Bọn họ nhìn lại, chỉ thấy Diệp Linh Đoạn té lăn quay trên đất, thanh chủy thủ bên người nàng, hiển nhiên, thanh chủy thủ này là của nàng. "Tỷ tỷ!" Nàng nỗ lực bò dậy, trong miệng kêu to. Lúc này, có một bàn tay đang nắm lấy cổ họng của Diệp Linh Cẩm, hai cổ tay nàng bị một bàn tay kiềm chặt sau lưng, không thể cử động. Nhìn ống tay áo màu trắng trước cổ họng của nàng, chủ nhân của cái tay kia là một người mặc áo trắng, hết sức anh tuấn, chính là Bùi Lâu Tuấn! "Bùi Lâu Tuấn! Ngươi làm gì đấy! Buông ngốc tử ra!" Địch Tinh kêu lên. Diệp Linh Cẩm cả người bị kiềm chặt hết sức khó chịu, cái tay kia nắm cổ họng nàng làm cho nàng hết sức khó chịu. Quả nhiên, hung thủ phía sau là Bùi Lâu Tuấn. "Là ngươi. . . . . ." Quan Hoán Chi lạnh giọng nói. Bùi Lâu Tuấn cười to: "Ha ha ha ha. . . . . . Các ngươi không nghĩ tới sao!" Sau đó hắn nhìn Nhan Nhiễm Y, "Nếu muốn nàng sống . . . . . Nhan Tương không có ở đây, vậy thì ngươi chết thay đi. . . . . ." Nói xong, bàn tay càng siết chặt cổ họng của Diệp Linh Cẩm. "Ngươi điên rồi! Dừng tay!" Địch Tinh kêu lên. "Tỷ tỷ!" Diệp Linh Đoạn chậm rãi bò dậy, trên người nhiều chỗ da bị trầy xước. Bùi Lâu Tuấn nhìn bọn họ một cái, mỉm cười, nói: "Trước tiên tất cả các ngươi để vũ khí xuống cho ta! Nếu không, không cần nói nữa!" "Loãng xoãng……." Bùi Lâu Tuấn rút kiếm ra. "Nhan Nhiễm Y, đừng cho là ta không biết, ngươi bắn ngân châm!" Bùi Lâu Tuấn một tay siết cổ của Diệp Linh Cẩm, uy hiếp Nhan Nhiễm Y. Nhan Nhiễm Y nhìn Diệp Linh Cẩm, trên vẻ mặt không tỏ ra lo lắng, chẳng qua từ trong lòng ngực móc ra một hộp châm, ném xuống đất. Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y, hắn lâm nguy không loạn, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, nàng nhìn hiểu ý hắn: tin ta, có thịt ăn. . . . . . Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt nguy hiểm, trong lòng sớm không sợ, sau lưng là vách núi, ngộ nhỡ Bùi Lâu Tuấn thẹn quá thành giận, cá chết rách lưới, mang theo nàng nhảy xuống vách núi vậy thì xong rồi. Nàng hết sức khống chế không để ình run rẩy, nhìn Nhan Nhiễm Y, trong lòng tự an ủi: Nhan Nhiễm Y không có cái gì không làm được, phải tin tưởng hắn! Đồng thời nàng cũng hối hận, rõ ràng mình hoài nghi Bùi Lâu Tuấn nhưng không đề cao cảnh giác. "Muốn gặp cha ta sao…… ông ấy sẽ lập tức tới ngay, thả người ra trước đi. . . . ." Nhan Nhiễm Y chậm rãi nói. Bùi Lâu Tuấn cười lạnh: "Hừ. . . . . . Thả nàng? Buồn cười! Chờ ngươi hoặc Nhan Tương chết rồi nói!" "Bùi đại ca. . . . Ngươi, ngươi tại sao gạt ta. . . . . . Trước kia chuyện của Diệp gia đều do ngươi làm?" Diệp Linh Đoạn đứng lẻ loi, vẻ mặt đau lòng nhìn hắn hỏi. "Ha ha ha ha… Đúng vậy! Ta muốn báo thù! Ta muốn báo thù!" Bùi Lâu Tuấn cười điên cuồng, cả người rung run, kéo Diệp Linh Cẩm lui lại hai bước. Diệp Linh Cẩm không nhìn hấy rõ phía sau cách vách đá có xa lắm không, lui về phía sau một bước, trong Diệp Linh Cẩm chìm xuống một chút, sắc mặt biến thành trắng bệch. "Ngươi, làm sao ngươi có thể gạt ta như vậy. . . . . . Ngay cả tình cảm chúng ta cũng là giả sao. . . . . ." Diệp Linh Đoạn chỉ vào hắn, chảy nước mắt. Bùi Lâu Tuấn lại lui phía sau hai bước, cười nói: "Ha ha… Dĩ nhiên đều là giả ha ha ha ha…" Nhưng Diệp Linh Cẩm cảm thấy hắn hốt hoảng, hô hấp rối loạn. "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Diệp Linh Đoạn nói không nên lời, cắn môi, cố gắng không để cho nước mắt chảy xuống. Bùi Lâu Tuấn nhìn Nhan Nhiễm Y, giọng nói đột nhiên hung dữ: "Hoặc là ngươi chết hoặc là Nhan Tương chết, nếu