Tác giả: Vân Phi Mặc “Quà?” Bắc Vũ Đường không khỏi cười lên.
Người này lại chuẩn bị quà từ khi nào, trước đó còn không nói cho cô nữa.
Đây là định cho cô kinh hỉ sao? Bắc Vũ Đường có chút chờ mong, không biết anh sẽ tặng quà gì cho cô.
“Chị dâu, chị chờ một lát nữa, quà sắp gửi qua rồi.” Vạn Lâm cười nói.
Bắc Vũ Đường kiên nhẫn chờ đợi.
“Chị dâu, quà đã được gửi đến hộp thư của chị.” Thần thần bí bí, rốt cuộc là gì vậy.
Bắc Vũ Đường mở hộp thư ra, bên trong chỉ có một đoạn video.
Cô mở video, thấy Trần Phi Phong bị vài tên xã hội đen trói đi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Bắc Vũ Đường nghi hoặc hỏi.
“Lần chị dâu gặp nạn ở Thái Miến là do Trần Phi Phong thuê Hắc Xà ở địa phương làm.
Lão đại sai người diệt Hắc Xà, lại giá hoạ cho Trần Phi Phong, hẳn hắn rơi vào tay Hắc Xà sẽ không có kết cục tốt.” Vạn Lâm nói tiếp, “Vốn bọn em còn lo Hắc Xà và Trần Phi Phong giằng co sẽ lộ ra, muốn tìm một lý do hợp tình hợp lý khác, để Hắc Xà không tin lời Trần Phi Phong.
Vừa lúc chị dâu cũng hành động, nên tất cả đều dễ dàng được giải quyết.” “Tôi hành động?” Bắc Vũ Đường nhướng mày.
Bọn họ đã điều tra rõ ràng, xem ra những người này rất lợi hại.
Cô đã dùng cách tốt nhất giấu đi dấu vết của mình trong việc lần này, không ngờ vẫn bị người ta tra ra.
Vạn Lâm tựa như biết suy nghĩ của cô, giải thích: “Chị dâu, thủ đoạn chị dùng, người bình thường không tra ra được chị đâu.” Bắc Vũ Đường nghe hắn an ủi, không những không thoải mái, mà còn tâm tắc hơn, “Hai người là tra được.” Vạn Lâm bỗng thấy 囧, cạn lời.
“Hắn rơi vào tay Hắc Xà sẽ như thế nào?” Bắc Vũ Đường nói sang chuyện khác.
“Hắc Xà là một người tham lợi, Trần Phi Phong có giá trị lợi dụng, chắc chắn sẽ không buông tha, ép khô toàn bộ giá trị.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nói, “Nói cách khác, giờ Trần Phi Phong bị người Hắc Xà bắt, hơn nữa đối phương còn đã biết Trần Phi Phong có giá trị lợi dụng?” “Đúng vậy.” Bắc Vũ Đường không hiểu Hắc Xà, nếu lỡ Trần Phi Phong và Hắc Xà đạt thành hiệp nghị, vậy việc họ làm giờ là uổng phí.
Cô nói ra lo lắng của mình.
Vạn Lâm lại nói: “Chuyện này thì chị dâu yên tâm, Hắc Xà là người tham lam, tuyệt đối sẽ không hợp tác với Trần Phi Phong, sẽ chỉ sử dụng hắn như nô lệ mà thôi.” Vạn Lâm hoạt động ở Thái Miến đã lâu, hiểu rõ ràng đám hắc bang bên đó, tất nhiên biết Hắc Xà là người như thế nào.
“Nếu đúng như vậy thì tôi cũng bớt phiền.
Nhưng mà, còn phiền cậu quan sát giúp tôi.
Lỡ Trần Phi Phong tro tàn lại cháy, chúng ta nghĩ đối sách khác.” Bắc Vũ Đường trước sau vẫn không yên tâm, dù sao giao người vào tay người khác, mình không thể khống chế.
Những chuyện mình không thể khống chế thì hoặc ít hoặc nhiều sẽ xuất hiện một vài sự cố.
“Chị dâu yên tâm, lão đại đã sớm dặn dò, tuyệt đối sẽ nhìn chằm chằm hắn, không cho hắn cơ hội tro tàn lại cháy.” Vạn Lâm bảo đảm.
“Vất vả cho cậu rồi.” Ngắt điện thoại, Bắc Vũ Đường không tự giác mở số Tư Trần ra, nhìn dãy số đã thuộc lòng, cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh.
Bắc Vũ Đường có cảm giác, hẳn anh đã suy đoán ra một vài việc của mình, hoặc là nói những chuyện cô phải làm khi đến thế giới này.
Lúc cô không biết, anh đã hoàn thành trước giúp cô, bảo vệ cô trong lòng.
Rất nhiều chuyện cô không thể thẳng thắn nói cho anh, anh đều hiểu, không hỏi điều gì, không nói câu gì, chỉ dùng hành động của mình nói cho cô, chỉ cần có anh, anh chính là bến cảng của cô.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được tấm lòng của anh, cảm nhận được tình yêu vô điều kiện của anh dành cho mình.
Lòng cô rung động, mũi hơi nghèn nghẹn.
Giây phút này, cô thật sự rất muốn gặp anh, muốn nói cho anh, em yêu anh.
Dù vị diện sau, vị diện sau nữa, cô đều sẽ chờ anh, chờ anh đến bên mình.
**** Bên kia, Tư Trần đang ngồi máy bay đến nước A chấp hành một nhiệm vụ bí mật, nhiệm vụ này cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần vô ý sẽ chết.
Bởi vì chấp hành nhiệm vụ bí mật này, nếu họ chết ở nước A, chính phủ sẽ không thừa nhận thân phận của họ, vì thân phận của họ là một bí mật.
Tất cả người trên máy bay đều tụ tập bên người Tư Trần, nghe Tư Trần sắp xếp chiến lược.
“Nhiệm vụ lần này rất khó khăn, chỉ cần vô ý, chúng ta sẽ chết ở đó, nên lần này mọi người phải chuẩn bị tâm thái tốt nhất để chấp hành.” “Rõ.” Toàn bộ thành viên của phân đội nhỏ đã không còn hi hi ha ha như ngày thường, biểu cảm nghiêm túc.
“Theo quy củ cũ, mỗi người tự viết di chúc đi, còn nguyện vọng gì chưa hoàn thành thì viết hết lên.
Chỉ cần đội ta còn người sống, người đó sẽ hoàn thành tâm nguyện của mọi người.
Cho dù chúng ta đều bất hạnh hi sinh, lãnh đạo cấp cao cũng sẽ hoàn thành giúp.” Tư Trần chia chồng giấy cho mỗi người, mọi người nhìn tờ giấy trắng trong tay, biểu cảm khác nhau.
Lão ngũ lên tiếng, “Lão đại, em không có tâm nguyện gì.” Không đợi Tư Trần trả lời, lão tam đã cười nói: “Không có thì để anh viết, anh có nhiều nguyện vọng quá, chỉ sợ tờ giấy này viết không đủ.” Thấy lão tam vô sỉ sắp cướp giấy, lão ngũ vội vàng giấu giấy đi, vẻ mặt cảnh giác nhìn lão tam, “Đi đi, còn lâu em mới cho anh.
Tâm nguyện của anh chẳng đáng tin gì cả.
Lần nào cũng nói là muốn cưới vợ, muốn người đó lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn có thể lên được ***, sao không ước lên trời luôn đi.
Có người phụ nữ như vậy, đã sớm bị người ta cướp xong rồi, còn cần gì đến anh.” “Lão ngũ, thằng nhãi kia, sao có thể nói chuyện như thế.
Anh mày ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng như thế này.
Nhớ năm đó anh mày cũng là giáo thảo trong trường, có em gái nào không thích anh.” Lao tam mặt không đỏ, thở không hụt nói hươu nói vượn.
Một đám người xung quanh rất không phúc hậu bật cười thành tiếng, một đám nhìn lão tam thô kệch, nhìn như một con tinh tinh lớn, không thể tưởng tượng được khi mà ông anh này có vòng hào quang giáo thảo sẽ như thế nào.
“Trường học của anh có phải là vườn bách thú không?” Lão lục không phúc hậu trêu ghẹo.
Nhất thời, cả đám lại hi hi ha ha, không còn nặng nề áp lực như trước, nhưng mọi người đều hiểu rõ, nhiệm vụ lần này là sống còn, sự tuỳ ý vui cười lúc này chỉ để lờ đi áp lực nặng nề kia.
Tư Trần ngồi chính giữa nhìn họ vui đùa, không ngăn cản.
Bọn họ cần phải điều chỉnh tâm thái.
Cảm thấy đủ rồi, anh mới lên tiếng, “Sắp đến địa điểm, mọi người chuẩn bị sẵn sàng.” Mọi người thu lại vui cười, để hết di chúc vào hộp, chờ đến đích.
- Nước H- Trong nhà xưởng bỏ hoang, Trần Phi Phong chật vật ngã ngồi trên mặt nền xi măng, sau đó có người lấy vải trùm bịt mắt hắn xuống, gỡ khẩu trang ra.
Trần Phi Phong híp mắt, một hồi lâu mới mở ra.
Hắn nhìn đám người Hắc Xà, chú ý tới Tiền Vũ bên cạnh, ánh mắt mang theo phẫn nộ.
“Tiền Vũ, uổng công tao còn coi mày là anh em, mày lại đối xử với tao như thế!” Tiền Vũ hừ lạnh một tiếng, “Tao không có người anh em nào như mày, không màng sự sống chết của anh em.
Nếu mày đã bất nhân, vậy đừng trách tao bất nghĩa.” “Mày!” Trần Phi Phong tức không chịu được, “Tao có đi.” Hắn có đi, nhưng bên kia không có người.
Tiền Vũ cười nhạo một tiếng, “Đến giờ mà còn muốn nói dối.” nói xong, Tiền Vũ nhìn Hắc Xà, “Anh Hắc Xà, giờ em đã bắt Trần Phi Phong tới cho anh, có phải đã hết chuyện của em rồi không?” Trần Phi Phong thấy Tiền Vũ như thế, sao có thể không rõ, Tiền Vũ dùng mạng mình đổi lấy mạng hắn, còn nói cái gì mà không màng tính mạng của anh em, tất cả chỉ là lấy cớ cho việc hắn phản bội mình mà thôi.
Hắc Xà nhìn thoáng qua Tiền Vũ, “Còn chưa được, còn phải mời Tiền thiếu ở thêm vài ngày, chờ đến lúc chúng ta xác định xem hắn có dị năng như ngươi nói hay không rồi mới có thể rời đi.” Sắc mặt Tiền Vũ thay đổi, nhưng nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Hắc Xà, lập tức héo, nở nụ cười, “Được.” Hắc Xà chuyển đề tài, “Nếu tao phát hiện mày nói dối, khà khà.” Tiền Vũ cảm thấy lạnh cả sống lưng, cười làm lành, “Không đâu, không đâu, lời tôi nói đều là thật.” Hắc Xà vung tay lên với đám đàn em, mấy người tiến lên kéo Trần Phi Phong ra phòng sau, sau đó tiếng kêu thảm thiết của Trần Phi Phong và tiếng roi quất vang lên.
Tiền Vũ trắng cả mặt, thầm cầu nguyện Trần Phi Phong thật sự có bí mật.
Nếu không, kết cục của hắn chắc chắn không tốt.
Một ngày sau, Trần Phi Phong bị khổ hình cuối cùng cũng không kiên trì nổi, khai ra bí mật lớn nhất của mình.
Hắc Xà nghe xong, đôi mắt sáng ngời, “Dẫn nó ra đây.” Trần Phi Phong nhanh chóng bị dẫn ra, cả người đầy máu, chật vật vô cùng.
Tiền Vũ nhìn hắn như vậy, có chút không dám nhìn.
“Mày thật sự có thể nhìn xuyên thấu?” Hắc Xà nhìn hắn từ trên cao xuống.
Trần Phi Phong gật đầu, “Đúng vậy.” “Tốt lắm.
Mang đồ ra đây.” Ba người mỗi người ôm một cái hộp màu đen đi vào, đặt cách đó không xa.
“Bên trong là cái gì?” Hắc Xà lạnh lùng nhìn Trần Phi Phong, “Tốt nhất mày thật sự nhìn được, bằng không, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.
Nói ra xem, bên trong có cái gì?” Trần Phi Phong nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, nhìn rõ đồ trong hộp gỗ, lại nhanh chóng nhìn về hai hộp gỗ còn lại.
“Chẳng có gì cả.” Trần Phi Phong nói.
Hắc Xà híp mắt, “Mày chắc chắn?” “Tôi chắc chắn.” Hộp gỗ mở ra, quả nhiên bên trong chẳng có gì cả.
Mọi người chờ mong nhìn hắn.
“Hộp thứ hai là một cái di động, hộp thứ ba là một suất ăn còn dở.” Mỗi khi Trần Phi Phong nói một cái, lập tức có người mở cái hộp gỗ tương ứng ra.
Đồ trong hộp quả như lời Trần Phi Phong nói, điều này khiến tất cả mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin.
Tiền Vũ chỉ suy đoán hắn có đôi mắt thấu thị, đến khi thực sự được chứng kiến, lòng đã khiếp sợ không thôi.
Trần Phi Phong thật sự có dị năng! Hắc Xà quá đỗi vui mừng, ánh mắt nhìn Trần Phi Phong sáng lấp la lấp lánh, quả là một kho báu di động, có hắn thì ngọc thạch không phải mặc mình lựa chọn sao.
Hắc Xà nghĩ sau khi khống chế được Trần Phi Phong có thể có tiền tài vô tận, hưng phấn không thôi.
“Tốt, rất tốt!” Hắc Xà vui mừng quá đỗi, đi đến trước mặt Trần Phi Phong, vừa lòng nhìn hắn, “Từ hôm nay trở đi, mày chính là người bang Hắc Xà bọn tao.” Trần Phi Phong biết mục đích của hắn, “Hắc Xà, muốn tao làm việc cho mày cũng được, nhưng tao có một điều kiện.” Tâm tình Hắc Xà rất tốt, “Điều kiện gì?” “Giết hắn.” Trần Phi Phong chỉ Tiền Vũ.
“Anh Hắc Xà, chúng ta tốt xấu gì cũng là người quen.
Lần này anh bắt được người cũng không thể không kể công của em.” Tiền Vũ thật sự sợ Hắc Xà nghe lời Trần Phi Phong.
Hắc Xà mỉm cười, nhìn Tiền Vũ, lại nhìn Trần Phi Phong, “Chỉ sợ không được.
Tiền thiếu chính là bạn của Hắc Xà tao.” Tiền Vũ nghe hắn nói thế, không khỏi thở ra một hơi.
Ánh mắt Trần Phi Phong trầm xuống, ác độc nói: “Chút yêu cầu này mày đã không đồng ý, dù mày đánh chết tao, tao cũng không để mày dùng.” Trần Phi Phong hận, muốn đẩy Tiền Vũ vào chỗ chết.
Tiền Vũ tức giận: “Trần Phi Phong, đồ điên này, mày muốn chết thì cũng đừng kéo tao theo.” Hắc Xà hứng thú nhìn hai người, cuối cùng nhìn Tiền Vũ, “Tiền thiếu, xem ra không giữ nổi cậu rồi.” Trong mắt Hắc Xà, Trần Phi Phong càng có giá trị lợi dụng hơn.
Tuy hắn hướng về Trần Phi Phong, nhưng cũng chán ghét việc Trần Phi Phong uy hiếp mình.
Hắc Xà vung tay, hai người lập tức tiến lên, Tiền Vũ lại luống cuống, một tay đẩy một người ra, chạy như điên ra ngoài, chỉ là còn chưa chạy được vài bước đã bị bắt lại, hành hung một trận.
“Giao nó cho chúng mày xử lý.
Nghỉ ngơi một đêm, mai rời khỏi nước H.” Hắc Xà ra lệnh cho đàn em.
Mấy người mang theo Trần Phi Phong xuống trông giữ, mấy người khác kéo Tiền Vũ hơi thở thoi thóp ra ngoài kho hàng.
**** Ở rừng mưa nhiệt đới nước A đột nhiên vang một tiếng nổ lớn, người bên ngoài an tĩnh chờ nghe âm thanh nổ vang kia, sắc mặt đại biến.
Tư Trần nhanh chóng ra quyết định, “Lùi lại.” Khi để các đội viên khác lùi lại, Tư Trần lại một mình đi về phía nổ lớn.
“Lão đại, em đi cùng anh.” Lão ngũ thấy hành động của Tư Trần, lập tức nói.
Những người khác đều sôi nổi tỏ vẻ muốn đi cùng.
“Mang theo đồ, lập tức rời đi.” Tư Trần lạnh giọng ra lệnh.
“Lão đại!” “Đi.
Đừng để tôi nói lại một lần nữa.” Tư Trần đổi giọng, đội viên khác nhìn thoáng qua hướng vụ nổ vừa rồi, xoay người rời đi.
Tư Trần nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, tránh người đi ra từ căn cứ, thấy họ đi về một hướng, lặng lẽ theo sau, thường xử lý những người đi sau cùng.
Nhanh chóng thấy được lão tam bị đám người đuổi bắt, Tư Trần rút lựu đạn trong túi ra, thừa dịp không ai chú ý, ném vào trong đám người.
“Có lựu đạn.” Có người sợ hãi kêu.
Những người đó muốn tản ra, nhưng động tác không nhanh được như lựu đạn, ầm một tiếng, vô số người bị nổ bay.
Vô số viên đạn bay về phía Tư Trần, anh như một cơn gió, luôn tìm được chỗ nấp trong thời gian nhanh nhất, đồng thời bắn đáp trả.
Tư Trần nhanh chóng giải quyết đám người xung quanh, cứu lão tam bị thương nặng.
“Sao rồi? Còn chịu đựng được không?” Lão tam nhìn anh mỉm cười, “Không sao, còn chưa chết được.” Đúng lúc này, tiếng bước chân ồn ào đi về phía họ.
“Đi.” Hai người xoay người vào rừng, dọc đường có vô số truy binh, vũ khí trong tay đầy đủ, nhiều viện binh, mà họ chỉ có hai người.
Tư Trần và lão tam lợi dụng rừng cây rậm rạp tiêu hao hoả lực và tránh kẻ địch tấn công.
Ngay cả vậy, đạn của họ cũng sắp hết, mà truy binh đằng sau vẫn không từ bỏ.
Dọc đường đi, hai người chạy như điên, sắc mặt lão tam đã trắng nhợt, quần áo bị máu loãng nhuộm đỏ, hắn không dám dừng, không dám nói mệt, vì hắn biết, mình dừng lại sẽ liên lụy đến lão đại, làm lão đại lâm vào tuyệt cảnh.
Lão tam luôn cắn răng nhịn đau, trước mắt choáng váng.
Hắn dùng đau đớn để giữ mình tỉnh táo.
Tư Trần nhìn xung quanh, thấy một cây đại thụ.
“Cậu trốn trên đó, tôi dẫn họ rời đi.” “Không, để em dẫn họ đi.” Tư Trần lạnh lẽo ra lệnh, “Đây là mệnh lệnh.” “Rõ.” Lão tam chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Sau khi tôi dẫn họ rời đi, cậu hội hợp với họ.” “Lão đại, em...” Tư Trần túc mục nói: “Không có nhiều thời gian nói chuyện với cậu, trừ khi cậu muốn cả hai chúng ta chết ở đây.” An bài lão tam xong, Tư Trần một mình đi về phía khác, tận lực tranh thủ thời gian cho lão tam, để hắn rời khỏi nơi này, hội hợp với những người khác.
Tư Trần dẫn người đi rồi, lão tam tụt từ trên cây xuống, đi về hướng khác.
Một giờ sau, lão tam gặp đám người lão ngũ, lão bát.
Lão ngũ thấy lão tam đi mình, buột miệng thốt ra, “Lão đại đâu?” “Lão đại thay anh dẫn truy binh đi.” Lão ngũ nghe vậy thì lập tức nóng nảy, “Không được, em phải đi chi viện cho lão đại.” Lão bát ngăn lão ngũ lại, “Anh đi qua chỉ thêm phiền thôi.
Phải tin lão đại, anh ấy sẽ không sao.
Sẽ hội hợp với chúng ta.” “Đến điểm tập hợp chờ lão đại.” Mấy người kéo lão ngũ rời đi.
Bọn họ đến điểm tập hợp đã bàn bạc trước, nơi này là điểm rút lui của họ, chỉ cần lão đại về, họ có thể rút lui.
Thời gian dần trôi đi, trên đường có mấy lần máy bay trinh sát của địch đi ngang qua, đều không phát hiện sự tồn tại của họ.
Sau ba lần, máy bay trinh sát không còn bay qua đây nữa.
Người trong tiểu đội an tĩnh chờ đợi, thời khắc chú ý hoàn cảnh xung quanh, chờ lão đại về.
Nhưng thời gian dần trôi, biểu cảm của mọi người đều thay đổi.
Lão ngũ là người đầu tiên không ngồi im nổi, “Sao lão đại còn chưa quay lại.” “Lão ngũ, kiên nhẫn chờ đợi.
Bản lĩnh của lão đại thế nào, không phải chúng ta không biết, những nhiệm vụ trước giờ đều hoá nguy thành an, không phải sao.” Cùng lúc đó, bọn họ thu được một tin tức.
“Lập tức rời đi.” Mọi người nhận được tin này, tin này có nghĩa là gì, người ở đây đều rõ ràng, đặc biệt là tiếng nổ vừa rồi, càng xác thực một việc.
Tư Trần, đã chết! Lão ngũ thấy tin này, lập tức bùng nổ.
“Em muốn qua tìm lão đại!” Mấy người lão bát và lão thất lập tức ngăn cậu lại, lão ngũ nổi giận nói, “Mấy đứa để anh qua!” “Lão ngũ, bình tĩnh lại.” “Không bình tĩnh được!” Lão ngũ muốn lao ra, lại bị họ ngăn cản.
Ba người tức khắc đánh nhau, người còn lại sôi nổi tiến lên ngăn cản, khống chế lại lão ngũ đã mất khống chế.
Lão ngũ nhìn họ, vành mắt đỏ bừng, “Các người trơ mắt nhìn lão đại ở lại nơi đó sao? Tôi không làm được.” Tất cả mọi người khổ sở tránh đi, nước mắt đã đảo quanh.
“Tôi muốn giết đám ô hợp kia!” Lão ngũ giận dữ hét.
Lão nhị luôn im lặng tiến lên trước, tát bốp một cái lên mặt lão ngũ, mọi người đều giật mình nhìn lão nhị.
Lão ngũ cũng trừng mắt, không thể tin nhìn hắn.
Phó đội trưởng – lão nhị trầm mặt, lạnh lẽo nhìn lão ngũ, “Cậu nghĩ chỉ mình cậu khổ sở à? Cậu nghĩ trước đó vì sao lão đại để chúng ta đi? Anh ấy giữ lại mạng của chúng ta.
Mạng của chúng ta là do anh ấy giữ lại, giờ cậu đi qua, lấy gì đấu với người ta.
Cậu đi qua là chịu chết, cậu muốn khiến lão đại thất vọng sao?” Hắn nói một tràng, khiến tất cả người ở đây trầm mặc, lão ngũ cúi đầu, không giãy giụa, không nói chuyện nữa.
“Lão lục, liên hệ cấp trên, rời khỏi nơi đây.” Lão nhị ra lệnh.
Nửa giờ sau, đoàn người mang theo đồ dùng của lão đại lên máy bay, rời khỏi rừng mưa nhiệt đới.
Tất cả mọi người trên máy bay không nói gì, cả cabin nặng nề áp lực.
**** Cùng lúc đó, ở nước H xa xôi, Bắc Vũ Đường cảm thấy lòng đau đớn co rút, cảm giác đó tới đột ngột, đi cũng đột ngột.
Bắc Vũ Đường bỗng cảm thấy bất an.
Cô vội lấy di động ra, gọi dãy số quen thuộc kia, chỉ là luôn không ai tiếp máy.
Bắc Vũ Đường lại tìm số anh đã gọi cho mình, nhưng gọi qua, điện thoại báo là số không tồn tại.
Bắc Vũ Đường chưa từ bỏ ý định, không ngừng gọi đi gọi lại.
Nỗi bất an khiến cô bức thiết muốn nghe giọng anh, muốn biết anh còn mạnh khoẻ hay không.
Một ngày đó, dù cô gọi thế nào, số kia trước sau đều không có ai nhận.
Mãi đến ba ngày sau, một chiếc xe quân dụng đến đón cô đi.
Trên đường, Bắc Vũ Đường muốn hỏi tình huống của anh, nhưng người lái xe trước sau đều im lặng, không nói gì với cô.
Khi xe dừng trước cửa một đại trạch, có người đi lên mở cửa.
Bắc Vũ Đường liếc mắt đã nhận ra, người này là thành viên trong đội Tư Trần, thường gọi là Lão ngũ.
“Chị dâu.” Giọng lão ngũ hơi khàn khàn gọi.
Bắc Vũ Đường chú ý biểu cảm cậu khác thường, hơi nhăn mày lại, “Anh ấy đâu rồi?” “Anh ấy ở đâu.” Lão ngũ đưa Bắc Vũ Đường vào đại viện, chỉ là vừa vào, đã chú ý đến vải trắng treo đầy, mọi người bên trong đều mang khuôn mặt tang thương.
Cô đi từng bước lên phía trước, một mình tới gần linh đường.
Khi cô xuất hiện, người trong linh đường đều nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Lão nhị nói, an ủi lão ngũ như thế, nhưng chính mình lại đang bực bội, có dự cảm chẳng lành.
Biểu cảm của mọi người ở đây đều túc mục, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Đã đến giờ tập hợp, nhưng người họ chờ lại trước sau không xuất hiện.
Đúng lúc này, ở đỉnh núi đối diện xuất hiện một đám mây nấm đỏ cam nhuộm cả bầu trời, toàn bộ mặt đất cũng rung động lên vì nó..