Hòa Thân Tân Truyện

92: Nhất Thanh về nước


trước sau

Tô Kì Nhi để cho Hòa Thân ở trên người nàng sờ soạng lung tung mội hồi sau,rồi nhẹ nhàng trở mình, vẻ mặt thẹn thùng hỏi: “Vừa rồi ta nói tổng hội trưởng "Giang Nam tổng thương hội", công tử rốt cuộc có làm hay không? Ta đã nói cho bọn họ, hai ngày nữa công tử sẽ cho bọn hắn một câu trả lời chính xác.”

Hòa Thân cười nói: “Theo ý của nàng thì sao?” Nói xong một bàn tay lại sờ lên thân thể của nàng.

Tô Kì Nhi vừa thấy trên mặt Hòa Thân tất cả đều là tình cảm yêu đương, huống hồ chuyện trọng đại như thế nên thuộc về các nam nhân độc đoán chuyên quyền, nhưng bây giờ trong lòng lại muốn nghe ý tưởng của nàng, nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, vì thế hạnh phúc cười nói: “Chuyện lớn như vậy, công tử há có thể không có chủ ý? Ta là phụ nữ, sao có thể nói xen vào!”

Hòa Thân vừa thấy bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng củaTô Kì Nhi, lấy tay nhẹ nhàng chỉ vào chóp mũi nhỏ nhắn của nàng, cười nói: “Đại sự gì? Không phải chỉ là một cái hội trưởng rách nát sao, làm cũng được mà không làm cũng được, có gì quan trọng đâu? Nàng là một phụ nữ mà có thể kế thừa chí hướng của cha, làm cho xưởng dệt nhà họ Tô gọn gàng ngăn nắp như thế, làm cho rất nhiều đồng nghiệp đều nhìn với cặp mắt khác xưa, ở trong mắt ta nàng so với những kẻ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, làm việc lại âm hiểm giả dối còn mạnh hơn gấp mấy lần! -- Chuyện này sao lại không thể nói ra ý tưởng của mình?”

“Công tử lại giễu cợt ta...” Nói xong Tô Kì Nhi hờn dỗi mà quay người đi, để lại cho Hòa Thân một cái lưng mỹ nhân đầy hấp dẫn.

Thật ra Hòa Thân đã sớm có chủ ý, tổng hội trưởng của “Giang Nam tổng thương hội” do hắn làm là cái chắc.

Triều Thanh đang thừa hành quốc sách “Trọng nông ức thương”, tuy rằng đám thương nhân có thể mỗi ngày được ăn no mặc đẹp, cũng giàu có vô cùng, nhưng bọn họ lại không hề có thân phận chính trị và địa vị xã hội; các cấp quan lại là tầng tầng bóc lột và là nơi áp bức với bọn họ, cho nên cuộc sống của bọn họ cũng không dễ dàng gì, nếu nói bọn họ cũng là sống trong nước sôi lửa bỏng thì cũng không khoa trương. Bọn họ bây giờ vừa thấy Hòa Thân dưới một người trên vạn người dường như chỗ nào cũng đều suy nghĩ cho đám thương nhân bọn họ, toàn tâm toàn ý muốn cho bọn họ phát triển lớn mạnh lên, đám thương nhân vô cùng khôn khéo lại giỏi về luồn cúi đầu cơ này không buông tha cơ hội trời cho này, cho nên bọn họ liền cùng nhau thương lượng, cương quyết muốn Hòa Thân làm thủ lĩnh của bọn họ. -- Như vậy, sau này có chuyện gì cũng có thể lấy Hòa Thân ra làm chắn thủy tránh tên; ở trong thời điểm mấu chốt, Hòa Thân còn có thể thay mặt bọn họ ra mặt và giao thiếp với quan phủ các cấp, đây thật sự là một chuyện đại hỉ!

Hòa Thân đương nhiên biết tính toán “ dưới đại thụ dễ thừa lương” trong lòng bọn họ, nhưng, hắn nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy được việc này có thể được cả đôi đường. – Đám thương nhân sau này sẽ dựa vào danh vọng và thế lực của hắn làm cho việc làm ăn của bọn họ lớn mạnh hơn không nói, Hòa Thân hắn còn có thể lợi dụng thuộc loại "Xí nghiệp tốt nhất của toàn Trung Quốc " để thực hiện khát vọng của mình, -- càng thi hành rộng khắp tiền giấy của “Ngân hàng Doanh Châu “ phát hành; còn có thể kinh doanh với bên ngoài càng thêm có tổ chức; còn có thể trong xí nghiệp của bọn họ thi hành phương pháp quản lý xí nghiệp hiện đại của Hòa Thân.

