần dần thu liễm, cuối cùng tiêu tán thành vô hình, lần này may mà bọn họ chỉ huy thoả đáng mới không bị thương tổn quá lớn. Nói cách khác, tuy Cổ tộc thua trận này nhưng vẫn còn có cơ hội tụ tập lực lượng phục thù trong tương lai.

Tiêu Viêm nắm chặt quả đấm đứng mãi một chỗ không nói nên lời, Hồn tộc suy nghĩ quả là chu đáo, không ngờ lại ép buộc hắn dùng Cổ Ngọc trao đổi phụ thân.

"Nửa tháng sau!"

Tiêu Viêm tự mình lẩm bẩm, hàn ý trong mắt bắt đầu khởi động.

Trên bầu trời, sắc mặt Cổ Nguyên thoáng cái âm trầm không đang biết đang suy nghĩ gì, cũng không nói chuyện. Ở sau lưng hắn là Cổ tộc tam tiên cũng thở dài buồn bã. Hồn tộc những năm này quả nhiên là che giấu thực lực, ai có thể ngờ được cái tên Hư Vô Thôn Viêm kia không chỉ có thương thế khỏi hẳn, lại còn tiến vào cảnh giới Cửu tinh Đấu Thánh, hôm nay nếu không nhờ hai người Lôi Doanh và Viêm Tẫn xuất thủ hỗ trợ, sợ rằng bọn họ sẽ còn bại thê thảm hơn nhiều.

Ở một góc khác, giới chỉ trên ngón tay Lôi Doanh và Viêm Tẫn đột nhiên phát sáng, một đợt chấn động ẩn chứa lực lượng linh hồn truyền vào trong đầu hai người, sau khi nhận được tin tức này, sắc mặt hai người lập tức xám như tro tàn.

"Lôi tộc Cổ Ngọc đã bị đoạt mất.”

"Viêm tộc cũng thế."

Nghe thấy hai người nói câu này, Cổ tộc tam tiên lại càng kinh hãi, Hồn Thiên Đế không có nói dối, trong lúc xuất thủ với Cổ tộc không ngờ lại còn dư lực tấn công Viêm Lôi nhị tộc.

"Cổ Ngọc của hai tộc đều được cất giữ trong địa phương canh giữ sâm nghiêm nhất, Hồn tộc xâm phạm Cổ tộc quy mô lớn tại sao còn khả năng tấn công bên đó?" Cổ Nguyên nhịn không được mở miệng nói.

"Tin tức truyền về nói trong tộc cũng có được một vị trưởng lão đột nhiên làm phản, lấy trộm Cổ Ngọc rồi lẩn trốn, sau đó bị cường giả Hồn tộc dẫn đi." Lôi Doanh giận dữ khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ, hắn không nghĩ tới sự tình này cũng xuất hiện ở trong Lôi tộc.

"Chúng ta đều coi thường Hồn tộc rồi." Viêm Tẫn nói, Hồn tộc chỗ bày ra thực lực khiến cho hắn cũng phải sợ hãi không thôi.

"Sự tình đã đến tình trạng này đã không còn bất kỳ đường lui nào nữa rồi, thủ đoạn của Hồn tộc hiển nhiên sẽ không cho chúng ta có cơ hội lật ngược tình thế." Cổ Nguyên dần dần lấy lại bình tĩnh, hắn phất tay ra hiệu cho Cổ Đạo thu thập cục diện, sau đó quay người đi vào trong đại điện lao đi, đồng thời nói vọng lại: "Tiêu Viêm, ngươi vào đây."

Tiêu Viêm đè nén nội tâm bốc lửa, nhanh chóng đi theo mấy người vào trong điện, phía sau là Huân Nhi ngập ngừng bước theo.

Tất cả mọi người còn lại đều lâm vào trầm mặc, trong lúc mơ hồ bọn hắn cảm giác được những ngày yên bình trước kia đã rời xa.

Trong đại điện, mọi người phân vị trí ngồi xuống, sự tình lúc trước khiến cho bầu không khí cực kỳ nặng nề.

"Các vị, ở thời điểm khó khăn này không cần nói nhảm làm gì. Chắc chắn các vị đã hiểu rõ thủ đoạn của Hồn tộc, trước giờ ta chưa từng khinh thường Hồn tộc, nhưng vẫn không thể tra rõ thực lực của bọn họ. Vì thế Hồn tộc mới lặng lẽ phát triển đến ngày nay."

Cổ Nguyên thở dài một hơi rồi nói: "Có lẽ Hồn Thiên Đế nói không sai, ở thời điểm Tiêu tộc và Hồn tộc đại chiến, nếu như ta có thể cường ngạnh hơn thì cục diện sẽ không giống như bây giờ."

Tiêu Viêm giữ vững im lặng, chuyện năm đó hắn cũng không hiểu rõ, bởi vậy không có tư nói thêm vào. Viễn cổ bát tộc vốn không tin tưởng lẫn nhau, tranh đấu phát sinh không ít. Cho nên trong các tộc không thể nào lên tiếng chỉ trích đối phương thấy chết mà không cứu, từ đó Tiêu tộc mới bị hủy diệt tạo thành kết quả như hiện tại.

"Hồn tộc hôm nay bày ra thực lực đã vượt qua Cổ tộc, bây giờ toàn bộ Đấu Khí Đại Lục sợ rằng không có bất kỳ thế lực nào mạnh hơn. Đương nhiên, nếu như muốn tiêu diệt Cổ tộc chúng ta thì Hồn tộc cũng phải trả giá lớn lớn." Cổ Nguyên sắc mặt ngưng trọng nói, hôm nay đại chiến một trận coi như là hai tộc giao thủ thử dò xét mà thôi. Đại quân Hồn tộc chưa thật sự xuất hiện chiến đấu, chỉ đứng bên kia kẽ nứt không gian để phát động công kích, hiện tại khó giải quyết nhất là Hồn Thiên Đế cùng với Hư Vô Thôn Viêm.

Người kia năm đó bị trọng thương, không ai ngờ tới, hắn không chỉ chữa khỏi thương thế, lại còn trực tiếp bước chân vào Cửu tinh Đấu Thánh. Vì thế đã phá vỡ thế cân bằng giữa song phương. Cổ Nguyên và Hồn Thiên Đế trước giờ xem như thực lực ngang nhau, nếu không phải là chiến đấu sinh tử thì rất khó phân biệt rõ ràng. Nhưng bây giờ có thêm một gã Hư Vô Thôn Viêm thì tình thế hoàn toàn khác hẳn. Bởi vậy hắn nhất định phải tìm một liên minh để đối kháng Hồn tộc.

"Hư Vô Thôn Viêm đã từng cắn nuốt một vị Linh vương, bởi vậy hắn có được năng lực của Linh tộc. Ở trong mắt Hồn tộc, các viễn cổ chủng tộc như chúng ta chính là nguồn suối nuôi dưỡng huyết mạch cho bọn hắn. Có lẽ các vị không thích nghe nhưng lời như vậy nhưng đó là sự thật, vì thế tiêu diệt Hồn tộc là biện pháp duy nhất."

Nói đến đây, trong đại điện đột nhiên dâng trào sát ý lạnh lẽo.

"Cổ Nguyên tộc trưởng có ý tạo thành liên minh cùng nhau đối kháng Hồn tộc?" Lôi Doanh nói.

"Ngoại trừ việc đó thì không còn phương pháp nào khác, hôm nay Hồn tộc bày ra thực lực quá mạnh. Hơn nữa, không ai biết rõ những thứ này đã là át chủ bài của bọn hắn chưa, bộ tộc quỷ dị này luôn luôn hư ảo khiến cho người ta sợ hãi." Cổ Nguyên chậm rãi nói.

Lôi Doanh và Viêm Tẫn im lặng không nói, nếu thật sự là như vậy đối với hai tộc tuyệt đối là một trận tai nạn. Bọn hắn không muốn để cho tộc của mình biến thành năng lượng nuôi dưỡng Hồn tộc.

"Liên thủ thì có thể thực hiện, hôm nay Hồn tộc đã có bảy khối ngọc, nếu lại để cho bọn họ đoạt được một khối Cổ Ngọc cuối cùng, vậy thì động phủ Đà Xá Cổ Đế sẽ bị bọn hắn chiếm lấy. Hơn nữa động phủ truyền thuyết kia nghe nói ẩn giấu bí mật tiến vào cảnh giới Đấu Đế. Hồn Thiên Đế mà lấy được có lẽ chúng ta sẽ hoàn toàn diệt vong trong tay hắn." Viêm Tẫn nói: "Khi đó Hồn tộc có thể khống chế cả khối đại lục này rồi."

Mọi người im lặng không nói, nếu như Hồn Thiên Đế đạt tới cảnh giới đó, vậy bọn hắn sẽ mất đi khả năng chống cự.

Đối diện với một vị Đấu Đế, mặc dù là chủng tộc viễn cổ cũng không thể chịu nổi một kích.

Đến lúc đó hắn chỉ cần lật tay là có thể dễ dàng dọn sạch các tộc.

"Một khối Cổ Ngọc cuối cùng nằm ở trên người Tiêu Viêm?" Ánh mắt của mọi người đột nhiên chuyển sang Tiêu Viêm, lúc trước Hồn Thiên Đế rời đi đã nhắn gửi quá rõ ràng rồi.

Tiêu Viêm nhíu mày, hạ giọng nói: "Ta nhất định phải cứu phụ thân."

Thanh âm Tiêu Viêm không vang dội nhưng ý chí kiên định không thể nào dao động.

"Nếu để Hồn Thiên Đế mở ra Đà Xá Cổ Đế động phủ, có lẽ ngươi biết hậu quả rồi đấy." Viêm Tẫn trầm giọng nói.

Tiêu Viêm trầm mặc suy nghĩ, sau đó chậm rãi lắc đầu, một khối Cổ Ngọc cuối cùng này nhất định phải dùng để cứu người. Phụ thân đã bị Hồn tộc bắt giữ mấy chục năm, mỗi khi nghĩ đến chuyện này là tim hắn như bị đao cắt. Hắn biết Cổ Ngọc chính là tấm bù bảo vệ tính mạng phụ thân, nếu không phải là vì Cổ Ngọc nằm trong tay hắn, sợ rằng phụ thân đã sớm bị hạ độc thủ rồi.

Ánh mắt Cổ Nguyên nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, một lát sau đành phải cười khổ lắc đầu. Bây giờ Tiêu Viêm không còn là một người lạc lõng như trước nữa. Thực lực hiện tại của hắn hoàn toàn đáng giá mọi người coi trọng, hơn nữa sau lưng hắn là thế lực liên minh Thiên phủ không hề thua kém. Ba tộc còn lại muốn đối kháng Hồn tộc dựa vào liên minh Thiên phủ hỗ trợ sẽ càng tốt hơn. Bởi vậy bọn họ không thể nào ra tay cưỡng đoạt Cổ Ngọc.

"Các vị nhanh chóng triệu tập nhân thủ đi, nửa tháng sau liên hợp đại quân đánh tới Hồn tộc, bất cứ giá nào cũng phải đoạt lại Cổ Ngọc." Cổ Nguyên nói.

Nghe vậy, Lôi Doanh và Viêm Tẫn đồng thời chấn động thân thể, nói như vậy nửa tháng sau sẽ chính thức khai chiến với Hồn tộc?

Tiêu Viêm hơi giật mình, bất chợt có một bàn tay mịn màng mềm mại mơn mởn mò tới nắm lấy tay hắn, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Huân Nhi đang ngồi bên cạnh, đột nhiên nói với Cổ Nguyên: "Cổ bá phụ, không biết người có phương pháp gì làm cho tổ tiên Tiêu Huyền phục sinh từ trong Thiên Mộ không?"

Hai chữ Tiêu Huyền vừa ra khỏi miệng, đám người trong đại điện đồng thời rùng mình một cái. Mặc dù đã mấy ngàn năm trôi qua nhưng bọn hắn không thể nào quên được, người kia thiếu chút nữa đã có thể đẩy Hồn Thiên Đế vào tử lộ.

"Tiêu Huyền ở trong Thiên Mộ, từ một góc độ nào đó chỉ là một chút tàn hồn. Bởi vì Thiên Mộ hình thành một loại năng lượng kỳ lạ mới lưu giữ được ngàn năm. Nhưng phục sinh … thật sự là khả năng không lớn." Cổ Nguyên thở dài một hơi, nếu như có thể phục sinh Tiêu Huyền, vậy thì cái tên Hồn Thiên Đế kia hoàn toàn có thể giải quyết triệt để.

Thần sắc Tiêu Viêm lộ vẻ thất vọng, trầm mặc chốc lát đột nhiên hỏi: "Ta muốn tiến vào Thiên Mộ lần nữa, không biết Cổ bá phụ có biện pháp không?"

Cổ Nguyên khẽ giật mình, chần chờ một lát rồi gật đầu.

"Nếu ngươi muốn thì ta sẽ đưa ngươi vào trong đó, ngươi cứ thử hồi sinh Tiêu Huyền xem sao, mặc dù hy vọng cũng không lớn…”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây