Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

9: « Chú chó xui xẻo »


trước sau


Hôm nay cơm trưa ở Doãn gia rất phong phú, Mộ Dữu ăn không ít.
Sau khi ăn xong rảnh rỗi không có việc gì làm, Mộ Dữu lôi kéo Doãn Mặc ra sân sau chơi cờ.
Mô Dữu đã học chơi cờ từ nhỏ, cũng tự nhận mình đánh cờ khá ổn, vậy mà không nghĩ tới bại trận dưới tay Doãn Mặc tận hai lần.
Sắc mặt của cô dần trầm xuống, mỗi nước cờ cô hạ xuống đều bị Doãn Mặc chặn lại, cô đem sự bất mãn hoàn toàn bại lộ ra ngoài.
Doãn Mặc nhấc mí mắt lên liếc cô: "Chơi cờ là để giúp tu tâm dưỡng tính, em hấp tấp như vậy thì làm sao mà có thể thắng được?"
Mộ Dữu hừ một tiếng: "Chỉ có ông già mới cần tu tâm dưỡng tính, tiên nữ như tôi mới không cần."
Doãn Mặc: "....."
Lại tiếp tục hạ mấy nước cờ, Mộ Dữu vẫn luôn thua.
Cô tức muốn hộc máu, phất tay xoá ván cờ: "Cho tôi thắng một lần thôi mà anh cũng không làm được à, ở trước ba mẹ anh tôi còn đối với anh tình nùng ý mật, lúc trưa ăn cơm, tôi còn gắp thức ăn cho anh đấy."
Cô bắt đầu đánh bào tình cảm, muốn cho anh phải áy náy trong lòng.
Doãn Mặc cầm ấm trà bên cạnh lên, rót cho chính anh một chén trà, không nhanh không uống xong rồi nói: "Không phải chính em nói là không cần nhường, tự em vẫn có thể thắng sao."
Mộ Dữu nhớ lại một chút, lúc hai người vừa chuẩn bị bắt đầu chơi, cô thật sự rất tin tưởng năng lực của mình nên đã có nói một câu như vậy.
Cô xụ mặt không nói.
Doãn Mặc buông chén nước ra, đem ván cờ lúc nảy bị phá sắp xếp lại: "Chơi một ván nữa, anh cho em thắng."
Mộ Dữu không tình nguyện mà cùng anh chơi thêm một ván nữa.
Lần này quả thật là Doãn Mặc có nhường cô, cô bỏ một viên cờ đen xuống, Doãn Mặc cầm cờ trắng để cách xa cô tám mét.
Cô chỉ đi thêm năm bước, mà năm viên cờ đen đã xếp thành một đường.
Doãn Mặc: "Lần này rốt cục em cũng thắng rồi."
Mộ Dữu nhìn qua bàn cờ, tâm trạng chẳng có một chút sung sướng nào cả, thậm chí còn mang theo sự nhục nhã.
Có thể đừng để lộ dấu vết một chút cũng không được sao?
Này là cho có đấy à, giống như đem cô thành trẻ nhỏ mà dỗ sao.
"Không chơi nữa, tự anh chơi đi!" Cô nem mấy viên cờ xuống bàn, thờ phì phò bỏ vào nhà.
Doãn Mặc cầm chén trà một mình ngồi trong sân, giữa mày nhăn lại thành nếp uốn, nhất thời không biết nên nói gì.
Không cho thắng thì giận, mà cho cũng giận?

- --
Buổi chiều hai người rời khỏi nhà của ba mẹ Doãn Mặc, Doãn Mặc tự mình lái xe, cô ngồi ở ghế phó lái.
Sau khi chơi cờ xong, Mộ Dữu liền không quan tâm đến Doãn Mặc nữa.

Lúc này trong xe chỉ có hai người bọn họ, Mộ Dữu đến một câu cũng không muốn nói với anh.
Trở về chung cư, Mộ Dữu lên lầu dọn đồ chuẩn bị trở về trường học.
Trong tủ quân áo có vài túi quần áo mà Doãn Mặc mua cho cô, cô vẫn quyết định mang đi một ít.
Doãn Mặc đứng ở cửa phòng quần áo: "Bậy giờ em phải quay về trường học sao?"
Mộ Dữu bỏ quần áo vào hành lý, kéo khoá lại, mới hỏi lại anh: "Chứ không thì đi đâu? Không phải chỉ cùng anh về nhà ăn cơm thôi sao, còn việc gì nữa đâu?"
Doãn Mặc tới cầm hành lý giúp cô: "Anh đưa em về trường."
Mộ Dữu theo anh đi từ phòng ngủ ra: "Trường học có rất nhiều người biết anh, tôi không muốn mọi người hiểu lầm tôi và anh có quan hệ gì."
Doãn Mặc: "Anh đưa em đến cổng trường."
Đến gara xe, Doãn Mặc chọn xe đến trường không quá nổi bật.
Mộ Dữu lúc này mới có thể yên tâm mà ngồi lên.
Xe đi dọc tuyến đường chính ở nội thành, dọc theo đường đi thẳng vào vùng ngoại ô.
Trên đường không gặp vấn đề kẹt xe, một đường thông suốt thẳng đến trường.
Doãn Mặc dừng xe ở cổng trưởng phía Bắc, bên này không có mở quán, nên hầu như rất ít người đi hướng này.
Mộ Dữu cởi bỏ đai an toàn, chuẩn bị xuống xe thì bị Doãn Mặc gọi lại: "Đem theo cái này lên đi."
Không biết từ khi nào anh đem một hộp quà tinh xảo đưa đến.
Mộ Dữu nhìn một cái: "Đây là cái gì?"
"Bánh kem xoài." Buổi sáng không cho cô ăn nhiều, Doãn Mặc có thể nhìn ra được cô không vui, lúc ba mẹ không có ở đó, anh có nói cô giúp việc gói cho cô một phần.
Vị bánh kem xoài lúc sáng Mộ Dữu ăn rất ngon, trong lòng vẫn đang phân vân không biết có nên lấy không, đang chìm vào suy nghĩ.
Doãn Mặc chủ động nhét vào tay cô, giọng nói: "Xem như là quà xin lỗi của anh."
Nếu đã có ý đưa cho cô, thì Mộ Dữu vẫn nhận lấy.

Nhìn cái bánh kem xoài, Khoé miệng của cô như có như không mà cong lên vài phần, nhưng nhanh chóng thu lại đặt câu hỏi: "Vì sao anh lại nhận lỗi, anh sai ở đâu?"
Doãn Mặc nhớ lại cả nửa ngày nay cô đều giận từ đầu đến cuối.
Sau một lúc lâu, anh chân thành đặt câu hỏi: "Em thử nói xem, rốt cục là anh sai chỗ nào?"
Mộ Dữu: "....."
____
Mộ Dữu bị Doãn Mặc làm cho lửa giận lên cao, đến lời nói cũng không muốn nhiều lời với anh, trực tiếp mở cửa xuống xe đi về ký túc xá.
Đẩy cửa phòng ký túc xá ra, một người bạn cùng phòng khác là Chu Khoan cũng đến rồi.
Chu Khoan là cô nàng hơi có da thịt một chút, cha mẹ của cô đặt tên này hy vọng cô có thể lúc nào cũng suông sẻ, vô ưu vô sầu.
Nhưng mà từ lúc cô nàng mập lên thì về sau cũng không hề gầy lại, sau này theo nghĩa rộng của tên đều bị mọi người trêu chọc vì "Tâm khoan thể béo."*
* Có thể hiểu là Tâm thoải mái nên thân thể béo / Khoan ở đây có nghĩa là rộng rãi, thoái mái.
Chu Khoan không thích bị người ta nói mình mập, nên nhưng người thân quen đều gọi cô nàng là Trách Trách.
Trách Trách cùng Hách Mộng Thành ở trong ký túc xá đang ngồi xem TV, thấy Mộ Dữu về liền cười chào hỏi.
Hách Mộng Thành liếc mắt một cái nhìn thấy trên người Mộ Dữu mặc một chiếc áo khoác len dạ màu xanh xẫm, bên trong là một chiếc áo màu đen, cả người nhìn qua thanh lệ chói sáng.
Hách Mộng Thành hai mắt sáng lên: "Tiểu Dữu, cậu mặt quần áo này cũng quá là đẹp đi, cầu chỗ mua!"
Mộ Dữu bỏ hành lý xuống, theo sau nói: "Là trưởng bối trong nhà mua tặng, tớ cũng không biết chỗ mua là ở đâu."
Hách Mộng Thành tiếc hận một chút, chỉ vào kệ sách của Mộ Dữu: "Tớ lãnh sách giáo khoa giúp cậu để lên đó rồi, buổi sáng cậu cùng với Đồng Lạc Dao đều chưa đến, nhiều như vậy tớ cùng với Trách Trách từ thư viện mang về đây, mệt chết bọn tớ."
"Vất vả rồi." Mộ Dữu cười đem bánh kem qua, "Tớ mang bánh ở nhà về đây, cắt ra mọi người cùng nhau ăn, khao hai người các cậu một chút."
Mộ Dữu nhìn một vòng quanh phòng, "Đồng Lạc Dao vẫn chưa đến sao?"
Hách Mộng Thành vui mừng nhận bánh kem: "Cậu ta không tới mới tốt đấy, suốt này cứ làm ra vẻ, lúc nào đến cũng chê cái này ghét cái kia, chỉ biết khoe giàu mà thôi."
Trách Trách: "Đúng đấy, vẫn là lúc cậu ta không ở đây chính là lúc phòng ký túc chúng ta hoà thuận nhất!"
Ăn bánh kem, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm.
Trách Trách cùng Mộ Dữu nói: "Tiểu Dữu, không phải là cậu rất thích đọc truyện tranh sao, kỳ nghỉ đông tớ phát hiện ra một quyển rất đẹp."
Mộ Dữu cầm một miếng bánh kem, ăn vài miếng xoài ở trên: "Tên là gì thế?"

Trách Trách nghĩ nghĩ: "Tên là >, của tác giả Mộ Tư Mang Quả, tớ nhìn bánh kem xoài xong thì đột nhiên nhớ đến quyển sách này, rất trùng hợp luôn."
Hách Mộng Thành hừng thú bừng bừng nhìn qua: "Truyện nói về cái gì, cậu nói một chút xem có hay không, tớ cũng muốn xem."
Trách Trách: "Chính là nam chính tên là Ân Cẩu sinh ra liền mang theo vận xui xẻo, vô duyên cô cơ đang đi trên đương sẽ vấp ngã, uống nước thì bị sặc, ăn cơm sẽ mắc nghẹn, mang theo dù thì không bao giờ trời mưa, ngày quên mang thì mây mưa đuổi theo hắn.

Có một hôm hắn đi trên đường thì anh gặp được nữ chính, liền nhất kiến chung tình, mỗi ngày đều tặng hoa theo đuổi nữ chính, nhưng bởi vì anh ta mạng vận xui xẻo nên lúc nào cũng thất bại."
Trách Trách càng nói càng hăng say: "Nữ chính cũng rất là thần kỳ, miệng cứ như hiển linh, nói cái gì đều ứng nghiệm cái đó.

Ví dụ như, nam chính vì nữ chính mà chuẩn bị pháo hoa.

Nam chính hỏi cô là bầu trời pháo hoa ấy giống cái gì, nữ chính nói giống dao nhỏ.

Vừa dứt lời, những cái pháo hoa đó liền thật sự biến thành dao nhỏ lao thẳng xuống dưới.

Bởi vì nam chính xui xẻo, nên những cái đó đều chỉ hướng vào một mình nam chính mà đâm, nữ chính một cọng lông cũng không bị thương."
Hách Mộng Thành nghe được có chút mê mẩn: "Này cũng quá là xuất thần rồi đi chứ, để tớ phải vào đọc xem thử."
Trách Trách: "Thật sự rất đẹp, xuyên suốt đều sẽ là motip như này, đặt biệt là rất khôi hài giải trí.

Hơn nữa phong cách của tác giả vô cùng siêu tuyệt, những hình ảnh đẹp đến muốn mạng!"
Hách Mộng Thành cầm điện thoại tìm tòi truyện thử: "Truyện tranh đã viết hơn hai năm trước, có rất nhiều bình luận nói là tác giả đã không còn viết nữa, là quyển này sao?"
Trách Trách: "Là quyển này, tác giả đúng là đã biến mất rất lâu rồi, nhưng mà thật sự nhìn rất đẹp, cái thể loại này cười đến không dừng lại được.

Ai da, cũng không biết khi nào tác giả sẽ viết tiếp."
..........
Hách Mộng Thành cùng với Trách Trách còn đang nói chuyện về cuống truyện kia, Mộ Dữu ôm notebook bò lên trên giường, kéo màn lại, mở máy tính ra.
Lúc còn nhỏ chủ nhỏ bồi dưỡng cho cô rất nhiều thứ, mấy cái khác Mộ Dữu đều không thích, chỉ thích mỗi vẽ tranh.
Phát hiện ra cô có thiên phú ở khoản này, chú nhỏ còn mới thầy giáo có chuyên môn về giảng dạy cho cô.
Mộ Dữu am hiểu nhất chính là phong cách truyện tranh.
> là quyển truyện tránh mà kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học xong, cô bị Doãn Mặc cự tuyệt, trong lòng phẫn nộ uỷ khuất, nhất thời liền vẽ cái này, còn đem nam chính đặt tên là Ân Cẩu, cùng âm với Doãn cẩu.

Sau này khi lên đại học, cô dần dần buông bỏ chuyện của Doãn Mặc, nên cũng không vẽ truyện tranh nữa.
Mộ Dữu nhớ lúc đó tuy cũng có người mong chờ truyện được ra tiếp, nhưng số lượng cũng không nhiều, không ngờ qua nhiều năm trôi qua vậy mà giờ thế nào lại bị Trách Trách phát hiện ra.
Cô click mở trang web truyện tranh ra, tim được trang của mình lúc trước.
Lâu như vậy vẫn không ra truyện, nhưng phía dưới vẫn có không ít bình luận.
[ Thật sự rất yêu Ân cẩu cùng với Mộc tiểu thư, tuy rằng không biết tác giả sẽ có quay trở lại không, nhưng mỗi ngày tôi đều lên để xem hai người bọn họ.

]
[ Quả nhiên phong cách rất khác, xem rất hay, bạn tôi không có lừa tôi.

]
[ Thật sự rất là khôi hài đáng yêu, quyển truyện tranh này làm tôi rất vui vẻ luôn đó.

]
[ ha ha ha Ân cẩu thật là rất thảm luôn nhưng mà tôi thật sự muốn xem tiếp cậu chuyện sẽ như thế nào.

]
[ Bị bạn thân dụ tới đây, hh không được rồi cười đến đau cả bụng, thỉnh ngườii giúp tôi đánh hạ yêu tinh.

]
[ Mộ Tư Mang Quả cô đi đâu rồi, cô đem truyện tranh của mình vứt đi rồi à, nhanh chóng bò dậy ra tiếp tục đi.

]

Lướt xuống xem từng cái bình luận, không ít người hy vọng cô tiếp tục ra truyện.
Click mở chính văn truyện tranh, bên trong có không ít các tình tiết mà chính Mộ Dữu đọc lại cũng không nhịn được mà bật cười.
Không biết như thế nào mà, bỗng nhiên d/ục vọng sáng tác của cô lại nổi lên.
Mộ Dữu mở đèn bàn lên, thuận tay cầm lấy tablet ở méo giường, liên tiếp gõ máy.
Mộ khi cô đã bắt đầu làm gì rồi, thì phá lệ liền rất chăm chú.
Buổi tối các bạn cùng phòng đều đã chuẩn bị đi ngủ, thì giường của cô đèn bàn vẫn còn sáng.
Hách Mộng Thành ngáp xong hỏi cô: "Tiểu Dữu, cậu đang làm gì vậy, sao vẫn chưa đi ngủ?"
Mộ Dữu vẫn còn đang suy nghĩ một vài tình tiết, đáp: "Tớ vẽ một ít bản thảo, muốn đẩy nhanh tốc độ, các cậu đi ngủ trước đi."
Mộ Dữu vẽ tranh rất đẹp, có đôi khi sẽ vẽ bản thảo nên Hách Mộng Thành cũng không hỏi nhiều.
Cô nàng gật gật đầu: "Ừm, vậy cũng đừng làm muộn quá, ngủ sớm một chút đi nha."
"Được." Mộ Dữu đem đèn bàn bật độ sáng thấp đi một ít, có màn giường che khuất ánh sáng, tránh cho ánh sáng chiếu ra bên ngoài quá nhiều.
____
Ngày hôm sau cơ hồ Mộ Dữu cũng không xuống giường, cơm trưa cũng là do Hách Mộng Thành cùng Trách Trách giúp cô đem tới.
Đúng vào lúc hoàng hôn, rốt cuộc cũng đại náo thành công, cô mới vừa lòng mà duỗi eo.
Từ trên giường đi xuống dưới, ngày hôm qua vừa về tới cô cũng không thu dọn hành lý, chỉ lo vội phát thảo bản vẽ.
Lúc nảy mới rảnh rỗi, cô đem hành lý mở ra, chuẩn bị đem quần áo bỏ vào tủ quần áo.
Lúc này, cửa phòng ký túc xá mở ra, Mộ Dữu ngửi được một mùi nước hoa.

Là mùi hương ngọt ngào của hoa hồng, có lẽ là sịt khác nhiều, nên hơi nặng mùi.
Đồng Lạc Dao xách theo hành lý đi vào, bước vào phòng liền che mũi lại, tràn đầy sự ghét bỏ: "Trong phòng tại sao có mùi hôi vậy chứ, các cậu mới đến có mấy ngày, mà đem phòng ký túc chướng khí mù mịt."
Nhìn đến cô, Trách Trách cùng Hách Mộng Thành cho nhau một ánh mắt đồng bệnh tương liên.
Người ra vẻ nhất phòng ký túc xá đã tới.
Đồng Lạc Dao nhìn thấy Mộ Dữu không lên tiếng, tầm mắt dừng ở hành lý của cô, ngoài cười nhưng trong không cười: "Nha, mua nhiều quần áo mới như vậy, hành lý chật cả rồi."
Mộ Dữu không nói lý với cậu ta.
Nhưng thật ra Hách Mộng Thành cùng Trách Trách nghe tiếng chạy đến khen quần áo này cái nào cũng đẹp.
Hách Mộng Thành hỏi: "Đều là người lớn trong nhà cậu mau sao? Như này cũng nhiều quá rồi, thật là hành phúc quá rồi đó oa!"
Không đợi Mộ Dữu tiếp lời, Đồng Lạc Dao ở một bên cảm khái: "Lại chẳng phải là thứ đồ quý báu gì, có lợi ích gì chứ? Cậu mua thêm nhiều cái nữa, không chừng chẳng bằng một cái của tôi?"
Cô ta nói xong còn chỉ chỉ vào túi mới của mình, biểu cảm rất đắc ý, "Của tôi đây mới chính là da thật, hàng chính hãng, hơn một vạn lận."
Trách Trách nghĩ sao nói vậy: "Sao tôi thấy cái một vạn của cậy so với tiểu Dữu thì càng giống hàng vỉa hè nhỉ?
Đồng Lạc Dao nóng nảy: "Không hiểu biết thì đừng có mà nói bậy, của tôi là hàng thật! Có một vạn thôi, tôi đâu phải là không mua nổi, mà đi mua loại hàng nhái?"
Trách Trách: "Tôi đây không phải sợ cậu bị lừa, chỉ có lòng tốt nhắc nhở một chút, nhìn không tốt bằng của Mộ Dữu thật mà."
Hách Mồng Thành lại nói tiếp: "Tôi cảm thấy là do người mang nó nữa, tiểu Dữu phối với quần áo gì cũng đều giống hàng hiệu cả, chủ yếu là còn phụ thuộc vào cả vóc dáng nữa."
Đồng Lạc Dao: "...Tôi không nói chuyện với các cậu nữa, đều nông cạn."
_____
Đối với bộ truyện tranh >, ban đầu Mộ Dữu chỉ là nhất thời xúc động, có gì nói đó, làm cho hả cơn giận thôi.

Cho nên toàn bộ đều trừ bỏ sự khôi hai thì nhân vật đều tương đối khá nhạt.
Hiện giờ đặt bút vào một lần nữa, cô muốn sửa đổi bối cảnh của nhân vật lại một chút, đương nhiên vẫn xui xẻo của Ân cẩu vẫn là xuyên suốt toàn truyện.
Rốt cuộc, cô nhìn hắn xui xẻo thù tâm tình mới có thể tốt được.
Chính thức khai giảng, cô sẽ đi học rất nhiều, nên thời gian rảnh đều đặt hết lên truyện tranh.
Vì không muốn Trách Trách cùng với Hách Mộng Thành sinh nghi, nên cô tam thời đem bản vẽ tích cóp lại không công bố.
Thứ sáu hôm này, sau khi buổi sáng kết thúc lịch học, thì không còn lớp nữa.
Đã khai giảng được một tuần, toàn bộ ký túc xá đều cùng tới nhà ăn ăn cơm.
Mộ Dữu cùng hai người bạn cùng phòng đã chuẩn bị xong, Đồng Lạc Dao còn ở trong phòng chuẩn bị đủ thứ vẫn chưa xong.
Tính tình của Hách Mộng Thành hơi nóng, thúc giục cậu ta:
"Nếu cậu không muốn đi, vậy ba chúng ta đi thôi."
Đồng Lạc Dao vốn không hợp với mọi người, vốn dĩ liên hoan ký túc xá cũng không nghĩ sẽ gọi cậu ta tham gia.
Mấy ngày trước Hách Mộng Thành cùng Mộ Dữu, Trách Trách ăn cơm rồi nói chuyện, Đồng Lạc Dạo ngồi một mình khá đáng thương, nhất thời mọi người không đành lòng mới gọi cậu ta.
Đồng Lạc Dao bởi vì tính cách không được mọi người chào đón, nên ở trường không có bạn bè.
Hách Mộng Thành vừa nói muốn bỏ lại cậu ta thì động tác của Đồng Lạc Dao rõ ràng nhanh chóng, ngoài miệng thì lại nói: "Gấp cái gì chứ, cũng phải để tôi chuẩn bị tốt chứ, nóng vội ăn không tiêu đâu."
Mười phút sau, rốt cuộc mọi người mới rời khỏi ký túc xá.
Bốn cô gái đang thương lương nên ăn cái gì, một bên muốn ra ngoài trường ăn.
Ngoài ý muốn, mọi người bắt gặp chiếc xe Rolls-Royce quen thuộc kia ở cổng trường.

Hách Mộng Thành trước hết đã kinh hô: "Tại sao Doãn Mặc lại tới trường học, đầu tuần anh ấy vừa đến một lần mà.

Gần đây tần suất tới trường của anh ấy ngày càng nhiều a!"
Mộ Dữu cũng kinh ngạc, hồ nghi mà nhìn chiếc xe kia.
Xác thật quả là Doãn Mặc không sai.
Đồng Lạc Dao nói: "Trường học đang chuẩn bị xây toà nhà thí nghiệm ở kia, nhưng mà tiền trợ cấp vẫn chưa có đến, chắc là có liên quan đến việc này."
Đồng Lạc Dao vừa nói lời này ra, ba cô gái đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hách Mộng Thành: "Làm thế nào mà cậu lại biết?"
Đồng Lạc Dao cao ngạo nâng cằm lên, thong thả ung dung nói: "Là người ở trong xe, chính miệng nói với tôi."
Mộ Dữu: "?"
Hách Mông Thành cười: "Cậu đây thật là cái gì cũng dám nói đùa, thân phân của Doãn Mặc như thế nào, mà lại có thể tuỳ tiện cùng cậu quen biết chứ? Còn nói với cậu về chuyện này? Nếu cậu cùng anh ấy có quan hệ, thì sẽ đến mức khoe chiếc túi một vạn đấy với tụi mình à."
"Tôi chưa nói là có quen biết với Doãn Mặc mà." Đồng Lạc Dao nói, "Người ngồi trong xe không phải chỉ có một mình anh ấy."
Trách Trách: "Cậu nói là tài xế à?"
"Không phải, là trợ lý của anh ấy, trợ lý của anh ấy là anh họ của tôi."
Hách Mộng Thành: "Cậu nói cái người mà luôn mở cửa xe cho Doãn Mặc à, luôn mặc tây trang đi sau anh ấy?"
"Mở cửa xe thì làm sao? Cũng không phải là ai cũng có thể hằng ngày đều ở bên cạnh của Doãn Mặc, anh họ tôi chính là làm việc cho tổng giám đốc của tập đoàn Quân Hoa, ở phía dưới còn quản lý rất nhiều người khác, cùng Doãn Mặc có giao tình nhiều năm, những quản lý cấp cao ở tập đoàn đều luôn khách khí với anh ấy, luôn nể mặt ba phần."
Đông Lạc Dao dần dần đắc chí: "Quả thực là không phải ấy đều có thể quen biết được Doãn Mặc, nhưng có anh họ của tôi ở đây, so với những người khác cơ hội tôi quen biết anh ấy dễ hơn một chút."
Mộ Dữu liếc nhìn cô ta một cái: "Tại sao lúc trước cậu không đề cập chuyện này với mọi người?"
Đông Lạc Dao sờ sờ mái tóc, ra vẻ rụt rè: "Tôi trước giờ không hay thích khoe, các cậu không có hỏi, tôi đương nhiên sẽ không ra vẻ mà khoe khoang với mọi người."
Mọi người: "....."

Xin hỏi là cậu thật sự không hề khoe chút nào sao?
Cách đó không xa, Doãn Mặc cùng với Trịnh Lâm từ phía toà nhà nguyên cứu đi tới, rất nhanh liền dừng ở trước chiếc xe Rolls-Royce.
Hai người vẫn chưa lên xe, mà quay qua nhìn về hướng phía xa kia.
Khoảng cách không gần, Mộ Dữu cảm giác được Doãn Mặc đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn lên người mình.
Sau chuyện Doãn Mặc làm cô tức giận lúc trước, cho đến nay Mộ Dữu vẫn còn nhớ, canh cánh trong lòng.
Cô ngạo kiều mà xoay đầu đi, cùng với bạn cùng phòng nói: "Không phải là chúng ta đi ăn sao, mau nhanh đi thôi, nếu không chút nữa quán sẽ đông người đấy."
"Đợi một chút đã." Đồng Lạc Dao vẫn còn nhìn bên kia, "Anh họ của tôi cùng với Doãn Mặc chắc đang nói chuyện về tôi, bọn họ đều đang nhìn qua đây, tôi mang các cậu qua bên đó chào hỏi một cái.

Khó mà có được cơ hội tiếp xúc gần với tổng giám đọc Quân Hoa, sao lại trách tôi không đưa các cậu qua đấy cùng."
Cả người Mộ Dữu ngay cả lỗ chân lông đều đang kháng cự, trường học nhiều người như vậy, cô mới không nghĩ là sẽ sang đấy chào hỏi Doãn Mặc: "Nếu là anh họ của cậu, thì mình cậu đi được rồi, ba chúng tôi đến quán ăn trước."
Đồng Lạc Dao: "Tôi chính là có lòng tốt mới muốn mang các cậu sang đấy, nếu các cậu không đi, thì sau này sẽ không còn cơ hội như vậy đâu."
Phía bên kia Doãn Mặc cùng Trịnh Lâm vẫn đang nhìn bên chưa đi, Đồng Lạc Dao sốt ruột nói, "Anh họ đang đợi tôi, các cậu không đi thì tôi đi trước."
Hách Mộng Thành cùng Trách Trách đều rất muốn đi, Doãn Mặc rất ít khi xuất hiện công khai, nên trên mạng rất ít ảnh chụp.

Mỗi lần đến trường học, cũng chỉ là nhìn từ phía xa, chưa từng đứng gần xem thử.
Hôm nay khó lắm mới có được cơ hội được nhìn gần một chút.
"Đi nào đi nào, đó chính là Doãn Mặc đấy, ăn cơm thì có gì quan trọng.

Tớ cũng tò mò muốn nhìn một chút, với thân phận của Doãn Mặc có thể biết Đồng Lạc Dao hay không, có thể giải đáp thắc mắc của mọi người." Hách Mộng Thành quyết đoán nắm chặt tay Mộ Dữu, đuổi theo sao Đồng Lạc Dao..

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây