Trong phòng, hai đứa trẻ bắt đầu khóc đòi được cho ăn.
Vân Mộng chưa từng nuôi dưỡng một huyết tộc, nhưng cũng hiểu rằng có lẽ nên cho chúng uống máu, vì vậy tìm một túi máu và đổ vào bình.
Những thứ đồ cho con nít này đều là Lục Cẩn Hiên mang từ bên ngoài tới. Lúc đưa hai bình máu cho con, cô phát hiện hai đứa đã lớn hơn một chút so với lúc mới sinh: “Nhìn chúng giống như đã ba tháng tuổi vậy…” Vandelisa nói với cô: “Trong vòng ba ngày đầu tiên, có lẽ chúng sẽ lớn rất nhanh đấy.” “Là do sức mạnh của cô sao?” “Ừ.” Vân Mộng biết chuyện này cũng không cáu gắt, cô nhạy cảm nhận ra thời gian của Vandelisa đã không còn nhiều nữa.
Cô hỏi Vandelisa: “Cô sẽ đi đâu?” “Sau việc vừa rồi, linh hồn tôi đã bị tổn thương nặng, sẽ biến mất vĩnh viễn.” Nói thật, Vân Mộng không thể ghét người phụ nữ này.
Bởi lẽ chuyện hồi sinh cô ấy là do Phùng Linh An làm, cô ấy chưa chắc muốn trở về.
Sự cảm thông của Vân Mộng khiến Vandelisa xúc động: “Cảm ơn.” “Cô có chuyện gì muốn làm trước khi rời đi không?” “Tôi nghĩ mình cần từ biệt Phùng Linh An.” Đó là một trong những người thân của Vandelisa còn sót lại trên thế gian, trước khi rời đi, Vandelisa muốn nói lời tạm biệt. Vân Mộng thấy hai đứa trẻ còn biết tự mình ôm bình để mút thì để gối xung quanh rồi ra ngoài, gọi Phùng Linh An đến chỗ mình. Nghe thấy tiếng của cô, Phùng Linh An chạy xộc tới, động một chút là quỳ gối bên cạnh cô và gọi: “Chủ nhân.” Vandelisa nói: “Tôi phải đi rồi.” Lời này khiến Phùng Linh An cứng cả người: “Sao lại đi? Chủ nhân, ngài muốn đi đâu?” “Linh An, cô biết mà.
Thân thể này không thuộc về tôi, rồi sẽ có một ngày tôi phải rời khỏi nó, chỉ là sớm hay muộn.” Bởi vì năng lượng trên người Vandelisa đã yếu đi lại còn bị hai đứa nhỏ trong bụng Vân Mộng “hút” gần hết, nên so với dự kiến thì linh hồn đã sắp tan biến.
Phùng Linh An đau lòng nói: “Không, chủ nhân, nếu ngài không còn nữa, vậy lý do để tôi tồn tại là gì chứ?” Chính cô ta cũng chẳng rõ, sứ mệnh của cô ta là phò tá cho chủ nhân của mình, vậy khi chủ nhân biến mất, cô ta sẽ về đâu? Vân Mộng chắc chắn không cần người như Phùng Linh An ở bên cạnh, bởi lẽ cô ta quá khó kiểm soát, tâm địa vô cùng tàn độc. Vandelisa cúi đầu xuống, nói với Phùng Linh An một câu, sau đó mỉm cười tạm biệt.
Trước khi hoàn toàn rời đi, cô ta để lại một câu cho Vân Mộng: “Hai đứa trẻ rất đáng yêu, hy vọng cô sẽ hạnh phúc.” Một làn khói màu đỏ tách khỏi người Vân Mộng và biến thành hình dáng mấy trăm năm trước của Vandelisa.
Nụ cười trên môi Vandelisa lúc này thật tự do tự tại. Cô ấy đã tan biến trước mắt Phùng Linh An. Vân Mộng cảm thấy người nhẹ tênh, thử nhắm mắt tìm kiếm, nhưng không còn cảm giác được bất kỳ ai bám trụ trên cơ thể mình nữa. Phùng Linh An quỳ dưới đất rơi lệ, không phát cuồng, không gào thét đau đớn như Vân Mộng nghĩ. … Hai ngày sau. Vân Mộng và Lục Cẩn Hiên, mỗi người ôm một đứa trẻ tầm hai tuổi trên tay tiến về phía đất liền.
Cặp sinh đôi này bụ bẫm đáng yêu, bé trai có đôi mắt màu hổ phách câu hồn như cha, bé gái mắt đen hiền hậu giống mẹ. Ba ngày đầu tiên đúng như lời Vandelisa nói, hai đứa nhỏ phát triển nhanh đến nỗi Lục Cẩn Hiên còn sợ.
Mỗi đêm tỉnh dậy, nhìn thấy con mình to ra một vòng, quần áo trên người cũng bị căng rách, ai mà bình tĩnh nổi? Vân Mộng trêu anh: “Ngày bé anh có như vậy không?” “Tất nhiên là không.”
Lục Cẩn Hiên đen mặt, nào có chuyện tốt như thế! Anh mất hai năm, còn con trai và con gái chỉ cần hai ngày đã biết gọi mẹ, nhưng chỉ biết duy nhất một chữ đó, đói cũng mẹ, buồn chán cũng mẹ, vui cũng mẹ… Hai người cùng nhau trở lại biệt thự Pandora để Vân Mộng thăm gia đình.
Không chỉ bà Vân, mà Lục Kình cũng đưa vợ đến đây chơi. ... Sau sự kiện ở đảo nhỏ, đất tổ chỉnh đốn lại quyền lực, Vân Mộng hứa hẹn sẽ đưa con mình trở về khi chúng lớn, vì vậy đạt thành thỏa thuận với họ.
Ngoại trừ một số nhỏ chấp nhận sống chung với con người, còn lại tất cả huyết tộc bên ngoài đã trở về đất tổ. Hai trận chiến lớn khiến họ nhận ra rằng số lượng huyết tộc đã suy giảm nghiêm trọng, cần phải bảo vệ tốt bản thân hơn nữa. Cũng vì vậy, chính phủ nới lỏng cảnh giác với phía huyết tộc. Tần Mạch mang theo tin tức của Vandelisa trở về nhậm chức đại tướng, dưới một người trên ngàn người, nhưng hắn, hình như không hề vui vẻ. Có người hỏi hắn: “Đại tướng, anh không định đãi mọi người một bữa ăn mừng thăng chức hả?” “...” Thấy hắn sắc mặt không tốt, một người có vẻ hiểu rõ sự tình vội vàng xông qua kéo cái tên thiếu tinh tế vừa lên tiếng về sau và quát: “Này, cậu câm miệng và cút qua đây cho tôi!” Mọi người có mặt ở cuộc chiến kia đều ít nhiều nhận ra trong lòng Tần Mạch mang nặng tâm sự.