Mặt khác đám thương gia này một khi liên hợp lại, đó chính là một lực lượng lớn mạnh! Hòa Thân tin tưởng rằng, không đến vài năm, có thể làm cho ngành công thương của Trung Quốc phát triển lớn mạnh hơn, nhưng sau này Càn Long còn muốn thay đổi tình hình trước mắt, chỉ sợ cũng sẽ lo lắng cây lớn gốc sâu, mà sẽ không hành động thiếu suy nghĩ!

Hòa Thân vừa thấy Tô Kì Nhi còn đang chờ quyết định của mình, vì thế cười nói: “Chức hội trưởng này chúng ta không làm thì thôi, nếu làm thì phải làm đến nơi đến chốn! -- Ta tạm thời không gặp những người đó, nàng ra mặt tập hợp bọn họ lại, trước tiên bàn bạc với bọn họ sắp xếp một chương trình, chờ sau khi sự việc có đầu có cuối, ta sẽ ra mặt gặp bọn họ, đến lúc đó lập tức sẽ làm xong chuyện này!”

“Được rồi, nhưng... nhưng không biết bọn họ có thể tin tưởng ta hay không?” Tô Kì Nhi mặc dù có chút hưng phấn, nhưng trong lòng cũng thật sự có chút băn khoăn, nàng không biết mình có thể hoàn thành nhiệm vụ mà chỉ có nhân tài như Hòa Thân mới có thể hoàn thành.

Hòa Thân nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tô Kì Nhi mang theo sự sợ hãi và bất an, bèn dịu dàng nói: “ Nếu ai trong bọn họ không tin nàng, thì bọn họ cũng không có duyên với "Tổng thương hội" của chúng ta; ngay cả ta cũng tin tưởng nàng, ủng hộ nàng, bọn họ nào dám không coi nàng ra gì?”

Đúng lúc Hòa Thân và Tô Kì Nhi đang nói chuyện, chợt nghe Lưu Toàn ở bên ngoài gõ cửa, vừa gõ vừa hét: “Lão gia, trong nha môn phái người đến đây!”

“Vừa đến thời điểm mấu chốt lại có việc!” Hòa Thân tức giận nói một câu, sau đó đành phải từ trên giường ngồi dậy, sửa sang lại quần áo đi ra gặp Lưu Toàn.

“Lão gia, người còn có nhớ Henry Patel đại diện thương mại với Trung Quốc của công ty Đông Ấn Độ năm trước cùng chúng ta kinh doanh?” Lưu Toàn cười hỏi.

“Henry Patel? -- Ta sao có thể quên hắn?” Hòa Thân nói.

“Hắn đã trở lại! Bây giờ chiến thuyền "Nhật viễn hào" của hắn đang dừng ở bến tàu Phổ Khẩu, người cũng đã tới Chiêm viện chúng ta, tôi cảm thấy Henry này như là bằng hữu của lão gia, liền phân phó người đến truyền lời trở về chuẩn bị chiêu đãi người nước ngoài này!” Lưu Toàn cười nói.

“Thật không?” Hòa Thân vô cùng hưng phấn, quay về phòng nói qua tình hình với Tô Kì Nhi rồi cùng Lưu Toàn trở về.

Đi đến cửa Chiêm viện, Hòa Thân nhảy xuống ngựa liền vội vàng tiến thẳng đến đại sảnh. Đám người nước ngoài đều đã ở đại sảnh đợi sắp đến nửa canh giờ, bây giờ vừa thấy Hòa Thân về đến đây, đều đứng lên vấn an Hòa Thân. Henry Patel đi đến trước mặt Hòa Thân cười nói: “Chúc mừng Hòa đại nhân nhận chức đại thần tài chính đế quốc Đại Thanh, tại hạ thay mặt toàn thể công nhân của công ty đế quốc Anh và Đông Ấn Độ gửi lời chúc mừng nhiệt liệt nhất đến Hòa đại nhân! Cũng mong muốn chúng ta sau này hợp tác sẽ càng thêm vui vẻ!”

