Đội trưởng đội Cẩm Tú vỗ bả vai Sở Phong, an ủi cậu ta: "Sở Phong, hôm nay cậu làm sao vậy? Thất tình à?"
"Cậu mới thất tình, cả nhà cậu mới thất tình!" Sở Phong bùng nổ.
Đội trưởng cạn lời: "Không thất tình mà sao trông cậu mất hồn mất vía vậy, không phải thất tình thì cậu trưng ra cái bản mặt bị người yêu vứt bỏ làm gì?"
Thấy Tống Tử Hàng đối diện được một đám mỹ nữ vây quanh, đội trưởng có chút hâm mộ: "Ôi! Thật khiến người ta ghen tị mà! Cái tên Tống Tử Hàng kia sao lại tốt số thế chứ! Đã có một Trầm Mộng Kỳ rồi, giờ lại có thêm một Giang Yên Nhiên, đều là đại mĩ nữ! Sở Phong, cậu nhìn lại mình đi, thật uổng phí khuôn mặt này mà!"
Tên nhóc Sở Phong này tuy rằng rất đẹp trai, nhưng kinh nghiệm tình trường lại gần như bằng không. Đừng nói là yêu đương, đến cả cô gái mà cậu ta thích còn không có.
Anh ta suýt chút nữa đã cho rằng tên nhóc này thích đàn ông rồi.
Đội trưởng đang nói chuyện rất khí thế thì phát hiện hình như biểu cảm của Sở Phong có chỗ nào đó không đúng cho lắm, đặc biệt khi thấy Giang Yên Nhiên đi về phía của Tống Tử Hàng, Sở Phong cứ nhìn chằm chằm vào Tống Tử Hàng, ánh mắt như muốn gϊếŧ người.
Đội trưởng phát hiện trạng thái cậu ta không thích hợp, vội vàng ngăn lại: "Tổ tông của tôi ơi, cậu làm cái gì vậy? Biểu cảm này... Ôi, cậu muốn làm loạn sao? Vừa rồi tôi cảm thấy ánh mắt cậu nhìn Tống Tử Hàng có chỗ không thích hợp! Tên đó thiếu tiền cậu hả?"
Sở Phong: "Tên đó cướp vợ tôi!!!"
Đội trưởng: "Hả?"
Cùng lúc đó, bên phía đội bóng rổ của Thanh Hòa.
"Đội trưởng Tống thật lợi hại!"
"Học trưởng thật giỏi! Cố lên cố lên! Nửa trận sau tiếp tục đè bẹp Cẩm Tú!"
"Tử Hàng, anh uống nước đi!" Trầm Mộng Kỳ đem nước khoáng trong tay đưa tới.
Tống Tử Hàng bị một đám nữ sinh vây quanh, Trầm Mộng Kỳ tự mình đưa nước và khăn đến, thậm chí còn thay đổi xưng hô từ đội trưởng Tống sang Tử Hàng.
Tống Tử Hàng chưa bao giờ cảm thấy đắc ý và vui sướng đến vậy, anh ta lớn mật kéo tay Trầm Mộng Kỳ trước mặt mọi người: "Mộng Kỳ, chờ anh giành lấy cúp tặng em! Nếu như hôm nay anh chiến thắng, đến lúc đó em có thể..." Chấp nhận lời theo đuổi của anh không.
Tống Tử Hàng còn chưa nói dứt lời, đột nhiên người hô lớn: "Giang Yên Nhiên đến! Giang Yên Nhiên cũng đến! Wow, hai cô gái tranh đoạt một người đàn ông, có trò hay để xem rồi!"
Tống Tử Hàng thấy bóng dáng thướt tha kiều mỹ của cô gái cách đó không xa, tròng mắt lập tức sáng ngời.
Giang Yên Nhiên thật ra cũng không tệ...
Luận về gia thế bối cảnh, thậm chí cả ngoại hình, Giang Yên Nhiên thật ra đều không thua Trầm Mộng Kỳ, chỉ là tính cách quá nhạt nhẽo, ở bên cạnh lâu sẽ cảm thấy không có gì thú vị, nhưng mà bây giờ thì...
Thành viên của đội bóng rổ Thanh Hòa không ai không hâm mộ Tống Tử Hàng, họ nhìn về phía Giang Yên Nhiên hô hào:
"Ôi, Giang đại tiểu thư! Cậu tới đưa nước cho lão đại hả!"
"He he, hôm nay còn cố tình vì lão đại mà trang điểm xinh đẹp như vậy! Mị lực lão đại của chúng ta thật lớn!"
"Giang đại tiểu thư, cô keo kiệt quá đi! Sao chỉ mang một chai tới, của chúng tôi đâu?"
Ngày thường Giang Yên Nhiên đối xử với đội bóng rổ quá tốt, bỏ ra không biết bao nhiêu tiền cho họ, cho nên những người này đều xem việc cô bỏ tiền ra là lẽ đương nhiên.
Trầm Mộng Kỳ đương nhiên phát hiện biểu cảm Tống Tử Hàng không thích hợp, âm thầm cắn chặt răng, trên mặt lại là dáng vẻ thản nhiên hào phóng: "Yên Nhiên, cậu đã đến rồi! Vừa rồi tớ muốn gọi cậu tới ngồi chung, nhưng sợ cậu vẫn đang giận tớ. Mau tới đây đi, mọi người đều đang đợi cậu đó..."