Dường như là có thần giao cách cảm, Tịnh Dương liền biết Lưu Mộng Tuyền đã tỉnh, mà Lưu Mộng Tuyền cũng cảm nhận được động tác của Tịnh Dương. “Chào buổi sáng” Giọng nói của Lưu Mộng Tuyền mang theo tia ngượng ngùng, khàn nhẹ. Cô không hề quên chuyện xảy ra tối qua, mặc dù thật sự giống như là đang nằm mơ, nhưng là cô biết chuyện kia là thật, cái loại cảm giác ngọt ngào này không phải trong mơ có thể thỏa mãn được. “Chào buổi sáng.” Tịnh Dương nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ôm người vào trong lòng.
Anh thấy hôm nay trời thật đẹp. Ăn sáng, xong Tịnh Dương liền đưa cô đến phim trường.
Hai người chạm mặt với Ninh Cẩm nhưng không hề chào hỏi. Từ khi xác định tình cảm, quan hệ của Tịnh Dương và Lưu Mộng Tuyền ngọt ngào đến không ngờ.
Hai người cùng nhau dạo phố, ăn tối, đôi lúc lại cùng nhau đi làm.
Vì bộ phim của Lưu Mộng Tuyền một nửa quay ở Mỹ, một nửa quay ở Bắc Kinh nên hai người càng có thời gian cùng nhau hơn. “Về chúng ta nói chuyện này với ba mẹ được không?” Tịnh Dương ôm Lưu Mộng Tuyền, anh tựa đầu vào vai cô thì thầm. Lưu Mộng Tuyền liếc nhìn ra ngoài, thấy không có ai cô thở phào. “Cũng không sợ người khác nhìn thấy.” Cô vỗ nhẹ vào ngực anh, trên môi lại nở nụ cười hạnh phúc. Tịnh Dương yêu thương mà hôn lên cổ cô, cô gái này luôn có thể làm anh mê muội.
Nhớ hồi cô nhóc này còn học trung học với Tịnh Kỳ đã biết cách dày vò anh. “Phòng của anh không ai dám vào.
Mà thấy thì có sao, em là vợ anh mà.”
“Ai là vợ anh?” Lưu Mộng Tuyền ngọ nguậy, anh làm cô nhột quá! “Em” Nói xong liền bắt lấy eo cô, để cô ngừng di chuyển.
Nếu còn như vậy nữa anh sợ lửa lan ra mất. Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, là thư kí của Tịnh Dương.
Lưu Mộng Tuyền lườm anh rồi thong thả ngồi về chỗ của bản thân.
Đôi mắt có chút hứng thú quan sát cô gái này. Mái tóc xoăn bồng bềnh, trang điểm tỉ mỉ, sắc nét, gương mặt đậm hương vị phụ nữ.
Cô ta mặc một cái váy liền áo màu đen, cổ áo dừng ở phía dưới bả vai, tóc dài được búi gọn, lộ ra cái cổ trắng ngần, cùng xương quai xanh tinh xảo.
Lưu Mộng Tuyền cười cười, xem ra mị lực người đàn ông của cô phát ra cũng không nhỏ. Tịnh Dương nhíu mày, anh đã rặn không ai được làm phiền anh cơ mà.
Lần đầu tiên, Tịnh Dương xem xét kỷ thư kí của mình.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì. Bạch Hân nhận ra anh đang tức giận nhưng chức nghiệp bắt buộc cô phải bình tĩnh.
Khi nãy nhìn thấy anh cùng người phụ nữ này đi vào phòng, cô liền biết hai người quan hệ không tầm thường.
Hơn nữa, Bạch Hân cảm giác cô ta nhất định sẽ gây ra không ít khó khăn cho cô trong con đường làm thiếu phu nhân nhà họ Tịnh.
Đè nén lại khó chịu trong lòng, cô nói” “Phó tổng, đây là văn kiện của Apo.
Bên đó nói tối nay muốn mời phó tổng một bữa cơm ạ.” “Được, cô để đó đi.” Anh gật đầu. Bạch Hân muốn nói gì đó song cuối cùng cô vẫn ngậm miệng mà đi ra ngoài.
Tối nay là thương nghiệp nhất định, Tịnh Dương sẽ mang cô đi.
Nhưng cô ta không ngờ là Tịnh Dương lại dẫn Lưu Mộng Tuyền đi. Đợi Bạch Hân ra ngoài, Lưu Mộng Tuyền tiến lại gần Tịnh Dương bắt lấy cà vạt anh, dí mặt lại gần. “Nói, anh và cô ta là quan hệ gì?” Ánh mắt như đao giết người, như thể chỉ cần anh nói có, cô liền phán anh tử hình. Tịnh Dương bực mình mà nở nụ cười, cô nhóc không tin anh.
Cô thấy vẻ mặt đó của anh liền biết mình chọc trúng tổ kiến, vội vàng lấy lòng cười cười. “Em chỉ đùa một chút.” Sau đó tự nhiên đứng thẳng người, ngáp một cái.
“Buồn ngủ quá, em đi ngủ đây.” Nói xong liền chạy thật nhanh về phòng nghỉ. Tịnh Dương thấy vậy bất đắc dĩ cười. Gần tối Tịnh Dương đưa Lưu Mộng Tuyền cửa hàng trang phục chọn váy rồi đưa cô đi làm tóc.
Người tạo mẫu khéo tay tạo một kiểu tóc xinh đẹp chỉ thấy người này khéo léo đem mái tóc dài mềm mại của cô tóm gọn lên, sau đó dùng một cái kẹp cài vào tóc cô.
Thanh lịch, quý phái là những từ để diễn tả cô lúc này trong gương. Lưu Mộng Tuyền xoay người nhìn thấy Tịnh Dương mặc bộ tây trang màu đen số lượng có hạn.
Bên trong tây trang phối với áo sơ mi thủ công như tơ lụa cùng màu với váy của Lưu Mộng Tuyền, cảm giác cố ý phối hợp thành trang phục đôi.
Tịnh Dương không đeo cà vạt, chỉ thấy áo sơ mi bị cởi ra hai nút, để lộ da thịt bên trong, chính là điểm hấp dẫn đầy mị hoặc. “Thật đẹp.” Cô nói. “Em hài lòng là được.” Anh đáp. Một lát sau, hai người đã đến bữa tiệc, chủ tịch của Apo nhìn thấy Tịnh Dương, vội vàng bỏ lại những đối tác khác chạy tới chào hỏi. “Tịnh tổng, anh đã tới.” "Ngài Apo, hân hạnh." Tịnh Dương gật đầu chào hỏi.
Trò chuyện một lát, anh xin phép.
Tịnh Dương đưa Lưu Mộng Tuyền ra ghế, nhìn dáng vẻ thèm ăn của cô liền cười, nói: “Anh còn mấy nhà đầu tư cần phải đi chào hỏi, em ở đây ngoan ngoãn đợi anh,, ăn cái gì đó đi, không được chạy loạn, anh chào hỏi xong sẽ tới tìm em.” “Em lại không phải trẻ con.” Cô ở trong lòng nói thầm nhưng khi đối mặt anh thì cô mang theo khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhất. “Đã biết, thưa sếp.” Anh thấy cô nghịch ngợm, ngắt mũi cô liền rời đi. Từ xa, Ninh Cẩm nhìn thấy hai người nhưng không dám lại gần.
Cô ta sợ Tịnh Dương biết cô ta cướp Kha Đinh sẽ không tha cho cô ta.
Đợi mãi, anh cũng rời đi.
Cô ta liền đi về phía Lưu Mộng Tuyền. “Xem ra cô leo lên được anh Tịnh Dương rồi sao?” Cô ta khinh thường nhìn Lưu Mộng Tuyền, đại tiểu thư nhà họ Lưu thì sao? Không phải vẫn bám lấy anh ấy. Lưu Mộng Tuyền đang ăn miếng dưa hấu nghe cô ta nói vậy suýt nữa liền mắc nghẹn.
Cô nghe nhầm sao? Ninh Cẩm thấy cô không đáp lại mình, tức giận lườm cô một cái.
Cô ta và Tịnh Kỳ đều đáng ghét như nhau. “Ninh tiểu thư, cô có hiểu lầm gì không?” “Hiểu lầm, hôm đó tôi nhìn thấy hết mọi việc rồi.” Dừng một lát, Ninh Cẩm ghé sát vào tai Lưu Mộng Tuyền thì thầm. “Cô nói xem, nếu… Tịnh Dương biết cô đê tiện đến mức hạ thuốc anh ấy.
Phản ứng của anh ấy sẽ ra sao? Một phát hất văng cô hay… từ từ dày vò.” Lưu Mộng Tuyền nghe đến đây liền cảm thấy chân tay lạnh lẽo, nụ cười man rợ của Ninh Cẩm truyền vào tai cô. Ninh Cẩm nhìn khuôn mặt không còn một giọt máu của cô liền vui vẻ cười lớn.
Nụ cười này cũng thu hút Tịnh Dương.
Sao Ninh Cẩm lại ở đây, lại nhìn dáng vẻ của Lưu Mộng Tuyền, đôi lông mày của anh nhíu lại gắt gao. Anh tiến về phía hai người liền nghe được Ninh Cẩm nói: “Cô… bỏ thuốc… Tịnh Dương”.