Cô sẽ chết sao? Cô sẽ phải bỏ anh lại sao? Còn bé con của cô và anh thì phải làm sao đây? Lục Triết Hạo bước xuống xe, mắt đỏ ngầu, trán và tay đều co chặt nổi gân xanh.
Người anh bây giờ như hoá thành một con thú dữ đang phát cuồng phát điên.
Hân Nguyệt rất căm ghét cái cảm giác này, cái cảm giác phải chờ đợi ngoài cửa phòng phẫu thuật, không biết người ở trong sống chết ra sao. Lúc lâu sau, Vương Tuấn Kiệt đi ra "cô ấy thế nào?" Lục Triết Hạo ngồi thất thần vò đầu bứt tóc ở ghế, tay vào áo dính máu đỏ tươi, thấy Vương Tuấn Kiệt bước ra, anh liền khẩn trương đứng dậy hỏi "bị chấn thương nặng ở vùng đầu, trên người có nhiều vết thương, còn nữa, cô ấy đã mang thai được gần 1 tháng rồi, chúng tôi đang cố gắng giữ lại cả mẹ và đứa nhỏ" "Nhưng trong tình trạng xấu nhất, e rằng...cái thai sẽ không thể giữ lại" Lục Triết Hạo như không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy được, đôi mắt đầy tia máu trợn tròn đầy kinh ngạc, hốc mắt lại một lần nữa nóng bỏng.
Mặc Hân Nghiên cô ấy có thai rồi.
Hàng tuần nay cô kén ăn, mệt mỏi vậy mà anh không nhận ra.
Vương Tuấn Kiệt đưa cho anh giấy xác nhận để phẫu thuật.
Anh không chần chừ, cầm chiếc bút màu bi lên quệt vào đường lên giấy, 3 ngón tay anh giữ chiếc bút bi vỏ bằng kim loại lạnh ngắt.
"bằng mọi cách phải cứu bằng được con bé" Mặc Hân Nguyệt cũng đứng nghe từ đầu tới cuối, hai mắt đỏ hoe, níu lấy tay áo Tuấn Kiệt "chúng tôi sẽ cố gắng hết sức" Bối gia Cùng lúc đó, Bối Việt Trạch lật đật bước vào nhà.
Người nồng nặc mùi rượu. "Lập tức cho người đưa tiểu thư về nước N" Hai ba vệ sĩ được gọi tới nghe vậy liền lên phòng đưa Bối Yên Lan xuống nhà "ba à, không thể thế được" Bối Yên Lan bị lôi từ cầu thang xuống thì hoảng hốt, cô còn bao nhiêu kế hoạch muốn chả thù đôi vợ chồng chết tiệt kia "khẩn trương lên, chặn hết liên lạc đi, nửa bước cũng không được về lại" "mẹ ơi" "tiểu Lan" bà Bối hớt hải chạy ra "ai cho các người đưa tiểu thư đi" "chắc ba chỉ là say nên nhất thời tức giận thôi" bà liên tục an ủi " mau thả tiểu thư ra" Bối phu nhân lớn tiếng "lần này bà không thể cản, muốn thì đi luôn theo con bé đi" "ông à, tôi xin ông, tôi xin ông".