Ôn Thiệu Phong dựa lưng trên chiếc ghế dài được chạm khắc tinh xảo, nữ nhân bên cạnh thấy vậy liền đưa tay chạm vào, nhưng chưa chạm đến đã bị Ôn Thiệu Phong đẩy một cái nhìn sắc lẹm đến.
Chỉ biết rằng giờ phút này ánh mắt của người đàn ông trước mặt rất đáng sợ, như một lưỡi dao có thể giết người ngay lập tức vậy. Nữ nhân đó run rẩy mà tự né ra. Ngạo Trần Bách đẩy tầm nhìn, cho dù Ôn Thiệu Phong đang bực mình, nhưng đâu đó vẫn thấy trên gương mặt mang một nét gì đó rất lạ.
Anh đương nhiên cũng biết, ban nãy Ôn Thiệu Phong đã ghé thăm vật nhỏ của mình.
Thậm chí không ngại sự mệt mỏi mà cũng phải đến gặp người con gái đó, thật sự là rất quan tâm. Ngạo Trần Bách đưa một điếu thuốc tới, thế nhưng Ôn Thiệu Phong chỉ nhẹ gạt ra. Trên người Ôn Thiệu Phong giờ đây vẫn còn quanh quẩn chút dư vị của Khương Nhã, sao có thể để mất đi mùi hương ấy được. Lão Chử Dịch ngắm nhìn hai con người trước mặt, kéo dài rất lâu, mãi về sau mới cẩn trọng lên tiếng, giọng khàn đặc thấy rõ. “Cuối tháng sẽ diễn ra buổi gặp mặt hội nghị thượng đỉnh trong giới.” Ôn Thiệu Phong lắc nhẹ ly rượu, chất óng đỏ sóng sánh lan tràn, đâu đó thoáng lên đôi môi đỏ diễm lệ của Khương Nhã, anh nhấp một ngụm.
Lão Chử Dịch rít một hơi điếu thuốc, làn khói tỏa ra khắp căn phòng, đặc giọng mà nói. “Hôm đó ngài phải tham dự, rất nhiều các thương nhân lớn hội tụ.” Ngạo Trần Bách ngả ngớn trả lời. “Lão Chử làm chủ, tôi cũng sẽ góp vui.” Chử Dịch cười khan hai tiếng, tay chạm thành ly rượu, ngón tay chai sạn vẻ thành một vòng tròn. “Ngài Ôn không có lời nào sao?” Ôn Thiệu Phong đặt ly rượu, khóe môi nhếch thành vòng cung đẹp mắt, cất giọng nói đầy thâm sâu. “Phải đến chứ!” Đám người xung quanh thấy bầu không khí càng lúc càng kì lạ, đâu đó nhìn ra được sự đấu đá ngầm giữa những con người độc tôn nơi đây, lần lượt rút đi. Cuộc nói chuyện kéo dài rất lâu, nhưng mà những câu nói suốt quá trình lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chỉ riêng khí chất trên người của họ, cũng đủ khiến những con người xung quanh sợ hãi. Ôn Thiệu Phong và Ngạo Trần Bách vừa rời đi, Chử Dịch liền tựa lưng ra sau, bàn tay xoa đi xoa lại hạt ngọc màu đen tuyền trên chiếc nhẫn. Ôn Thiệu Phong phải đến chứ, lão đã chuẩn bị cả một màn trình diễn đặc sắc như thế cơ mà.
Làm sao một bộ phim lại không thể có diễn viên chứ. Cả hai rời đi chưa lâu, trong phòng lại xuất hiện thêm một nữ nhân khác.
Lẳng lặng đi tới mà vòng tay qua cổ Chử Dịch, nhỏ giọng mê hoặc. “Người đàn ông đó kẻ ngài cần, nhưng mà cũng thật sự quá được.” Ban nãy khi vừa nhìn thấy, nữ nhân này căn bản đã thích người đàn ông đó rồi. Lão Chử Dịch xoa mu bàn tay người con gái, nhẹ hôn lên, khẳng định câu nói. “Em nên biết bây giờ em là người của tôi.” Người con gái ngồi lên đùi lão già, bàn tay mân mê khắp cơ thể dẫn dắt. “Đương nhiên em là người của ngài rồi.” Nếu không phải do chủ nhân kêu cô tới, sao lại phải phục vụ một lão già như thế này chứ. Nhưng hiện tại cũng không thể lơ là, chừng nào chưa tìm ra Nghiên Hi, lúc đó càng không thể buông lỏng.
… Ngạo Trần Bách nhìn bóng Ôn Thiệu Phong rời đi.
Chỉ là có chút không ngờ, Ôn Thiệu Phong cũng có ngày giữ lại một nữ nhân bên cạnh. Không giữ, không thể giữ.
Nếu là một nữ nhân không có lợi ích, không có gia thế thì chỉ là bước cản. Bởi chỉ cần đã ở bên người như Ôn Thiệu Phong, sao có thể lại vô dụng được. Ôn Thiệu Phong ngồi trên chiếc xe, lúc này khoảnh khắc bên ngoài đã gần vào ban sáng, ánh mặt trời dần lên cao. “Chuẩn bị tư liệu, thông báo tiến vào giới giải trí.” Trợ lý Quyết nghe vậy liền ngạc nhiên trong chốc lát, sao lại dự định tiến vào giới giải trí.
Là tiến vào để chăm sóc cho cô Khương sao? Nội trong ngày hôm sau, tin tức dường như đã lan truyền khắp các mặt báo. #Ôn thị quyết định lấn sang giới giải trí.
Trọng điểm phát triển là lĩnh vực điện ảnh!
Khương Nhã nhàn rỗi liếc thông báo trên màn hình, lại trông có chút nực cười. Ôn Thiệu Phong lấn thân vào giới giải trí, là đang muốn bao nuôi phụ nữ ở diện tích rộng sao? Đúng thật là nhu cầu không đủ mà. Khương Nhã chạm nhẹ lên vết thương trên chân, lúc này cũng xem như là sắp khỏi, một ngày nữa là có thể diễn lại. Cửa từ bên ngoài vang lên liên tục, Khương Nhã lười biếng vươn vai đi mở cửa.
Giờ này còn có ai tới kiếm Khương Nhã được chứ? An Ngọc biết thời gian làm việc, chắc chắn sẽ không dưng đến kiếm cô.
Còn người đàn ông như Ôn Thiệu Phong…nếu có đến, đã tự mà mở cửa rồi. Bàn tay chạm vào cánh cửa mà đẩy ra, trước mặt Khương Nhã giờ đây là Châu Đình Yên đang đứng.
Tới tận đây để kiếm cô luôn sao? Vừa mới ngó đầu, Châu Đình Yên đã một tay kéo mạnh ra ngoài khiến Khương Nhã có chút không đề phòng, từ đằng sau một cây gậy lớn liền lao thẳng tới mà đập lên mảng lưng của cô..