Một Mình Tôi Chấp Hết
Chương trước
Chương sau
_ " Nhã kỳ.
Anh đau bụng quá.
Anh đi nhà vệ sinh 1 chút ".
Tiêu Gia Bảo nhíu mày lại nói.
Anh Cần đi nhà vệ sinh gấp.
Sáng nay anh nhớ anh đâu ăn cái gì bậy bã đâu ta, sao đau bụng dữ vậy nè..
_" ưm.....!Anh hai đi đi.
Em ngồi đây đợi ".
Tiêu Nhã kỳ thấy vậy lên tiếng.
Tiêu Gia Bảo hiện tại khỏi phải nói rồi.
Anh bị ngấm thuốc sổ rồi chỉ thiếu điều lúc này là mọc thêm cánh bay đi thôi.
Mặt của anh bắt đầu nhăn nhó lại bước ra ngoài không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.
Vương An nguyên thấy Tiêu Gia Bảo đi ra hướng nhà vệ sinh thì mỉm cười.
Anh đã cho người đi gom sạch hết giấy vệ sinh trong nhà vệ sinh đi hết rồi.
Không có giấy thì để xem Tiêu Gia Bảo sống làm sao.
" Cha cha..
Giờ không có giấy vệ sinh thì để xem nhà ngươi đi ra bằng cách nào.
Dám giành người đẹp với Vương Thiếu Gia ta hay sao.
Đúng là không biết sống chết.
Từ từ ở nhà vệ sinh tận hưởng bàn luận một mình về ngũ cốc luân hồi đi.
Trò vui còn phía sau đó mà ".
Vương An nguyên cười 1 nụ cười chói mắt.
" An Nguyên.
Có phải cậu đang làm chuyện gì mờ ám có phải hay không ?.
Mặt của cậu cười như vậy làm người khác rợn da gà đó ".
Bạch Thiên Tuyệt chau mày nói.
Tay của anh còn không quên chà chà cánh tay vài cái.
" Phải đó.
Có gì vui nói cho anh em nghe với ".
Hàn Thần cũng cười nói.
Triệu Tử Long và Lý Minh Triết cũng chăm chú nhìn Vương An nguyên.
Bạn bè bao nhiêu năm nhìn sơ là bọn anh biết ngay Vương An Nguyên đang nghĩ cái gì rồi.
_" Hahaha.......!Làm gì có chứ.
Tôi là quân tử mới không làm mấy chuyện mờ ám sau lưng người khác ".
Vương An nguyên cười nói.
Anh còn bổ sung thêm một câu trong lòng nữa là.
" Tôi thề tôi không tự tay làm chuyện gì mờ ám đâu.
Ừ thì....!Tôi chỉ sai người đi làm thôi.
Ném đá dấu tay, giết người không thấy máu mới là cao thủ ".
Thấy 4 người còn đờ cái mặt ra không hiểu, 4 người vẫn còn chưa tin tưởng những gì Vương An Nguyên nói, thì lại nghe anh nói tiếp.
" Tôi qua ngồi với giáo sư Tiêu đây.
4 Cậu cứ tám chuyện tiếp đi ".
Anh cười giang manh nói.
Dành gái với Vương Thiếu Gia thì kết quả chỉ có 1 là Thảm thật thảm thôi.
_" Nè.....!nhưng mà chỗ đó chỉ có 3 cái ghế thôi mà.
Vương Tâm Lan thì được 1 đạo diễn phim nhìn trúng đang bàn họp đồng rồi.
Còn Tiêu Gia Bảo chẳng phải ra ngoài 1 chút thôi sao.
Cậu qua đó làm gì ".
Triệu Tử Long thấy Vương An nguyên đi nhỏ giọng gọi lại.
_" Anh ta sao.
Để anh ta ra được đi rồi tính ".
Vương An nguyên cười phúc hắc nói.
4 người bạn của anh còn chẳng hiểu ý Vương An nguyên nói là cái gì nữa.
Vương An nguyên hiên ngang lại ngồi chỗ của Tiêu Gia Bảo.
Vừa ngồi xuống thì nghe giọng Tiêu Nhã kỳ nói.
" Vương An nguyên.
Đây Là chỗ không phải dành cho cậu nha.
Cậu tới đây làm gì ".
Tiêu Nhã kỳ nói.
Ánh mắt còn nhìn lên khán đài xem bức tranh kia được 1 người áo đen mua đi rồi.
_" Giáo sư Tiêu.
Tôi chỉ muốn ngồi cùng cô 1 chút thôi.
Khi nào anh ta ra thì tôi lại về chỗ của mình.
Tôi thấy cô có vẻ buồn, có phải cô có tâm sự gì hay không ?.
Nhìn mắt của cô đỏ hết lên rồi kìa ".
Vương An nguyên đánh lạc hướng nói.
Tay vuốt đôi mắt còn chưa hết đỏ của Tiêu Nhã kỳ.
Thấy cô khóc tim anh như nhỏ từng giọt máu, đau lòng không kém.
Có lẽ anh thích cô thật rồi.
Nếu không anh sẽ không có cảm giác cô vui thì anh vui.
Cô buồn thì anh buồn như vậy.
Tiêu Nhã kỳ cũng chẳng phản kháng tay anh vuốt mặt của cô.
Cô chỉ im lặng không trả lời mà thôi.
4 người Triệu Tử Long.
Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết.
4 người chẳng ai tập trung vào đấu giá hết.
8 con mắt đều nhìn về phía của Tiêu Nhã kỳ và Vương An nguyên.
_" Sao Vương An nguyên làm được hay vậy.
Vuốt má của Tiêu Nhã kỳ cũng giống như vuốt râu cọp vậy.
Tiêu Ác Ma không cho Vương An nguyên 1 tát sao " Bạch Thiên Tuyệt không vui nói.
_" Đúng đó, sao hôm nay cô ấy lại dễ như vậy chứ.
Tiêu Nhã kỳ thật thiên vị An Nguyên mà, Thử là chúng ta làm vậy thì thế nào cũng bị Tiêu Ác Ma tát chết rồi ".
Lý Minh Triết nói.
Anh cũng muốn ngồi với Tiêu Nhã kỳ ở đó có được không.
Nhưng anh biết chắc anh làm vậy thì Tiêu Nhã kỳ đánh anh chết.
Triệu Tử Long, Hàn Thần đều không vui nhìn Vương An nguyên đang tranh thủ chiếm đậu hũ của Tiêu Nhã kỳ.
Tiêu Nhã kỳ nhíu mày nhìn 1 vòng.
Chỉ thấy Vương Tâm Lan đang nói chuyện với 1 người đàn ông ăn mặc lịch sự.
Cô chỉ Biết là người đàn ông đạo diễn phim nổi tiếng mà Hàn Thần giới thiệu cho Vương Tâm Lan thôi.
Nên cô cũng yên tâm.
Còn Tiêu Gia Bảo nói đi nhà vệ sinh gì lâu rồi chưa ra.
Nhưng là nhà vệ sinh nam cô vào không được nên nhìn Vương An nguyên nói.
_" An nguyên.
Tôi nhờ Cậu vào nhà vệ sinh nam xem có gì khác thường hay không.
Có chuyện gì thì báo cho tôi liền nhé ".
Tiêu Nhã kỳ nói.
_" ưm.....!cũng được ".
Vương An nguyên nhếch môi cười rồi bước đi.
Nhóm Triệu Tử Long còn thắc mắc xem Vương An nguyên đi đâu.
_ Tới nhà vệ sinh.
Vương An nguyên gặp 1 người đàn ông lúc nãy anh nói chuyện.
" anh ta Thế nào rồi ".
Vương An nguyên cười hỏi.
_ Anh còn nghe thấy tiếng của Tiêu Gia Bảo gọi người đến lấy giấy giúp anh " Có ai ở ngoài không.
Làm ơn gọi bảo vệ lấy giấy giúp tôi với ".
Tiêu Gia Bảo gọi.
Nhưng không ai trả lời.
_" Anh ta kêu la nhờ người mang giấy đến cho anh ta nảy giờ rồi......!".
Người đàn ông mặc đồ dọn dẹp nhà vệ sinh lên tiếng.
Theo những gì Vương An nguyên kêu làm thì bảo anh giả dạng công nhân dọn dẹp rồi đuổi hết những người đi nhà vệ sinh khác.
Dành không gian lại cho Tiêu Gia Bảo tự sinh tự diệt bên trong.
_" Thấy cũng đến giới hạn thì đem giấy chúng ta chuẩn bị riêng cho anh ta đi ".
Vương An nguyên cười bí hiểm nói rồi đi ra ngoài.
Có câu binh bất yếm trá mà.
Có trách thì trách anh ta làm tình địch của Vương An nguyên anh thôi.
Đã nhận định là tình địch thì phải xem ai cao tay hơn rồi.
_ Người đàn ông ăn mặc đồ lao công nhìn Vương An nguyên lắc đầu.
" Cậu chủ cậu đủ độc a.....!".
Người đàn ông nói nhỏ 1 câu.
Cầm lấy giấy tẩm chất gây cay lắc đầu rồi đi vào trong.
Đã trúng thuốc sổ rồi còn dùng giấy tẩm chất gây cay.
Hy vọng không vọng cái tên ở trong kia không có khóc thét lên.
_ Vương An nguyên đi ra gặp Tiêu Nhã kỳ thì cười nói.
" Giáo sư Tiêu.
Tôi không thấy cái gì bất thường hết ".
_" Ưm.....!cảm ơn cậu ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Nếu biết những gì anh vừa làm thì không biết cô có cảm ơn anh không.
Vương An nguyên mỉm cười.
Tranh thủ ngồi sát Tiêu Nhã kỳ 1 chút.
_ " Tiếp theo là bộ trang sức do Tập Đoàn Bạch Thị LLC tài trợ.
Đó là là 1 bộ trang sức mang tên Thiên Thần Trong Anh.
Được làm bằng đá Ruby 7 màu hiếm thấy.
Giá khởi điểm 700 triệu.
1 lần tặng giá là 1 triệu.
Bắt đầu ".
Người chủ trì buổi đấu giá nói rồi lật lên tấm màng đỏ lên.
Hiện ra 1 bộ trang sức đẹp đến mức làm người ta phải há miệng kinh ngạc vì vẻ đẹp của nó.
Nói Bạch Thị LLC là 1 tập đoàn nắm trùm về đá quý cũng đúng.
_ Bạch Thiên Tuyệt thì thấy nhiều rồi nên anh cũng không quan tâm đến.
Anh quay qua nhìn Tiêu Nhã kỳ.
Trên mặt của cô chẳng có tí gì là đam mê hết.
" Tiêu Nhã kỳ cô thật đặc biệt ".
Bạch Thiên Tuyệt cười thầm nghĩ.
_ Tiêu Nhã kỳ cũng có chút thích nhưng cô thật là chẳng ham gì mấy thứ đó.
" Giáo sư Tiêu.
Tôi mua bộ trang sức đó tặng cho cô nha.
Tôi không thích sởi dây chuyền của cô tí nào ".
Vương An nguyên nói.
_ Tiêu Nhã kỳ quay qua nhìn Vương An nguyên.
" Vương An nguyên.
Cậu dư tiền thì đưa đây tôi tiêu sài giúp cậu cho.
Còn nữa tôi đeo cái gì cần cậu đồng ý sao.
Cậu không thích thì tôi phải lấy xuống sao.
Bệnh thần kinh " Tiêu Nhã kỳ tỉnh bơ nói.
_" Ý tôi không phải vậy.....!".
Anh bĩu môi nói.
Anh chẳng qua không thích cô đeo đồ của tình địch thôi.
Của hắn ta mua thì cô đeo.
Còn anh mua thì cô không chịu đeo sao.
Anh vừa dứt lời thì thấy Tiêu Gia Bảo đi ra.
_ " Anh sao vậy ".
Tiêu Nhã kỳ thấy anh đi 2 hàng thì đi lại nói.
Vương An nguyên đi theo âm thầm nhịn cười.
_" Nhã kỳ, đưa anh đi bệnh viện đi.
Anh khó chịu ".
Tiêu Gia Bảo nói.
Gương mặt đẹp trai nhăn lại.
Anh cần đi ngay.
Anh bị mất nước trầm trọng rồi.
Cảm giác của anh lúc này là 2 chân rung đi còn không nổi.
Cái mông như bị nhúng vào nước ớt đó.
Cay nóng hổi khó chịu cực kỳ.
_" Anh không sao chứ.
Đi nhanh.
em đưa anh đến bệnh viện.
An nguyên.
Lát nữa đưa Tâm Lan về nha.
Tôi đi trước ".
Tiêu Nhã kỳ nhanh chóng nói.
Rồi đỡ Tiêu Gia Bảo đi trước.
Vương An nguyên nhíu mày nhìn 2 người đi ra không vui.
Lại tiện nghi cho cái tên chết tiệt đó.
_ Triệu Tử Long cùng nhóm người của Hàn Thần thấy vậy đi ra nhìn Vương An nguyên hỏi.
" Giáo sư Tiêu sao về sớm vậy ".
_" Hừ......!Cô ấy đưa tên kia đi bệnh viện rồi ".
Vương An nguyên giọng chua chua nói.
_" Hắn ta bị làm sao ".
Triệu Tử Long nói.
_" Hừ......!hắn ta đắc tội với 1 vài người nên bị chỉnh thôi ".
Vương An nguyên nói rồi bước đi.
_" Cậu ta nói vậy là sao ".
Hàn Thần nói.
Triệu Tử Long, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết nhúng vai 1 cái ra hiệu bọn họ cũng không biết.
_ Tiêu Nhã kỳ lái xe đến bệnh viện thật lớn thuộc quyền sở hữu của nhà Lý Minh Triết.
Cô đưa anh vào cấp cứu.
Tiêu Nhã kỳ có bằng bác sĩ nên cũng được vào.
Lúc Tiêu Gia Bảo thay đổi quần áo bệnh viện thì lộ ra người toàn vết bầm dập tím ngắt.
Khắp người đều có.
_ Tiêu Nhã kỳ nhíu mày nhìn mấy vết thương của anh.
" Anh hai.
Mấy vết thương trên người của anh đi đâu mà có ".
Tiêu Nhã kỳ đau lòng nói.
Tay giúp Tiêu Gia Bảo truyền nước biển.
Bác sĩ thì tiêm thuốc cho anh.
_" Hôm bữa anh bị 1 nhóm 4 người khốn nạn tập kích vây đánh.
Bản số xe của bọn đó là S99999.
Em rảnh thì điều tra xem bảng số xe đó của ai " Tiêu Gia Bảo nói.
Anh muốn Tiêu Nhã kỳ chỉnh chết bọn nhóc đó nên nói thêm vào.
_" S99999......!Anh hai.
Anh chắc chắn không ".
Tiêu Nhã kỳ nói.
Khỏi cần đi điều tra cô cũng biết bảng số xe đó của ai.
Tiêu Nhã kỳ thấy tức giận, máu nóng trong người sôi lên như điên.
Mấy cái tên đó gan mập béo lắm rồi phải không......!Anh hai của cô mà cũng dám xuống tay mạnh mẽ vậy.
Chắc tức giận cô rồi tìm anh hai của cô chuốc giận đây.
_" Anh chắc chắn.
Bọn họ có 4 người.
Nhã kỳ anh Hai bị đánh đau lắm đó ".
Tiêu Gia Bảo làm nũng nói.
Lâu lâu mới được em gái quan tâm nên anh thêm bớt vô 1 chút.
Tiêu Nhã kỳ càng tức giận càng tốt.
để cô đuổi cổ hết cái bọn nhóc kia ra khỏi nhà cô càng tốt.
Nhìn 4 tên nhóc suốt ngày lưỡn qua lưỡn lại trước mặt anh làm anh khó chịu.
5 người Nhìn em gái của anh như sói đói rình mồi vậy.
_ " Triệu Tử Long........!Mấy cậu chán sống rồi hả.
Có phải tôi hiền quá mấy cậu muốn lên đầu tôi ngồi không ".
Tiêu Nhã kỳ sắc mặt tức giận nói nhỏ 1 câu.
2 tay nắm lại thật chặc..
Chương trước
Chương sau