Hai người sau khi ăn cơm xong, ngồi ở trên sô pha xem TV. Lúc này, Lục Tranh đã tắm rửa xong, thay một bộ quần áo ở nhà, cuối cùng cũng khiến Thẩm Thần không còn cảm thấy áp lực. "Tin tức kia, em thấy rồi sao?" Lục Tranh đột nhiên hỏi. Thẩm Thần đang ăn nho, nghe vậy dừng lại một chút, không được tự nhiên mà lên tiếng: "Thấy ạ." Lục Tranh: "Anh thậm chí còn chưa nói gì về tin tức mà em đã có phản ứng, xem ra em rất để ý." Bịch một tiếng, quả nho được lột vỏ rơi xuống. Thẩm Thần quay đầu lại, vẻ mặt chột dạ: "Không có....chính là đột nhiên anh hỏi như vậy, em liền nghĩ đến tin tức của anh và Trình Yên Chi." Lục Tranh đi đến, tuỳ ý mà đem cậu ôm vào trong ngực, cằm anh đặt trên vai cậu, lười nhác nói: "Anh cũng không ngờ có người có lá gan lớn ở đó chụp trộm, nhưng em yên tâm, đã để cho người khác giúp đỡ chặn những tin đồn đó rồi." Thẩm Thần ngoài ý muốn: "Có nghĩa là tìm trên mạng không còn tin tức về anh." "Ừ." "A....Vậy là tốt rồi, thân phận của anh không thích hợp với tin tức ở giới giải trí." "Em lo lắng chính là nguyên nhân này?" Lục Tranh nhéo nhéo mặt cậu: "Em không nghĩ những tin tức đó rất chướng mắt sao?" Thẩm Thần "A" một tiếng: "Dù sao cũng không phải là thật." Lục Tranh: "Em biết không phải là thật, nhưng một số người sẽ cho là thật." Thẩm Thần: "Ai cơ?" Lục Tranh thoải mái mà nằm xuống, nhân tiện cũng đem cậu nằm xuống, anh nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Hôm nay vừa lúc ra cửa mọi người trong nhà tìm anh nói chuyện." Thẩm Thần yên lặng lắng nghe, vì vậy Lục Tranh tiếp tục nói: "Ông nội nói Trình Yên Chi không tồi, bảo anh không nên đối xử tệ với cô ấy." Thẩm Thần: "......." "Còn nói, về sau sẽ tìm cho em một vị hôn phu tốt, trong đại viện nhiều gia đình như vậy, tuỳ em lựa chọn." Thẩm Thần: "......." "Em xem, mọi người tưởng là thật." Thẩm Thần xoay người đối mặt với Lục Tranh, cảm xúc trên mặt có chút không được tự nhiên: "Ông của anh.....Muốn cho anh và Trình Yên Chi ở cùng một chỗ sao." "Em cứ nói đi." Thẩm Thần mím môi không lên tiếng, qua một hồi lâu, cậu mới thấp giọng nói: "Cô ấy quả thật rất tốt, lớn lên rất xinh đẹp, lại có năng lực, gia thế rất tốt, cô ấy giống như......So với em càng tốt hơn." Giọng nói Thẩm Thần có chút khó khăn nhưng không hề cảm thấy ủy khuất, giải thích sự việc từ đầu đến đến cuối, nhưng trong lúc giải thích, lại không dễ dàng làm người ta phát hiện ra sự tự ti cùng không cam tâm.
Lục Tranh vốn dĩ muốn trêu chọc cậu, không nghĩ tới cậu lại cho anh một phát súng như vậy. Anh nhăn mày, siết chặt cổ tay cậu: "Em có ngốc không vậy." Thẩm Thần nâng mắt nhìn anh, đáy mắt có chút bất an. Lục Tranh thở dài: "Em cho rằng em không tốt bằng cô ấy, nhưng đó là những gì em nghĩ, còn ở trong mắt anh, em tốt hơn cô ấy." Thẩm Thần níu cúc áo trước ngực anh, buồn bã nói: "Đây có phải gọi là, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi." "Đại loại là như vậy, cũng không phải là tất cả." Lục Tranh nói: "Mỗi bông hoa đều có một đôi mắt của riêng nó, và lòng tốt của một người chỉ có thể được phát hiện bởi người thực sự thích cô ấy." "Ồ...." "Ban đầu ông nội muốn anh cùng Trình Yên Chi, dựa vào những việc đã thấy ông nghĩ rằng chúng ta không có tình cảm với nhau, em cũng biết ông rất thương em, nếu em nói một câu em thích anh, chắc chắn ông sẽ đem anh trói lại mang đến trước mặt em." Thẩm Thần buồn cười: "Nào có khoa trương như vậy." "Không tin sao, có muốn thử một chút hay không?" "Em, em không cần." "Ừ.....thành thật mà nói hiện giờ em nói không cần cũng đã muộn rồi." Thẩm Thần nghi hoặc mà nhìn anh, chỉ thấy cằm người đàn ông ở trước mắt cậu, thản nhiên nói: "Anh nói với ông nội, em là của anh, tự anh sẽ phụ trách, không cần ông phải tìm vị hôn phu mới cho em." Thẩm Thần sửng sốt, lần này thật sự ngây ra: "Anh, anh cùng ông nói về chúng ta....." "Nói rồi." Thẩm Thần hơi trố mắt, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại với tình hình bây giờ, cơ hồ không nói cũng phải nói. "Tiểu Thần, em đang sợ cái gì vậy?" Lục Tranh thấp mắt. Ngữ khí này khiến Thẩm Thần cảm thấy có chút không được tự nhiên, cậu nhìn qua một bên khác: "......Em không biết." Kỳ thật, cậu biết rất rõ. Cậu muốn chính mình tự lập, đường đường chính chính, không còn tin đồn nào. Vốn dĩ cậu và Lục Tranh là người không cùng một thế giới, cho nên cậu nghĩ mình phải trở nên ưu tú, có trình độ, sau đó cậu mới dám nói với mọi người rằng cậu cùng Lục Tranh ở cùng một chỗ. "Em không cần phải lo lắng chuyện gì cả." Lục Tranh khẽ hôn lên trán cậu: "Dù sao đi nữa, dù sớm hay muộn em đều sẽ đến bên cạnh anh, không phải sao." "Em..." "Vậy nên đừng nghĩ đến những chuyện khác, chi bằng em hãy suy nghĩ xem về nhà sẽ đối mặt với ông và mọi người như thế nào, không chừng mọi người biết chuyện của chúng ta sẽ rất bất ngờ, sẽ có nhiều chuyện muốn hỏi đấy." Thẩm Thần: ".......Anh chưa nói sao."
"Anh lười nói với mọi người chuyện này." "A....." Thẩm Thần nghĩ đến hình ảnh đó, da đầu có chút run lên. Lục Tranh rất hưởng thụ bộ dáng mơ màng luống cuống của Thẩm Thần, giờ phút này cậu như con thỏ nhỏ bị người ta nắm trong tay, rất ngoan ngoãn, rất dễ để bắt nạt, cũng rất mê hoặc người. Mắt Lục Tranh sáng lên, dừng ở trên môi cậu: "Nếu muốn anh giúp em, em phải cho anh chút lợi ích." Thẩm Thần nhỏ giọng hừ hừ: "Em có thứ anh cần sao?" "Em xem thường bản thân mình, xem trọng anh hả?" "Dạ?" Lục Tranh không khách khí mà cắn lên môi cậu một cái: "Đây là anh muốn." Thẩm Thần ngừng một lát, hai má ửng hồng. Cái này, cũng đơn giản...... Thẩm Thần nghĩ vậy, vươn tay khoác lên vai anh, tiến lên, chủ động hôn anh. "Như vậy được không ạ?" Cậu rất ít khi chủ động, một hành động như vậy dường như đã là giới hạn của cậu. Lục Tranh nhếch môi, xoay người đè lên người cậu: "Khả năng này cũng không quá tốt rồi." Tất cả mọi người đều nói Lục Tranh luôn giữ được sự bình tĩnh nhưng ai biết rằng sẽ có một người có thể dễ dàng xé hỏng mặt nạ ẩn nhẫn bình tĩnh của anh. Khi Thẩm Thần bị anh cạy miệng, cậu cũng to gan va chạm với anh, sâu trong nội tâm cậu như có ai đang gào thét.
Cậu nên dũng cảm hơn, vì cho dù cậu cạn sức cũng luôn có anh che chở cậu không phải sao. Yêu một người, cũng như bạn tin tưởng người ấy. Trong phòng mở điều hoà, nhiệt độ thích hợp, cả hai người họ chỉ mặc một lớp quần áo mỏng.
Ban đầu chỉ là va chạm răng môi thân mật, nhưng dường như có một số thứ dần mất kiểm soát.
Từ phía sau, Thẩm Thần có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay của anh chậm rãi hướng lên trên..... Ôn nhu nhưng cũng thô bạo. "Ưm!"
Nhưng bàn tay ấm nóng không hề nắn bóp, dù chỉ mơn trớn lên da, nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy vừa đau vừa thô ráp. Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên da thịt cậu, anh cắn mút da thịt ở cần cổ cậu, dường như muốn đem cậu cắn nuốt sạch sẽ.
Thẩm Thần gắt gao nắm chặt áo anh, cả người sớm đã mềm nhũn. "A~" Không biết từ lúc nào bàn tay xuyên qua thắt lưng chạm vào vùng đất chưa có ai khai phá, Thẩm Thần bất ngờ giật mình một cái, thất kinh mà nhìn anh. Lục Tranh dừng lại một giây, ở cổ cậu mà ngẩng đầu lên.
Dưới ánh đèn, trong đôi mắt cậu như phủ một tầng sương mù dày đặc.
Kỳ thật, trong lòng anh đã có tính toán, nhưng lúc này nhìn bộ dạng vừa hoảng sợ vừa vô tội của cậu, đột nhiên có chút hối hận câu dẫn cậu như vậy. Rốt cuộc vẫn là doạ cậu sợ, nhịn rồi lại nhịn, tiến thoái lưỡng nan, không biết tiếp theo phải làm như thế nào. Anh rút tay ra, Thẩm Thần nhẹ nhàng thở dốc, nhìn thấy đầu ngón tay của anh trong suốt, kết dính, một cách trần trụi làm sáng tỏ cái gì đó. "........." Lục Tranh theo tầm mắt của cậu nhìn ngón tay của mình, ánh mắt tối lại, không đứng đắn mà cười một tiếng: "Em." Thẩm Thần: "......." "Hẳn là đã chuẩn bị tốt, còn sợ sao?" Lục Tranh nghiêm túc hỏi một câu. Thẩm Thần cảm nhận được hơi thở nóng rực của mình, cậu không có kinh nghiệm, nhưng không phải là cậu không hiểu, ở thời đại này, có ai mà không biết gì về chuyện chăn gối giữa những kẻ đang yêu chứ. Nhưng ý nghĩ của Lục Tranh quá rõ ràng, cậu run rẩy khi nghe thấy anh nói như vậy. "Nếu sợ, em...." Dường như anh muốn ngồi dậy, Thẩm Thần có chút kinh ngạc, đưa tay vòng qua cổ anh, Lục Tranh ngẩn người, dừng một giây, nhìn ánh mắt của cậu tựa hồ là đang phát sáng. Thẩm Thần bị anh nhìn như vậy liền xấu hổ, cuối cùng cũng chỉ có thể nỉ non nói: "Em, em không sợ, em chỉ là không có thói quen, anh Lục Tranh.....Nếu anh muốn, mà em lại có, em đều có thể cho anh." Sẽ không có ai nguyện ý vì tình yêu mà hèn mọn.
Lúc trước cậu cẩn thận từng li từng tí mà thầm mến Lục Tranh, nhưng lại hiểu lầm anh đối với cậu không có cảm giác, sau đó cậu quyết định chính mình chọn cách quên đi. Nhưng bây giờ, tình yêu của cậu được hồi đáp lại thậm chí còn được hồi đáp nhiều hơn.
Trong mối quan hệ này, cậu được chiều chuộng và yêu thương, được anh nâng trong tay như bảo vật.
Cậu có thể cảm nhận được tình yêu của anh, vì vậy cậu muốn đối với anh tốt hơn, cho anh mọi thứ mà anh muốn. "Em chắc chắn?" "Vì sao không chắc chắn?" Hai người yêu nhau, đương nhiên sẽ muốn tiếp xúc da thịt thân mật, tất nhiên sẽ muốn đem đối phương khắc hoạ vĩnh viễn vào cơ thể của mình. Thẩm Thần rất hiểu loại cảm giác này, giống như cậu muốn hôn anh, ôm anh, ở trong vòng tay anh mọi lúc. Nghĩ tới nghĩ lui, khi giữa hai tâm hồn yêu nhau thật sự phát sinh chuyện thân mật, cảm giác ấy đau đến tận xương tuỷ, cũng lại khiến người ta khó mà chịu được. "A đau.....a......" "Anh sẽ chậm lại......" "Nhưng mà em.....a!" Thẩm Thần nức nở, người bị trướng đau đến nỗi biến giọng: "Anh Lục Tranh~" Lục Tranh cứng lại trong giây lát, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Thần lúc này đừng làm nũng....." Càng làm nũng càng khó kiểm soát. Quả thật sau đó, cũng không kiểm soát được. Thẩm Thần cảm thấy chính mình như một con thuyền giấy, cậu bị người ta thả xuống khe suối nhỏ, sau đó chảy ra dòng sông, vốn là cứ nghĩ sẽ êm ả bình yên, nhưng về sau lại đột nhiên nổi sóng to gió lớn khiến con thuyền kịch kiệt xóc nảy, lắc lư cho đến cuối cùng, hoàn toàn bị đánh tan.......Vì vậy một con thuyền giấy theo sóng triều dâng lên tận đỉnh sóng, rồi lại bị đánh xuống đáy nước một lần nữa, đau đớn kịch liệt mang theo khoái cảm vô tận, khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng khiến người ta khẩn trương. Không biết qua bao lâu, Thẩm Thần liên tục bị dày vò, cuối cùng cũng được buông ra, có lẽ mảnh giấy kia, hoàn toàn bị bão táp nghiền nát. Lục Tranh nhìn chàng trai nhỏ nằm trong chăn.
Sau khi thoả mãn, lương tâm liền cảm thấy có lỗi: "Tiểu Thần, lại đây nào." Người ở trong chăn dường như không còn sức lực để trả lời anh, ngón tay trắng nõn của cậu nắm chặt chăn, ưm một tiếng: "Đau quá...." Lục Tranh mím môi, suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Lần đầu tiên sẽ đau, về sau sẽ không, tin tưởng anh." Thẩm Thần hừ một tiếng, không nói gì. Có ma mới tin. Lục Tranh bất đắc dĩ mà cười một cái, đứng dậy, ôm cậu ra khỏi giường. Thẩm Thần mở mắt ra, khó hiểu mà nhìn anh. Lục Tranh: "Không thoải mái hả? Tắm rửa một chút rồi ngủ tiếp được không?" Vừa nói vậy, Thẩm Thần mới biết trên người cậu mồ hôi chảy ròng ròng, hơn nữa giữa hai chân........... "Tự em làm được." Lục Tranh: "Anh đến giúp em.".