Sau khi được cô gái dỗ dành, Tư Dạ Hàn không tiếp tục động tác lau chùi nữa, biểu cảm đáng sợ của anh khôi phục lại vẻ bình thường, trong mắt thậm chí còn có vài phần dịu dàng.
So với người trước mặt này, người phụ nữ anh ta tìm tới quả nhiên là phế vật!
Thôi Hạo nhịn không được lén hỏi Lâm Khuyết: "Lâm thiếu, cô gái này là thần thánh phương nào vậy?"
"Đây không phải là đồ xấu xí sao..." Lâm Khuyết chống cằm lẩm bẩm, nghi hoặc nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản chính là đầu sỏ chuyên môn đi phóng hoả, sao giờ này lại biến thành lính cứu hoả vậy?
Thôi Hạo: "...Hả?"
Đồ xấu xí? Lâm thiếu mù rồi sao?
Thấy Thôi Hạo đang ngẩn người, Lâm Khuyết tức giận nhắc nhở: "Hả cái gì mà hả!Cậu may đấy, được cứu rồi, còn không mau kêu người của cậu đi mau!"
Đậu xanh, hù chết anh ta rồi! Đêm nay nếu không phải Diệp Oản Oản tới đây, cái bãi chiến trường này anh ta không có cách nào thu dọn!
Thôi Hạo liên tục gật đầu, thừa dịp tâm trạng lúc này của Tư Dạ Hàn còn tốt, chạy nhanh tới nỗi ngã ngồi trên mặt đất, đưa mắt ra hiệu cho cô gái kia.
Cô gái lồm cồm bò lên, nơm nớp lo sợ mà nhìn về phía Tư Dạ Hàn xin lỗi: "Cửu gia, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi..."
"Đi ra ngoài." Ánh mắt Tư Dạ Hàn hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Cô gái vốn nghĩ mình chết chắc rồi ai ngờ lại thoát nạn. Đối phương dễ dàng buông tha cô như vậy, quả thực không tài nào tin được, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng khom lưng: "Vâng! Cảm ơn Cửu gia đã tha lỗi!"
Trước khi đi, cô gái tò mò mà nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi bên cạnh Tư Dạ Hàn.
Hoá ra... Tư Dạ Hàn không phải ghét phụ nữ, chẳng qua chỉ là chướng mắt những người phụ nữ khác...
Tư Dạ Hàn đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, Thôi Hạo thực sự vui sướng phát khóc: "Cửu gia, hôm nay thật sự xin lỗi, tôi tự phạt ba ly! Tự phạt ba ly!"
Thôi Hạo thật sự hận không thể tự vả miệng mình, anh ta rãnh rỗi đi tìm một em gái mà coi là cực phẩm, nào biết bên cạnh Cửu gia hoá ra còn có một người đẹp tuyệt sắc khuynh thành thế này.
Khó trách Tư Dạ Hàn lại chướng mắt tất cả những người phụ nữ bên ngoài!
Lúc này, mọi người trong phòng cũng không nghĩ khác Thôi Hạo lắm, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên cô gái ngồi cạnh Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản không để ý tới ai, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngoan ngoãn ngồi dựa gần vào Tư Dạ Hàn, cô thỉnh thoảng bốc lấy đậu phộng trên bàn.
Tư Dạ Hàn đương nhiên chú ý tới những ánh mắt khiến người ta không vui kia, nhưng khi thấy cô gái đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình bóc đậu phộng ăn chẳng khác gì một con sóc nhỏ hiểu chuyện, tâm trạng anh chợt dịu xuống.
Diệp Oản Oản cúi đầu thuần thục bóc đậu phộng, nhưng cô không ăn mà đưa tất cả đến trước mặt Tư Dạ Hàn.
Vì thế, cả đêm ngoại trừ uống rượu, Tư Dạ Hàn chỉ ăn đồ do Diệp Oản Oản bóc.
Đại khái bởi vì chột dạ, đêm nay Diệp Oản Oản dốc hết sức lấy lòng Tư Dạ Hàn, bóc xong đậu phộng rồi chuyển sang hạt dẻ, bóc xong lại chuyển sang đút trái cây, chỉ hi vọng sẽ không chết thảm.
Động tác của cô nhanh tới nỗi Tư Dạ Hàn không uống rượu nữa, cô cho anh ăn gì anh liền ăn cái đó.
Về cơ bản... Những người vô tội ngồi trong phòng bao cũng sớm ăn no rồi...
Khuôn mặt của Lâm - cẩu độc thân - Khuyết đen như đít nồi, cảm giác bọn họ không phải bóng đèn mà là mặt trời, tỏa ra ánh sáng sáng ơi là sáng!
Trời ạ! Là ai đã nói không cho phép mang các em gái xinh đẹp tới! Tư Dạ Hàn vậy mà dám gọi bạn gái tới đây ngược tất cả mọi người hết một lần là sao!