Nghĩ đến kết cục của Vương gia, Thôi Hạo cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của việc này. Anh ta sợ hãi nhào tới chỗ Tư Dạ Hàn xin tha: "Cửu gia! Tôi sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi! Tôi không nên chạm tới cấm kị của ngài! Người... Người phụ nữ này ngài muốn xử lý thế nào cũng được! Chỉ cần ngài có thể hả giận!"
Lúc trước anh ta thấy tư chất của người phụ nữ này cũng được, anh ta cũng tiếc không dám dùng nên muốn dùng làm cống phẩm, ai biết khéo quá lại thành vụng.
Cái người tên Tư Dạ Hàn này có phải đàn ông không vậy? Vưu vật như thế này mà còn có thể thờ ơ?
Cô gái kia nghe vậy thì sửng người, cô ấy không ngờ mình cứ vậy mà bị bán đi, nhưng lấy thân phận của cô ấy thì hiện giờ một chữ cũng không thể nói được, chỉ có thể tuyệt vọng mà ngồi sụp xuống đất khóc lóc.
Đúng lúc này, người đàn ông đang không ngừng dùng khăn chà mu bàn tay mình đột nhiên nhìn về phía cửa.
Lâm Khuyết nhìn theo tầm mắt của Tư Dạ Hàn, mày nhíu hỏi: "Ai đang trốn ở ngoài kia?"
Sống lưng Diệp Oản Oản cứng đờ, bị ánh mắt lạnh băng của Tư Dạ Hàn dọa tới mức đứng không vững ngã nhào vào phòng.
Tiếng khóc lóc trong phòng theo đó trở nên im bặt.
Thôi Hạo ngu người luôn, anh ta há hốc mồm, sững sờ đứng tại chỗ, mà vẻ mặt của cô gái kí cũng dại ra.
Tóc đen váy trắng, da thịt như tuyết, đôi mắt như làn nước mùa thu, thật khiến người ta phải ngước nhìn.
Lâm Khuyết thấy xuất hiện thêm một cô gái nữa, sắc mặt lập tức đen lại, sao tự dưng lại kéo tới một cái phiền phức nữa vậy?
"Cửu... Cửu gia... Em tới rồi..." Nhìn lén bị phát hiện, Diệp Oản Oản xấu hổ mà sửa sang lại góc áo, sau đó đi tới chỗ Tư Dạ Hàn.
Thấy một cô gái đột nhiên tới gần Tư Dạ Hàn thì cả kinh, sôi nổi suy đoán thân phận của Diệp Oản Oản.
Tư Dạ Hàn không phải rất ghét phụ nữ sao? Sao lại tự gọi phụ nữ tới đây chứ?
Bọn họ còn tưởng rằng người mà Thôi Hạo tìm tới đã là cực phẩm rồi, nhưng mà so với cô gái trước mặt này hình như lại kém sắc hơn nhiều.
Thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa như muốn ăn thịt người, Diệp Oản Oản âm thầm thở dài.
Thật xui xẻo, sao lại gặp đúng lúc anh đang tức giận chứ!
Cô tương đối hiểu tình trạng hiện tại rồi, Tư Dạ Hàn cực kỳ ghét bị phụ nữ chạm vào người,
Chỉ cần chạm vào một chút, anh có thể lau tay cả một ngày.
Lúc vừa biết cái tật xấu này của Tư Dạ Hàn, cô còn nghĩ cô không phải là phụ nữ sao? Vì sao cô lại không có vấn đề gì?
Tư Dạ Hàn nhìn cô gái đứng cách anh ba bước lớn, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Thấy sắc mặt của Tư Dạ Hàn không tốt, Diệp Oản Oản vội thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng tiến tới ngồi bên cạnh anh, mở ra hình thức vuốt lông.
Cô ngẩng đầu, nhìn về Hứa Dịch hỏi:"Có thuốc khử trùng không?"
"Có." Hứa Dịch nhanh chóng lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho cô.
Lâm Khuyết cạn lời nhìn cô: "Đừng cố nữa, không dùng được đâu, vừa rồi cậu ta đã phun hết một bình rồi!"
Diệp Oản Oản không để ý đến Lâm Khuyết, cô cầm tay Tư Dạ Hàn lên.
Thấy Diệp Oản Oản dám động tới tay của Tư Dạ Hàn, ai nấy đều hoảng sợ, bị doạ tới mức muốn tè ra quần.
Nhưng giây kế tiếp mọi người chợt nhận ra, hình như Tư Dạ Hàn không có phản ứng gì, còn ngoan ngoãn để cô gái đó cầm tay?
Diệp Oản Oản không để ý đến những ánh mắt xung quanh, cô chăm chú phun một chút thuốc khử trùng tượng trưng lên mu bàn tay Tư Dạ Hàn, sau đó dùng khăn giấy lau khô, nhẹ nhàng thổi thổi lên chỗ da sưng đỏ kia, cuối cùng, giống như dỗ dành trẻ con mà hôn lên một cái: "Đỡ hơn chút nào không?"
Mu bàn tay truyền tới dòng khí nhẹ nhàng, sự động chạm ấm áp mềm mại khiến toàn thân Tư Dạ Hàn lập tức bình ổn xuống...
Sau một hồi trầm mặc, Tư Dạ Hàn gật gật đầu: "Ừm."
Lâm Khuyết ngồi bên cạnh phun ra một ngụm rượu: "Mắt chó của ông!!!"
Thôi Hạo: "...!!!" Trâu bò! Còn có loại thao tác này sao?