Hòa Thân và Henry hàn huyên đôi câu, trong lòng nói: “Công ty Đông Ấn Độ chó má này!” Sau đó lại bắt đầu cẩn thận đánh giá đám người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh còn lại kia. Ngoài quen biết Henry Patel ra, còn lại dường như đều là nhân vật mới, trong đó làm người ta chú ý nhất chính là một nữ nhân, Hòa Thân nhìn kỹ, liền ngây dại, đây không phải Nhất Thanh sao? Nhất Thanh mặc dù ở Anh quốc một thời gian dài như vậy, nhưng vẫn còn cách ăn mặc như lúc trước khi rời khỏi Nam Kinh, áo trắng như tuyết,eo thon nhỏ, vạt áo xanh nhạt còn đeo thanh trường kiếm màu bạch ngân. Lúc này ánh chiều tà vừa lúc xuyên thấu qua cửa sổ phía tây chiếu lên khuôn mặt mềm mại mịn màng của Nhất Thanh, nổi bật lên vẻ tinh khiết.

“Nhất Thanh cô nương!” Hòa Thân đi lên trước giữ chặt lấy tay Nhất Thanh cười nói, “Trên đường chắc là phải chịu không ít khổ sở! Các nàng ở Anh quốc thế nào, có phải chịu oan khuất gì không?”

Nhất Thanh vội vàng đứng lên cười nói: “Hòa đại nhân, lần này tỷ muội chúng ta đi Anh quốc, ít nhiều được Henry tiên sinh chiếu cố, bây giờ các nàng vẫn còn đang học ở trong học viện công thương tốt nhất của Anh quốc!”

Hòa Thân vừa nghe mấy nàng kia đã được học đại học ở Anh quốc, vì thế xoay người cười nói với Henry Patel: “Henry tiên sinh thật sự là không phụ sự phó thác của ta, lát nữa Hòa Thân ta còn phải cám ơn Henry tiên sinh!”

Henry Patel kia đã sớm nghe nói Hòa Thân bây giờ đã là “Đại thần tài chính ngự trước hoàng đế Đại Thanh “, không giống với cái chức tri phủ Nam Kinh nho nhỏ lúc trước; một số hành động của Hòa Thân ở Nam Kinh, hắn đã sớm nghe thấy, cho nên lần này đến đây, nhiệm vụ trọng đại thứ nhất của bọn họ chính là muốn đánh hạ thành lũy này của Hòa Thân, để cho bọn họ sau này trên địa bàn đế quốc Đại Thanh được thông suốt.

Hòa Thân đoán Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh cũng đã từ “Ngân hàng Doanh Châu “ trở lại, vì thế phân phó Lưu Toàn đến phía sau nói cho hai nàng, làm cho các nàng phái người đưa Nhất Thanh về chỗ các nàng nghỉ ngơi; trên đường mệt nhọc, trước là để cho Nhất Thanh tắm rửa nghỉ ngơi một chút, chờ hắn đuổi đám người Henry Patel trở về sẽ cùng Nhất Thanh đón gió tẩy trần.

Lưu Toàn vâng dạ một tiếng rồi thẳng đến chỗ ở của Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh, một lúc sau, nha hoàn Tiểu Viện bên người Vương Vũ Châu liền dẫn vài tên tiểu nha đầu đến đây. Hòa Thân nói với Nhất Thanh: “Nhất Thanh cô nương, ngươi bây giờ trước cùng các nàng nghỉ ngơi một chút, ta nói mấy câu với Henry tiên sinh bọn họ, sau đó sẽ đến phía sau gặp nàng, đến lúc đó nàng nói cho ta biết tất cả những gì được chứng kiến, được nghe thấy ở Anh quốc!”

Nhất Thanh nhỏ giọng nói: “Hòa công tử ngàn vạn lần không cần đồng ý yêu cầu gì của Henry, chờ bọn hắn đi rồi ta có chuyện quan trọng cần nói với công tử!”

Hòa Thân vừa nghe liền thấy sửng sốt, hắn đột nhiên nghĩ đến lần trước đám người nước ngoài này lấy danh nghĩa Henry Patel dâng tặng hắn lễ vật đến đây, trong lòng không khỏi căng thẳng, hay là Henry này đã biết ta xử lý toàn bộ đám người kia? Nếu thật sự là như vậy, thì thật là không ổn!

Nhất Thanh mỉm cười, nói: “Công tử không cần suy nghĩ, thật ra cũng không phải là đại sự gì, đến lúc đó xem Hòa công tử làm thế nào!” Nói xong xoay người đi cùng Tiểu Viện.

Nếu Nhất Thanh nói như vậy kia khẳng định cũng không có gì to tát, nàng tốt xấu gì cũng ở cùng Henry hơn một năm, phỏng chừng cũng biết tám chín phần chuyện của người nước ngoài!

Nghĩ đến đây, Hòa Thân lại trở về khuôn mặt tươi cười như lúc trước đi vào đại sảnh gặp Henry Patel.

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây