Bốn tháng sau... Trong căn phòng ngủ sang trọng với tone màu trắng đen chủ đạo, toát lên vẻ lạnh lùng, bí ẩn hệt như tính cách của người chủ sở hữu. Trên chiếc giường king size lúc bấy giờ là hình ảnh một người đàn ông trẻ tuổi đang hôn mê nằm đó. Gương mặt nam tính ấy vẫn giữ được nét hồng hào nhờ được chăm sóc tận tình, dù đã trải qua bốn tháng hôn mê sâu. Người đó, là Quách Khiếu Nam và ngay lúc này hắn đã có dấu hiệu tỉnh lại. Đầu tiên cử động các ngón tay, sau đó là mi tâm động đậy, ở giây phút quan trọng, cuối cùng người đàn ông ấy cũng mở mắt. Tầm mắt mơ hồ dần rõ ràng, đảo một vòng quan sát nơi mình đang ở, hắn cũng chẳng kinh ngạc gì mấy, bởi đây chính là phòng ngủ tại nhà riêng của mình. Chỉ là hắn đang không hiểu rõ tại sao bản thân lại nằm ở đây? Và không biết đã trải qua bao lâu kể từ đêm đau lòng ấy, người hắn yêu nổ súng tuyệt tình tước đi mạng sống của mình. Vừa tỉnh lại đã nhớ đến đoạn ký ức ấy, hắn ngồi dậy và đưa tay lên chạm vào ngực ngực trái, nơi đó có vết thương x@c thịt đã được chữa lành, nhưng vết thương lòng dường như chưa từng mờ phai. Trầm tư một chút, Quách Khiếu Nam quyết định gạt bỏ tất cả để rời khỏi giường ngủ.
Bước tới tủ quần áo, chọn bừa chiếc quần âu và áo sơ mi đen rồi mang vào phòng tắm. Không cần biết sức khỏe hiện tại thế nào, hắn chỉ muốn để làn nước thanh khiết dội vào người mình, gội rửa hết tạp chất vương trên cơ thể. Khoảng thời gian tăm tối kia, rốt cuộc cũng qua rồi.
Hiện tại và tương lai, từ nay sẽ khác.
Cuộc chơi, bây giờ chỉ mới bắt đầu. Tắm gội xong, Quách Khiếu Nam quay trở ra với trang phục chỉnh tề, mái tóc hơi dài do mấy tháng liền không được cắt tỉa vẫn còn nhỏ nước, khiến hắn trở nên lãng tử, phong trần. Sấy khô tóc, vuốt keo cho ngay ngắn để vẻ ngoài ưa nhìn hơn chút, Quách Khiếu Nam mới rời khỏi phòng ngủ. Vừa mở cửa đã chạm mặt hai tên vệ sĩ cao to đang canh gác bên ngoài.
Gặp hắn, hai người họ vô cùng kinh ngạc suýt nữa giật mình vì tưởng gặp ma, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh cúi đầu chào hỏi. "Nhị thiếu gia, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi.
Đại thiếu gia vẫn luôn lo lắng cho anh." Nghe nhắc tới ba từ "đại thiếu gia", Quách Khiếu Nam liền nhếch mép cười khinh bỉ, sau đó ung dung sải bước đi về phía trước.
Nhưng mới đi được ba bước đã bị hai tên vệ sĩ chắn đường, khiến hắn phải lạnh lùng cau mày. "Đại thiếu gia có lệnh, không được phép để Nhị thiếu gia ra ngoài.
Xin anh đừng khiến bọn thuộc hạ khó xử." Đôi mắt phượng sắc lạnh nhanh chóng phủ lên tầng hàn khí dày đặc, cuối cùng hắn vẫn phải cất lời: "Đây là nhà riêng của bổn thiếu gia, từ khi nào đến lượt anh ấy xen vào quản thúc vậy hả?" "Tại thiếu gia hôn mê bốn tháng liền nên không biết đó thôi, khoảng thời gian qua Đại thiếu gia vừa lo cho sức khỏe của anh, vừa thay anh quản lý Tập đoàn Long Đằng, nên cực kỳ bận rộn.
Mong anh đừng để ngài ấy nhọc lòng thêm nữa, ngoan ngoãn ở lại đây đến khi Đại thiếu gia quay về." Ngoan ngoãn? Hắn nghe xong hai từ đó mà trong lòng trỗi dậy phẫn nộ, nụ cười lãnh khốc xuất hiện.
Miệng không nói, và hai chân vẫn tiếp tục đi thẳng xuống lầu. Thấy vậy, hai tên vệ sĩ lật đật chạy theo tới phòng khách, do lúng túng không biết ngăn cản làm sao, nên một trong số hai người họ cả gan đặt tay lên vai Quách Khiếu Nam mà cản lại. "Nhị thiếu gia xin dừng bước." Quyết ngăn cản tới cùng, hậu quả là chọc giận đối phương.
Gương mặt hắn ngay lúc này thật sự rất lãnh khốc.
"Buông tay." "Mời nhị thiếu gia lui bước trở về phòng." Quách Khiếu Nam nhếch mép: "Dựa vào hai người mà cũng muốn cản đường bổn thiếu gia sao? Nực cười quá rồi." Nói dứt câu, hắn lập tức xoay người, nhanh chóng túm lấy cánh tay đối phương vặn ngược ra phía sau, rồi lại bồi thêm một trỏ nện xuống lưng, khiến gã ta ngã khụy ngay tại chỗ. Không ngờ bốn tháng bất động trên giường mà thân thủ hắn vẫn còn mạnh mẽ đến mức đáng kinh ngạc, nhưng đó chỉ là vài giây trước, chứ đến khi đánh ngã được một tên vệ sĩ rồi thì hắn lại ôm lấy ngực trái, nét mặt nhanh chóng xuống sắc vì nơi đó đang nhói đau một cách khó hiểu. "Vừa tỉnh lại đã gây sự rồi à?" Bấy giờ, từ phía cửa chợt vang lên giọng nói cao ngạo của một người đàn ông có dung nhan giống hệt Quách Khiếu Nam. Anh ta bước vào, vệ sĩ lập tức cung kính cúi đầu chào hỏi, chỉ riêng Quách Khiếu Nam lại không hề mảy may để ý tới. "Dìu thiếu gia qua ghế ngồi, đừng để sức khỏe của nó bị ảnh hưởng." Người đàn ông đó lại ung dung tiếp lời, rồi bước tới sofa cao cấp yên vị trước.
Quách Khiếu Nam được hỗ trợ thì lại phũ phàng gạt bỏ, sau đó tự mình đi tới vị trí đối diện người đó. Gặp lại người anh song sinh, ánh mắt hắn ta vẫn lạnh lùng không biến đổi. "Quách Khiếu Lâm, anh cảm thấy những gì đã gây ra vẫn chưa đủ thỏa mãn sao? Giam cầm, vì sợ tôi tìm anh trả thù ư?" Kẻ được gọi tên là Quách Khiếu Lâm, nhàn nhã nhoẻn miệng cười.
Sau khi nhận lấy ly rượu từ tay thuộc hạ của mình thì mới nói: "Anh không nghĩ rằng, chỉ vì chút tình cảm với vẩn, vì một đứa con gái của kẻ thù mà em oán hận người anh này." "Giam cầm? Anh chưa hề, bởi anh lo cho sức khỏe của em nên mới không cho phép em ra ngoài.
Quách Khiếu Nam, em đừng có lúc nào cũng nghĩ xấu cho anh vậy chứ?" Hắn im lặng, im lặng để xâu chuỗi lại mọi chuyện, và bắt đầu từ những vấn đề liên quan gần nhất. "Sức khỏe của tôi thế nào?" "Từ sau khi bị cô ta bắn, tuy viên đạn không đâm thẳng vào tim, nhưng vẫn khiến nó bị tổn thương nghiêm trọng.
Cũng may anh đến đó kịp thời mới giữ được một mạng cho em.
Sau này nên hạn chế vận động tốn nhiều sức, càng không được tức giận, kích động mạnh thì tim em sẽ đau." Nói xong, Quách Khiếu Lâm lại thong thả thưởng thức ly rượu thượng hạng. Thoạt nhìn qua anh ta có vẻ là một khuôn đúc ra với Quách Khiếu Nam, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của cả hai sẽ thấy nó hoàn toàn khác biệt. Vì sâu trong ánh mắt của Quách Khiếu Nam đâu đó có chút đáng thương, chút ấm áp, và chân thành, tuy lạnh lùng nhưng lại cho người ta cảm giác xao xuyến, chạnh lòng.
Còn Quách Khiếu Lâm, nhìn vào mắt anh ta sẽ biết được ngay đây là một con người kiêu ngạo, ngang tàn. Im lặng thật lâu, Quách Khiếu Nam lại trầm giọng cất lời: "Tại sao lại thất hứa?".