Cô gái trên tầng đi xuống giống như một búp bê Barbie đáng yêu, khiến người người chỉ hận không thể nâng cô như nâng trứng, cẩn thận che chở.
"Đẹp."
Đường Tranh không thể nào nói trái lòng mình. Lòng anh có chút không thoải mái, nhưng anh không để ý.
Cô gái đến bên người anh, làm bộ muốn ôm tay anh nhưng anh lại tránh ra, để ý đến đáy mắt thất vọng của cô. Cảm giác từ chối cô thế này cũng khiến lòng anh thắt lại.
"Lâm Dật Thỉ đến rồi."
"Vậy à."
Đường Tranh mặt mày cau có đi trước, cô đi ra sau.
Lâm Dật thỉ ôm lấy một bó hoa hồng. Sau khi Đường Quả đi ra, gã ngay lập tức đưa hoa cho cô.
Thiếu nữ ôm hoa hồng, rất đẹp mắt.
"Để ý đến con bé." Đường Tranh mấp máy môi, chỉ nói một câu, "Đừng để ai bắt nạt nó."
"Tổng giám đốc Đường yên tâm, tôi sẽ chú ý đến Tiểu Quả, không để em ấy bị bắt nạt." Lâm Dật Thỉ đi tới, đỡ Đường Quả lên xe.
Cửa xe đóng lại.
Đường Tranh dường như nhìn thấy ánh mắt của cô một mực rơi trên người mình. Ánh mặt sạch sẽ thanh tịnh như thế khiến anh vội vàng quay người đi vào nhà, không phát hiện ra rằng bước chân của mình có hơi chật vật.
Tử lúc Đường Quả đi theo Lâm Dật Thỉ, anh luôn đứng ngồi không yên.
Thỉnh thoảng, anh lại liếc đồng hồ một chút, khiến trợ lý bên cạnh tưởng anh có việc gấp cần xử lí nên đến lúc báo cáo công việc cũng nói nhanh hơn bình thường nhiều.
"Tổng giám đốc Đường, ngài có chuyện gấp ạ?"
Đường Tranh dừng một chút, "Phải."
"Cứ tiếp tục."
Sau đó, anh vẫn ngựa quen đường cũ nhìn đồng hồ, cau mày lại. Sao mà chỉ mới có nửa tiếng trôi qua vậy.
Trợ lý toát mồ hôi lạnh, anh ta chưa bao giờ thấy Tổng giám đốc Đường gấp như thế. Nhanh nhanh chóng chóng, anh ta nói một lèo hết sạch rồi chuồn ra khỏi văn phòng, thở phào một hơi.
Cuối cùng, Đường Tranh gọi điện cho Đường Quả.
"Anh ạ?"
Giọng điệu vui vẻ như thế khiến Đường Tranh có chút hối hận, "Không sao, gọi điện hỏi thăm chút, xem em có bị bắt nạt hay không."
"A vậy ạ. Cảm ơn anh. Anh Lâm rất để ý đến em, không có ai bắt nạt em cả," nghe giọng điệu của cô thì đúng là có vẻ không bị tủi thân, "Anh Lâm cho em đi chơi Đông Hồ. Ở đây nhiều hoa sen đẹp lắm á, anh muốn xem không? Em chụp cho anh mấy bức."
"Không."
Đường Tranh lạnh lùng cúp máy, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh. Hôm qua còn nghe lời anh, hôm nay bị Lâm Dật Thỉ mê hoặc đến quên lối về, đúng là không có não.
Nhưng mà rất nhanh, có tin nhắn gửi đến, là ảnh chụp của Đường Quả.
Hoa sen nở đương nhiên là rất đẹp, nhưng mà... Vì sao mà bức nào cũng có một gương mặt xinh xắn của ai đó?
Đây đây phải chụp phong cảnh, đây rõ ràng là selfie mà.
Thiếu nữ trong ảnh cười tươi như hoa, đến mức những bông sen xinh đẹp đều không so được.
"Anh ơi, Đông Hồ đẹp không?"
Lại tin nhắn đến.
Đường Tranh vô ý thức đáp lại một câu, "Đẹp."
Cảnh đẹp, người càng đẹp hơn.
Anh nhắn lại xong, bực bội ném điện thoại đi. Anh nhếch môi, nghe tiếng điện thoại réo rắt không ngừng âm tin nhắn, lập tức lấy máy tắt nguồn.
Đường Quả nhìn mấy tấm ảnh mình chụp, rồi lại nhìn đến tin nhắn không ai seen cũng không ai rep, cười nhẹ một tiếng. Cô tiện tay quăng điện thoại xuống nước.
Tiếng động không nhỏ, khiến Lâm Dật Thỉ chú ý.
"Em sao thế?"
Gương mặt Đường Quả vô tội, "Em không cẩn thận, làm rớt điện thoại xuống hồ rồi."