không thì nàng chết!" "A!" Sắp cảm giác hít thở không thông khiến Diệp Linh Cẩm không nhịn được giãy giụa ra tiếng. "Có thể nói cho ta biết tại sao không. . . . . ." Nhan Nhiễm Y hỏi. Bùi Lâu Tuấn chợt có chút điên cuồng."Ha ha ha ha. . . . . . Tại sao? Tại sao? Ngươi phải đi hỏi Nhan Tương! Lúc trước vì Trường Sinh Dẫn mà nở giết chết cha ta!" "Cha ngươi là Liễu Hồng Ước?" Quan Hoán Chi hỏi. "Ha ha ha ha. . . . . . Ta vốn nên gọi Liễu Lâu Tuấn!" "Phương thuốc ở Liễu Thành là do ngươi để lại? chuyện lấy máu Lịch Thành cũng là do ngươi dạy?" Quan Hoán Chi hỏi. Bùi Lâu Tuấn thừa nhận rất sảng khoái."Không sai". "Ngươi vì báo thù, những người đó quan hệ gì đến ngươi? Còn có Diệp gia nữa". Quan Hoán Chi tiếp tục hỏi. Ánh mắt của Bùi Lâu Tuấn có chút ửng hồng, chuyện giấu trong lòng nhiều năm hôm nay rốt cuộc có thể kết thúc. "Tại sao? Ha ha. . . . . . Ngày đó, mẹ ta kể lại, cha ta tới Mạt Thành để phó ước, kết quả thì sao! Cha ta bị Nhan Tương giết! Mẹ ta mang theo ta trốn đi, sống cuộc sống như thế nào? Lúc nẹ ta chết đã nói cho ta biết, phải tìm Nhan Tương báo thù! Sau đó, ta được Bùi gia thu dưỡng…. sau khi trưởng thành, ta một mực tìm kiếm tung tích của Nhan Tương nhưng là kể từ lúc đó, hắn đã mai danh ẩn tích rồi …. Nếu không dùng Trường Sinh Dẫn làm mồi nhữ, phát sinh nhiều chuyện làm xôn xao trên giang hồ, ta làm sao tìm được hắn?" Hắn nhìn Nhan Nhiễm Y một chút, " Tại sao ngươi xuất hiện?" "Người của Diệp gia…. Còn có nhiều dân chúng….vô tội …. Làm sao ngươi có thể độc ác như vậy!" Diệp Linh Đoạn chảy nước mắt hỏi. Nhiều sinh mạng như vậy, cứ như vậy giúp hắn trên con đường báo thù cho người đã chết. "Ha ha ha ha. . . . . . Ta độc ác? Năm đó Nhan Tương không độc ác sao? Vì lấy được Trường Sinh Dẫn tự tay giết Sư Đệ mình, hủy diệt một nhà chúng ta!" Bùi Lâu Tuấn tâm tình hết sức kích động, tay nắm cổ Diệp Linh Cẩm run run, Diệp Linh Cẩm bắt đầu hoảng hốt, vô cùng lo sợ tay hắn nắm run run sẽ bẻ gảy cổ của mình. "Rõ ràng là cha ngươi mơ ước Trường Sinh Dẫn … Muốn nuốt một mình, còn muốn giết mẹ ta. . . . . . Mới. . . . . ." "Im miệng!" Bùi Lâu Tuấn hung hăng siết cổ nàng, không để cho nàng nói chuyện, "Cha ta làm sao có thể! Rõ ràng là Nhan Tương, rõ ràng là Nhan Tương!" Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai bên giằng co. Bùi Lâu Tuấn từng chút lui về phía sau, cách vách đá càng lúc càng gần thì trong lòng Diệp Linh Cẩm càng lúc càng sợ, trái tim nàng bị treo lơ lững, cảm giác lùi về phía sau một bước nữa là vực sâu vạn trượng. Bởi vì cổ bị khống chế, nàng không cách nào quay đầu, không thể làm gì khác hơn là thông qua mắt, tìm kiếm bóng dáng màu tím kia, nhìn bóng dáng đó sẽ làm cho nàng an tâm một chút. "Ngươi, ngươi tỉnh táo một chút. . . . . ." Diệp Linh Cẩm ép buộc mình tỉnh táo lại, thời khắc quan trọng, mình cũng phải nghĩ biện pháp tự cứu thôi. "Ngươi, ngươi đừng lui về phía sau nữa, phía sau là vách đá a ….không phải ngươi muốn đợi Nhan Tương xuất hiện sao. . . . . . Ngươi tìm nhiều năm như vậy chẳng lẽ không muốn gặp lão, sau đó hỏi hắn cho rõ sao …" Diệp Linh Cẩm nói. "Đừng phí lời!" Bùi Lâu Tuấn siết tay thật chặt, Diệp Linh Cẩm lập tức cảm thấy không khí mỏng manh. Chẳng qua cũng may Bùi Lâu Tuấn không lui về phía sau nữa. "Ngốc tử!" Địch Tinh thấy Diệp Linh Cẩm thở hổn hển khó khăn, lo lắng kêu lên. "Ta. . . . . . Ta không sao . . . . . ." Diệp Linh Cẩm khó khăn đáp lại. Nhan Nhiễm Y nhìn Bùi Lâu Tuấn và Diệp Linh Cẩm, mím môi, không nói gì, ống tay áo màu tím, siết chặt nắm đấm.