"Không ngờ là ngài Đường lại khiêu vũ tốt như vậy."
Từ Phương Phỉ mím môi cười, đôi con ngươi long lanh không rời khỏi người đàn ông trước mặt.
Cô không ngờ rằng vị con cưng của nhà họ Đường* lại đồng ý nhảy cùng cô, đây thật sự là một niềm hạnh phúc mà.
(Editor: * Convert là Lâm gia, nhưng mà mình đoán tác giả viết nhầm.)
Cô cũng không biết, người đang nhảy với mình, tâm tư không đặt trên người mình.
Đường Tranh tìm được thân ảnh của Đường Quả. Cô đang tươi cười nói gì đó. Bằng cái miệng dẻo quẹo của công tử nhà họ Lâm, dỗ một cô gái vui vẻ hẳn là dễ như trở bàn tay.
Nhưng Đường Tranh cảm giác được hình như cô đang không vui.
"Tiểu Quả không thích chỗ đó à?"
"Giờ đang là ngày nghỉ, mai anh dẫn em đi chỗ khác nhé?"
Ban đầu Lâm Dật Thỉ không muốn gần gũi với Đường Quả, dù sao thì gã cũng đã có người mình thích. Nhưng mà sau khi nói chuyện với cô, hắn cảm thấy nếu như bắt buộc phải cưới vợ, trước mắt Đường Quả là người thích hợp nhất.
Đường Quả mở mắt, đôi mi rủ xuống, khóe môi cong lên, "Cảm ơn anh Lâm, nhưng mà thế phiền quá."
Đường Quả càng lạnh nhạt, Lâm Dật Thỉ càng không bài xích.
Gã quên béng mất lúc trước người nhà muốn gã tiếp cận Đường Quả gã đã chán ghét cô đến mức nào.
"Anh Lâm, hình như có người tìm anh. Anh mau đi đi, không cần để ý đến em."
Lâm Dật Thỉ xem xét, quả nhiên là có hai bữa tiệc tương đối quan trọng. Gã nói xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi gã đi, có một vài người tranh thủ tới mời Đường Quả khiêu vũ, nhưng tất cả đều bị cô từ chối. Đường Tranh thấy thế, thở ra một hơi. Anh không chờ khiêu vũ xong hay nói thêm cùng Từ Phương Phỉ mà nhanh chóng đến chỗ của Đường Quả.
Cô gái dường như đang buồn bực, đôi tay nhỏ chống cằm nhìn sân nhảy. Nhìn thấy anh đi qua, đôi mắt cô sáng lên ánh vui vẻ, anh không bỏ qua ánh mắt ấy.
Đường Tranh không hiểu vì sao có chút vui vui, theo bản năng bước nhanh đến trước mặt cô.
Cuối cùng chẳng biết là nhớ ra được cái gì đó rồi ra vẻ thận trọng cầm một ly rượu đỏ, biểu cảm lạnh nhạt hơn, đến ngồi bên cạnh cô.
"Anh cuối cùng cũng quay lại rồi."
Giọng điệu vui vẻ của cô gái lấy lòng Đường Tranh. Anh đặt ly rượu xuống, vô thức xoa đầu cô, chợt cảm thấy tâm tình rất tốt. Nhìn nụ cười xán lạn của thiếu nữ, lòng anh chợt nảy ra mấy phần áy náy.
Chỉ là, cái áy náy này nhanh chóng bị áp xuống.
Coi như là anh không ghét Đường Quả, nhưng anh cũng không thích bị người khác vạch sẵn đường đi cho mình.
Ông bà Đường đã quyết định như thế rồi, anh nhất định phải để cho Đường Quả thích người khác.
Nghĩ vậy, Đường Tranh khôi phục biểu cảm xa cách.
"Tiểu Quả, em cảm thấy Lâm Dật Thỉ thế nào?" Đường Tranh nắm ly rượu, lơ đãng hỏi, "Anh ta là thiên tài thương nghiệp của nhà họ Lâm. Nhà họ Đường chúng ta và nhà họ Lâm có mấy phần giao tình, coi như là hiểu rõ."
Đường Tranh nói xong, phát hiện cô gái nhìn anh không chớp mắt, có chút mất tự nhiên.
"Sao thế?"
"Anh thấy anh ấy tốt à?" Cô gái ngây ngô hỏi.
Đường Tranh giữ ly rượu, dùng một chút lực, nói, "Ừ, anh cảm thấy anh ta khá tốt."
"Vậy ư..." Cô gái cúi đầu xuống, thanh âm trầm đi, "Anh em cảm thấy anh ấy tốt, vậy anh ấy nhất định là một người tốt."
"Anh ấy nói hôm nào muốn hẹn em ra ngoài chơi," Mắt Đường Quả chớp chớp, nghiêm túc nói, "Anh nói anh ấy tốt, em có nên từ chối hay không?"
Hệ thống: Vãi chưởng, kí chủ hỏng đến mức không tưởng được rồi!