Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

37: {Run sợ}


trước sau

Thứ cảm giác lạnh lẽo và ngột ngạt đang bao trùm lấy thân ảnh nhỏ bé, chậm rãi xé nát từng tế bào mỏng manh đang đấu tranh dữ dội. Nữ nhân ấy không còn sức để vươn lên, chỉ có thể tuyệt vọng để biển cả ôm mình vào lòng.


Ngay khoảnh khắc tâm trí rời khỏi bản thân, thứ lực đạo mạnh mẽ từ một bóng đen kì lạ kéo thân ảnh nhỏ nhắn kia lại, giành giựt cô với sự im lặng nhưng điên cuồng của đại dương. Bóng đen kéo cô vào lòng, khó khăn vươn tới nơi ánh sáng đang yếu ớt rọi sáng.


Bình minh là thời điểm đại dương quay lại với dáng vẻ hiền hòa sau một đêm bão tố quay cuồng. Mặt biển tĩnh lặng như một tấm gương phản chiếu cả bầu trời, chợt miễn cưỡng bị phá vỡ. Giữa sự bao la của biển cả, hai thân ảnh ấy bỗng trở nên thật nhỏ bé.


Lý Hạo ghì chặt cơ thể lạnh lẽo của Mặc Uyển vào lòng, nhìn quanh quất. Đôi mắt nhập nhòe nước gần như đã tuyệt vọng với việc tìm kiếm một kì tích giữa đại dương rộng lớn. Nhưng không, hắn đã nhìn thấy thứ gì đó xanh ngắt như một khu rừng lớn cách đó không xa. Không một chút suy nghĩ, Lý Hạo một tay ôm chặt Mặc Uyển, tay kia cố quạt nước bơi về phía trước.


Gắng hết sức lờ đi những cơn đau đang tấn công từng mạch máu trên người, hắn chậm rãi chạm tay tới nền cát ướt át. Toàn bộ sinh lực đã dành cho việc bơi cộng thêm những vết thương vẫn âm ỉ đau, Lý Hạo gần như đã ngất đi vì quá mệt. Nhưng điều hắn sợ nhất không phải là bản thân chết đi, mà là nữ nhân trong lòng không còn hơi thở.


Không chậm trễ một giây nào, hắn nhanh chóng đặt cơ thể của Mặc Uyển xuống cát, run rẩy áp má xuống gần mũi của cô. Hơi thở mỏng manh ấy như một sợi rơm giữa đại dương bao la, khiến trái tim nặng trĩu của Lý Hạo hắn như được thả lỏng phần nào. Vẫn còn hi vọng!


Lần lượt những động tác sơ cứu thuần thục, Lý Hạo dường như đã dùng hết sức lực còn lại trong người để có thể truyền cho cô chút hơi ấm với một hi vọng không thể mong manh


Mọi nỗ lực đều sẽ được đền đáp xứng đáng, Mặc Uyển bật hẳn người dậy rồi ho sặc sụa, nôn ra mấy ngụm nước mặn chát. Chập chờn nhìn sang bên cạnh, cô nhận ra dáng vẻ lo lắng tột cùng của nam nhân nọ. Chiếc áo sơ mi ướt đẫm mùi biển cả, dính chặt lấy cơ thể cường tráng. Mái tóc bết và những vết thương rỉ máu cũng vì thế mà trở nên nổi bật hơn cả.


Theo một phản xạ tự nhiên, Mặc Uyển ôm chầm lấy hắn, nức nở cảm nhận thứ nhịp đập trầm ổn nơi lồng ngực vạm vỡ. Cô đã thật sự rất sợ hãi! Dù đã sống qua một đời, nhưng đến tận khi gần kể cái chết, cô vẫn run rẩy lo lắng. Khoảnh khắc lý trí vụt tắt nơi đáy đại dương, Mặc Uyển cô đã thật sự tuyệt vọng.


- Đừng lo...mọi chuyện ổn rồi! - Vuốt nhẹ mái tóc lẫn chút cát ướt của người phụ nữ trong lòng, Lý Hạo khẽ thì thầm. Giờ thì hắn đã hiểu thứ cảm giác đau đớn khi suýt chút nữa đã vụt mất người mình yêu. Và hắn cũng đã có thể khẳng định lại lần nữa với bản thân mình, Mặc Uyển cô chính là người mà Lý Hạo hắn cả đời này nguyện bảo vệ.


Bình ổn lại cảm xúc đang rối bời, Mặc Uyển chậm rãi ngẩn đầu lên, mặt đối mặt với Lý Hạo. Khẽ vén những sợi tóc ẩm lòa xòa nơi vầng trán cao của hắn sang một bên, cô lẳng lặng quan sát vết cắt sâu hoắm đáng sợ. - Anh vất vả rồi!-


Đó là những từ duy nhất bật ra từ làn môi mỏng của Mặc Uyển. Nhẹ nhàng hít một hơi dài, cô chậm rãi vươn người về phía hắn. Trong một chớp mắt, hơi thở của hai người đã chạm vào nhau, chóp mũi lành lạnh gần như đã va vào nhau. Mặc Uyển quàng tay qua bờ vai rộng của hắn, từng chút từng chút dán đôi môi căng mọng của mình lên làn môi mỏng của Lý Hạo.


Hắn như một bức tượng, cứng đờ người trước cái hôn dịu dàng của cô. Nụ hôn đầu của hắn, cứ thế mà mất đi vào tay nữ nhân xinh đẹp này. Ở một cự ly rất gần, Lý Hạo đã đặt trọn dáng vẻ xấu hổ của cô vào tầm mắt. Gò má hây hây đỏ như ráng chiều ngoài biển, đôi môi đỏ mọng mang mùi vị của biển.


Như bản năng của một người đàn ông, ngay thời điểm Mặc Uyển định rút lui, Lý Hạo đã nhanh chóng phản công. Dùng một tay nâng cằm nhỏ, tay còn lại giữ chặt eo cô, hắn như gã nghiện điên cuồng tìm mật ngọt nơi môi cô.


Một nụ hôn chẳng mấy dịu dàng cũng không quá mạnh bạo, cả hai chỉ đơn giản là theo cảm tính của bản thân. Tách hàm ngọc trong khoang miệng thơm tho ra, chiếc lưỡi của hắn luồn lách khắp nơi, tham lam chiếm lấy vị ngòn ngọt nơi đầu lưỡi của cô.


Tất cả chỉ diễn ra trong chốc lát. Thời điểm Mặc Uyển đã không thể thở được nữa, Lý Hạo hắn mới miễn cưỡng rời đi. - Nha đầu, em thật biết cách mê người:))) - Hài lòng nhìn tiểu yêu tinh đang đỏ mặt thở dốc trong lòng, hắn nhẹ nhàng cười lớn.


- Aizzzz...anh còn dám cười em?? Đáng giận mà!!!! - Mặc kệ những cái đấm như gãi ngứa nơi lồng ngực, hắn vẫn giữ nguyên nét cười nơi khóe môi, tiếp tục tiến về phía trước. - Đừng động, tôi còn phải bế em đi rất xa đấy! -


------------------------------


Phải vượt qua hết tầng rừng rậm bao quanh như một thành trì vững chắc thì Lý Hạo và Mặc Uyển mới đến được trung tâm hòn đảo. Hóa ra đây chẳng phải chỗ nào xa lạ, nơi này là lãnh địa của Hội đồng kín, vị trí tổ chức Lễ Thanh Trừng hằng năm của hắc đạo. Đảo Lưu Quan.


Bằng một cú điện thoại chóng vánh, Lý Hạo liền có thể giải quyết hết tất cả mọi rắc rối và tìm cho cả hai một phòng khách sạn sang trọng. Hắn điều động tất cả nguồn thông tin và nhân lực trên toàn bộ hòn đảo để tìm chút đầu mối cho những sự kiện liên tiếp này.


- Bọn chúng người của tổ chức Lucifer! - Người cách đây không lâu vừa đáp máy bay đến Lưu Quan, Túy Kiêu điềm đạm đưa tập hồ sơ giấy mốc meo cho Mặc Uyển, chậm rãi nhấn mạnh giọng. - Tại sao bọn chúng lại đi ám sát Hạo? Chúng ta đã gây thù với chúng à? - Lau bộ tóc ướt thoang thoảng mùi nhài thơm, Mặc Uyển ngồi xuống cạnh Lý Hạo, từ tốn lật từng trang.


- Ngay sau khi máy bay cất cánh, tôi đã biết bọn chúng không phải là người của ta! Vốn định xử lý hết bọn chúng trong cùng một lúc, nhưng ai dè lũ khốn ấy đông quá, lại dọa em sợ rồi! - Cả ba ngồi trong phòng khách sạn rộng rãi đầy ánh nắng. Hắn mở miệng giải thích, cô liền nở một nụ cười như thay cho sự an ủi, nắm hờ tay Lý Hạo.


Nhưng sự chú ý của cô liền nhanh chóng quay lại với tập hồ sơ trên tay. Lướt qua lướt lại vài trang đầu, nội dụng lại chỉ có một. Lucifer, một tổ chức tội phạm chuyên nghiệp nằm trong danh sách đen của Interpol, thời gian thành lập được xác định là khoảng 28 năm trước. Gần như là  bình thường, Mặc Uyển không nhớ là Tam Giáo đã từng gây chuyện với một tổ chức mang quy mô lớn như vậy bao giờ chưa?


Chậm rãi nhấp một ngụm cà phê đắng, Lý Hạo lật qua vài trang giấy trong tập hồ sơ trên tay cô, rồi dừng lại ở một bức ảnh được đính kèm bên trong. Đó là tấm ảnh chụp một nữ nhân quyến rũ với vẻ đẹp đậm chất phương Tây thời thượng. Mái tóc hạt dẻ cùng làn da bánh mật kiêu ngạo, người này quả thật rất quen. - Mẫn Ly...chính gián điệp của bọn chúng! -


Dù không lường trước được việc này, nhưng Mặc Uyển cũng không mấy bất ngờ. Chỉ có một điều khiến cô cực kỳ thắc mắc. - Hà cớ lại phải vì một ả gián điệp mà điều động nhiều người như vậy? Với lại nếu bọn chúng ý định giúp Mẫn Ly, vậy tại sao còn để Vương Phong hành hạ ta lâu như vậy chứ? -


Điều này quả thật hơi vô lý. Lucifer cũng không phải là một tổ chức nhỏ, dựa theo những kinh nghiệm từ hai mươi mấy năm hoạt động ấy, không lí nào một hệ thống chuyên nghiệp như vậy lại làm ra thứ chuyện vô lý này. - Thực ra Mẫn Ly ta không chỉ đơn giản làm gián điệp cho bọn chúng. ta còn tình nhân của tay đầu sỏ, Riddle Viha Prinz! - Rút từ túi áo vest ra một chiếc phong bì giấy, Túy Kiêu liền đẩy về phía Mặc Uyển.


Xé toạc phong thư trang, Mặc Uyển có chút ngưng thân trước những tấm ảnh đặc biệt bên trong. Hầu hết đều là chụp về một người đàn ông gốc Âu, luôn giấu mặt dưới một chiếc mắt kính đen gọng mỏng. Y có mái tóc màu bạch kim hơi sậm màu và đôi mắt xanh biếc như hồ thu, những hình xăm uốn lượn trên làn da trắng sứ dưới lớp áo sơ mi mỏng. Tuy vậy, ngũ quan vẫn mang chút hơi thở của phương Đông, như khẳng định lại dòng máu không thuần chủng của y.


Đây chắc hẳn là Riddle Viha Prinz, kẻ đứng sau mọi phi vụ khét tiếng của Lucifer tại Mỹ rồi. - Riddle cực kỳ sủng ái Mẫn Ly, thậm chí y từng giết hết cả một đồn cảnh sát chỉ để cứu ta ra khỏi một vụ bối đánh nhau lặt vặt. chưa biết Mẫn Ly thật sự quan trọng với y hay không, nhưng dựa vào tình hình hiện tại, chúng ta không thể không đề phòng-


Vứt những tấm ảnh lên bàn, Mặc Uyển lỡ đãng dựa người vào vai Lý Hạo, thở một tiếng dài. - Vậy...chiếc máy bay đó nổ rồi sao? - Nếu nhìn không nhầm thì trước khi rơi tự do xuống biển, Lý Họa đã bắn vào động cơ của chiếc máy bay ban nãy, làm nó ngay lập tức nổ tung.


- Phải, nhưng chúng tôi vẫn bắt được tín hiệu cầu cứu của bọn chúng! Vậy tức nghĩa tên Riddle đó đã nhận ra hai người vẫn còn sống? - Túy Kiêu nhíu mày gật đầu, nhanh chóng đánh thứ gì đó vào chiếc laptop trên bàn. Cô nhìn sang Lý Hạo, người nãy giờ vẫn khá trầm tĩnh. Hắn chống cằm, nhìn vô định vào một khoảng không vô định. - Chuyện vậy anh? -


Lặng lẽ chớp mắt, ngẩng đầu nhìn ánh nắng dịu dàng của mặt trời bên ngoài cửa sổ, Lý Hạo vòng tay ôm lấy eo cô một cách đầy tự nhiên, lẩm nhẩm. - Vương Phong chắc chắn không còn kẻ thù duy nhất của chúng ta nữa rồi! -


Một chút suy tư đậu lại nơi mi tâm được đúc lại thành một câu khẳng định. - Nếu hắn đã quyết định tuyên chiến, ta sẽ chơi tới cùng! -


------------------------------


Cuối cùng cũng lết xác đi viết chuyện đăng cho mấy nàng đọc rồi! Xin lỗi vì sự chậm trễ của ta nhé! Nhưng dạo này Mun hông động lực viết hết nha! ai cho ta động lực đi nèo? Tích cực cmt đi nha~~~
P/s: ai thấy cái tên Riddle Viha Prinz nghe quen quen không:>>>


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây