“Anh… anh Tịnh Dương” Lưu Mộng Tuyền khổ sở nhìn về phía anh, thấy anh không phản ứng gì thì cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại.
Lưu Mộng Tuyền lẳng lặng nhìn anh như chờ đợi một phán quyết gì đó. Tịnh Dương âm thầm cười.
Lúc như con cáo nhỏ, khi lại như con thỏ con.
Anh mà không cho cơ hội, cô nghĩ có thể thực hiện được sao.
Xem ra Ninh Cẩm hoàn toàn quên cảnh cáo của anh.
Cô ta thấy Tịnh Dương đến thì vui vẻ, cô ta biết anh ghét nhất là bị người khác lừa. “Anh Tịnh Dương, anh…” Cô ta chưa kịp nói hết câu đã bị ánh mắt như dao sắc của Tịnh Dương làm cho cứng họng. “Chuyện của tôi chưa bao giờ đến lượt cô nhúm tay vào.” “Nhưng…” Ninh Cẩm không cam lòng, rõ ràng người làm sai là Lưu Mộng Tuyền nhưng anh lại đổ lỗi cho cô. Ninh Cẩm không tự giác nhớ lại những chuyện hồi nhỏ, bốn người từng thân thuộc, vui vẻ.
Tất cả là do Tịnh Kỳ và Lưu Mộng Tuyền xấu xa làm anh hai chán ghét cô.
Nhưng Ninh Cẩm không hề biết những chuyện hồi nhỏ là do cô ta khơi mào trước. “Chúng ta đi thôi.” Tịnh Dương kéo Lưu Mộng Tuyền còn đang ngơ ngác rời đi. Ra đến xe, Lưu Mộng Tuyền đã bị an trí ngồi vào ghế lái phụ.
Về đến nhà rồi nhưng cô vẫn chưa biết nên đối mặt với anh thế nào.
Ngoài mặt bình tĩnh như vậy nhưng trong lòng lại gợn sóng, cô sợ, sợ anh không để ý đến cô. “Em… xin… lỗi” Lưu Mộng Tuyền kéo lấy vạt áo anh, nhẹ giọng nói.
Cô cố ổn định bản thân nhưng nước mắt lại dần dâng lên.
Không nghe thấy anh nói, cô cuối cùng không kiềm chế được mà khóc lớn. “Xin lỗi, em sai rồi.
Em xin lỗi, đừng không để ý đến em mà.” Giọng nói mang theo sự chua xót, hối hận, lo lắng.
Một người quyết đoán, điềm đạm lại có lúc lo được lo mất như vậy. Tịnh Dương thở dài, xoay người ôm cô vào lòng, yêu thương hôn lên mái tóc của cô. “Nếu anh không đồng ý, em nghĩ có thành công không?” Vốn đang khóc nức nở, Lưu Mộng Tuyền nghe anh nói thế liền yên tĩnh lại.
Anh có ý gì? Đôi mắt to đen ngập nước trừng lớn hơn. “Anh… anh… biết.” Cô lắp bắp. Tịnh Dương gật đầu.
1 giây… 2 giây… một phút đi qua. “Oa, anh là đồ xấu xa, anh lừa em, hại em lo lắng.” Lưu Mộng Tuyền vừa khóc vừa cười, lao vào nhéo eo anh. Tịnh Dương thấy hành động của cô liền vui vẻ cười lớn. Bên này vui vẻ, thoải mái.
Bên kia cũng không kém.
Sau khi rời nhà lớn Hoài Cẩm Nam lái xe đưa Tịnh Kỳ đi làm. “Em vào trước, anh đi đi.” Vẫy tay chào tạm biệt, rồi bước vào công ty. Hoài Cẩm Nam nhìn cô bước vào rồi lái xe xuống hầm.
Anh quên nói với cô, anh có hội nghị ở Dương Kỳ.
Không biết lát nữa thấy anh, cô có ngạc nhiên không? Hoài Cẩm Nam nghĩ bụng. “Linda kế hoạch đã in xong chưa?” Vừa vào phòng kế hoạch, Tịnh Kỳ liền hỏi. “Đã chuẩn bị tốt, thưa sếp.” Linda trả lời.
Lần hợp tác này rất quan trọng nói như lần nữa khẳng định năng lực phòng kế hoạch tổng, họ không thể để xảy ra sai sót được. Nghe vậy, Tịnh Kỳ liền tỏ vẻ đã biết. “Cứ dựa theo kế hoạch triển khai là được, còn lại sếp tổng sẽ lo liệu.” “Rõ” Mọi người đồng thanh. Một lát sau, họ cùng nhau đi đến phòng họp để chuẩn bị.
Vừa bước vào, Tịnh Kỳ liền thấy ba cô và Hoài Cẩm Nam đang trò chuyện.
Ánh mắt anh đảo qua, cô thấy rõ ý cười trong đó. “Bất ngờ không?” Từ khẩu hình miệng của anh, Tịnh Kỳ đoán ra được.
Cô như không có chuyện gì mà gật đầu. Trong suốt quá trình, giới thiệu dự án, Hoài Cẩm Nam chưa từng rời mắt khỏi cô.
Cô vợ nhỏ của anh không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh tài giỏi.
Xem ra còn nhiều điều anh chưa biết về cô. “Không phải anh đã về công ty rồi sao?” Cuộc hội nghị kết thúc, Tịnh Kỳ liền theo anh về phòng nghỉ. “Tôi có nói tôi sẽ về công ty?” Hoài Cẩm Nam nháy mắt, cô ngạc nhiên vì hành động của anh.
Không phải anh là người lạnh lùng ít nói sao? Hành động này là thế nào.
Mặt than phối hợp với nháy mắt thật kinh khủng. Hoài Cẩm Nam quan sát vẻ mặt của cô, cười thầm trong lòng. “Cốc… cốc” Tiếng gõ của cắt đứt cuộc đối thoại của hai người. “Mời vào.” “Cà phê của chị.” Là Tiểu Dương. “Linda đâu mà em lại mang vào?” Tịnh Kỳ hỏi. “Chị ấy đang in hồ sơ” “Chị đã biết.” Cô gật đầu. Thấy Tiểu Dương chưa đi ra ngoài, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Lúc này cậu ta mới ấp úng: “Kha Đinh đến tìm chị” Mọi người vẫn chưa biết cô và Kha Đinh đã chia tay nên khi nhìn thấy Hoài Cẩm Nam vào phòng cô.
họ rất tò mò. Ánh mắt lạnh lùng của Hoài Cẩm Nam đảo qua Tiểu Dương.
Cậu ta không tự giác mà run rẩy, sao cậu ta lại oẳn tù tì thua cơ chứ. “Kha Đinh…” Cô nghe nhầm sao, tên tra nam này đến tìm cô làm gì? “Đúng vậy.
Chị ơi, nếu không có việc gì em ra ngoài trước nhé.” Sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi phòng.
Mặt than quá đáng sợ.
Và cũng từ vụ việc này mà biệt hiệu “Mặt than” của Hoài Cảm Nam ngày càng vang xa. “Bánh bao lớn, chuyện này là?” Hoài Cẩm Nam kéo cô vào trong lòng, cánh tay buộc chặt eo cô, Tịnh Kỳ nghe thấy anh gọi như vậy liền xấu hổ, trừ ở trên giường ra anh không gọi cô như thế bao giờ. “Làm sao mà em biết anh ta có mục đích gì?” “Thật không biết” Vừa nói anh vừa thò người lại gần, khi hai đôi môi chuẩn bị chạm vào nhau, một giọng nói rống giận vang lên như sấm. “Tịnh Kỳ…” Là Kha Đinh, Tịnh Kỳ nhíu mày ai cho anh ta vào đây.
Cô lướt nhìn về phía sau thấy ánh mắt của chị Vương nhìn về bên này.
Chắc chắn lâu rồi cô không phát giận họ lại quên mất bản chất con người cô. “Chị Tịnh… em đã bảo anh ta ở ngoài chờ nhưng em đi lấy nước về thì anh ta đột nhiên biến mất.” Linda lo lắng, cô hiểu con người chị Tịnh càng bình tĩnh chị ấy càng tức giận. “Đi ra ngoài, đóng cửa vào.” Cô lạnh nhạt trả lời, đám người bên ngoài nơm nớp lo sợ. “Kha đại thiếu gia, là có chuyện gì đây.” Tịnh Kỳ trở về bên cạnh Hoài Cẩm Nam. Kha Đinh cúi đầu chán ghét nhìn cô, Ninh Cẩm nói đúng Tịnh Kỳ là một người giả tạo.
Vốn dĩ, anh ta không tin nhưng hành động và thái độ của cô khiến anh ta ghê tởm. “Buông tha cho Ninh Cẩm, cô ấy không đáng bị như vậy.
Tất cả là anh sai, giờ em đã cướp lấy vị hôn phu của cô ấy, cũng nên thỏa mãn đi.” Kha Đinh tự cho là đúng nói. “Ngay từ đầu, là anh sai.
Nếu em muốn anh có thể quay về bên em chỉ cần em tha cho cô ấy.” Hả, tai cô nghe nhầm sao.
Cô quay lại nhìn Hoài Cẩm Nam đôi mắt không tin được.
Thấy thái độ của Tịnh Kỳ, chút khó chịu vì Kha Đinh xuất hiện hoàn toàn biến mất trong lòng anh. “Lại đây” Cô vẫy tay về phía Kha Đinh, anh ta nghi ngờ tiến lại “Chát” một cái tát giòn giã vang lên. “Là ai cho Kha Đinh anh lá gan như vậy? Có thử soi lại mặt mình không? Quay lại với anh… tha cho Ninh Cẩm.” “Mặt dày như vậy nhất định phải cạo bớt.
Còn bây giờ… Cút.” Tịnh Kỳ mắng một tràng dài, tay phải lén lút đưa cho Hoài Cẩm Nam xoa bóp, tát mạnh nên tay cô khá đau. “Em… em…” Kha Đinh tức giận, “Cút” Nghe cô nói như vậy, lòng tự trọng của anh ta liền dâng cao, mặt xám xịt mà đi ra ngoài. Tịnh Kỳ ngã vào lòng Hoài Cẩm Nam cười: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”.