Anh đến ngục giam ngồi chéo chân khuôn mặt đầy sát khí nhìn hắn ta đang quỳ dưới chân mình, hai tay trói bằng dây xích, toàn thân run rẩy. " Tôi đã tha cậu cho một lần vậy mà cậu không biết điều lại đụng đến vợ tôi " anh nghiến răng nói từng chữ một khiến hắn phải run sợ " Bạch tổng tha cho tôi lần này, chỉ lần này nữa thôi, tôi cầu xin ngài " giọng hắn ta run run nói, liên tục dập đầu xin tha " Hắc Tam chặt ngon tay hắn đem cho Giang Tuấn, phế cả tay, chân hắn, 3 ngày sau đem đến trước công ty Giang Thị " " Còn nữa nói ông ta dạy dỗ con trai mình cho tốt " " Vâng lão đại " Anh nói xong thì vẫn ngồi đó nhìn hắn ta bị hành hạ mà mặt anh vẫn không đổi sắc, Giang Hạo Nam miệng không ngừng cầu xin, gào thét thảm thương và còn có chửi rủa, Vũ Kiệt vẫn chẳng quan tâm tới.
Dám đụng tới vợ anh thì xác định đi. Lúc này Giang Tiêu Trân đã đến công ty tìm anh nhưng không có đành phải đến Bạch Vu, cô ta đứng trước cổng nhấn chuông, ăn mặc thì hở hang. " Tiểu thư tìm ai? " thím Võ từ nhà ra hỏi " Tôi tìm Vũ Kiệt, anh ấy có nhà không? " cô ta khoanh tay trước ngực nói. " Thiếu gia chúng tôi không có ở nhà, mong cô về cho " thím Võ nhìn cô ta từ trên xuống dưới, bà không thích những loại người này, dù là có anh ở nhà thì ba cũng không cho gặp. " Vậy cho tôi vào nhà đợi anh ấy " " Thiếu gia tôi không thích cho người lạ vào nhà, mong cô thông cảm " Tịch Dao lúc này đã thức trên người vẫn mặc đồ ngủ đi xuống nhà tìm anh, cô thấy trước cổng có một cô gái đứng đó đang nói chuyện với thím Võ, khá tò mò nên cô cũng đi tới xem chuyện gì. " Thím ơi ai vậy ạ " giọng ngọt ngạo của cô vang lên, cô giờ mới nhìn rõ cô gái này cũng khá xinh đó ăn mặc lại rất đẹp, nhưng quá hở rồi. Giang Tiêu Trân nhìn cô thì ra là cô sống chung với anh sao? Như vậy càng làm cô ta thêm hận thù hơn nữa, tay Tiêu Trân nắm chặt thành quyển, ánh mắt căm ghét nhìn cô.
Tiêu Trân nhìn cô gần cũng phải thừa nhận một điều rằng cô rất xinh đẹp nên anh trai cô ta mới thích cô như vậy. " Thím vào nhà đi để đấy cho con " cô quay qua nhìn thím Võ nói " Vâng thiếu phu nhân " Cô ta nghe thím Võ gọi cô là ’ thiếu phu nhân ’ lại một lần nữa sụp đỗ, cô ta mơ ước cái chức Bạch thiếu phu nhân này đã lâu bây giờ đã bị cô cướp, lòng cô ta chỉ muốn gϊếŧ chết cô ngay lập tức.
Không chỉ riêng cô ta mơ ước mà cả thành phố này đều muốn vị trí đó.
" Cô đến tìm Kiệt sao? Vậy vào nhà đi " cô mở cổng cho cô ta, cô muốn xem cô ta giở trò gì.
Tiêu Trân lướt qua cô đi một mạch vào nhà, Tịch Dao phía sau nhếch môi cười lạnh. Triệu Tịch Dao ngồi đối diện cô ta cầm ly trà lên uống chỉ nhìn nhưng không mở lời trước.
Giang Tiêu Trân nhìn cô mặc chiếc váy ngủ lộ các dấu hôn to nhỏ trên cổ và ngực cô, thì cô ta hận không thể xé xác cô ra. " Cô là gì của Vũ Kiệt " cô ta nhịn không được mà lên tiếng hỏi cô, giọng nói thì lại vô cùng đanh đá. " Từ bao giờ tên chồng tôi lại cho cô gọi thân mật như vậy " cô nhấn mạnh chữ "chồng ’ nhầm đánh dấu chủ quyền " Chồng sao? Anh ấy chỉ qua đường với cô thôi " " Qua đường hay không cũng sẽ không đến lượt cô đâu " cô cười khinh với cô ta, tiểu tam sao? Bà đây chơi láng nhá Cô vẫn điềm tỉnh mà đối đáp với cô ta, hạng tiểu tam thì cô mắc gì phải sợ chứ, ngay cả anh cô còn không sợ nữa là. " Loại người như cô mà đòi làm Bạch thiếu phu nhân sao? Thật không xứng " cô ta cũng không kiên nể gì mà đáp lại. " Vậy cô nghĩ mình xứng sao? Hửm " cô nhướng mày để cô ta. " Cô… cô " Giang Tiêu Trân tức đến nổi không nói được gì, cô ta cứ nghỉ rằng cô sẽ không dám đáp trả cô ta, nhưng Tiêu Trân thật sự đã sai rồi. " Nhìn cô cũng giống với Giang Hạo Nam đấy, là anh em đúng không? Muốn đến đây xin tha cho hắn ta sao? Muộn rồi, về mà chờ nhặt xác hắn đi " khuôn mặt cô nghiêm lại, giọng nói cũng lạnh đi.
Bạch Vũ Kiệt vừa về tới, bước vào nhà đã nghe tiếng ồn ào, anh nhanh chân đi vào phòng khách thấy cô gái nhỏ của mình mặt đằng đằng sát khí ngồi đó, anh cũng đưa mắt nhìn qua Giang Tiêu Trân rồi lạnh giọng nói. " Ai cho cô vào đây " giọng anh chen vào cuộc nói chuyện của hai người " Ông xã anh đi đâu bỏ người ta ở nhà " cô nghe giọng anh liền chạy tới lấy đà nhảy lên người anh, hai chân quấn chặt lấy hông anh. " Anh đi có việc, em còn đau đừng nhảy như thế, biết không? " anh lấy tay mình đỡ mông cô, mọi hành động của anh cô ta đều thấy hết. " Vũ Kiệt em đến đây có vài chuyện muốn nói với anh " cô ta lấy lại bình tỉnh, giọng nhẹ nhàng không còn giọng đanh đá khi nói chuyện với Tịch Dao nữa " Kiệt anh có biết cô ta là ai không? Em đã bảo cô ta không được gọi tên anh như thế mà vẫn gọi " cô lấy tay choàng qua cổ anh, chu môi nói " Anh không quen cô ta, ngay cả tên còn không biết " anh vuốt tóc cưng chiều cô xem ra cô gái nhỏ của anh càng ngày càng ghen rồi. " Vậy anh mau đuổi cô ta về đi, em muốn đi ngủ " cô ôm anh làm nũng. " Cô đi về ngay cho tôi, sau này còn lại đây làm phiền tôi hoặc vợ tôi nữa thì đừng trách, hắn ta dám làm hại đến vợ tôi thì phải trả giá.
Thím Võ tiễn khách " anh nói xong thì bế cô lên lầu, không để cho cô ta nói lời nào. " Tiểu thư mời " thím Võ lịch sự mời cô ta, Giang Tiêu Trân hậm hực cầm túi xách đi về. Cô ta ra trước cổng còn quay đầu lại nhìn một lần nữa, cô ta hận cô như muốn băm cô thành trăm mảnh, miệng cô ta lẩm bẩm ’ cứ chờ đó thù này tôi sẽ trả gấp đôi ’.