Mãi đến lúc hi sinh năm hai mươi hai tuổi, Thịnh Vũ chỉ mặc quân phục đúng một lần ấy. Một ít chiến sĩ sau khi hi sinh sẽ được chiến hữu giúp mặc quân phục vào, trong lễ tang còn được phủ quốc kỳ lên. Nhưng Thịnh Vũ không có đãi ngộ này. Cũng không phải do chiến hữu không có trách nhiệm, mà là do cậu hi sinh quá mức oanh liệt.
Trong lúc truy lùng bọn buôn bán vũ khí đạn dược, Thịnh Vũ và binh trinh sát đứng top đầu được phái đi làm nhiệm vụ.
Nháy mắt kho đạn dược bị cháy, cậu đang từ khu trung tâm định trở về báo cáo địa hình. Lúc Tần Lê và những chiến hữu khác đuổi tới thì kho đạn dược đã thành một biển lửa, trên mặt đất còn có thể nhìn thấy lác đác mảnh vụn của cơ thể bị thiêu cháy. Một tổ binh trinh sát có bảy người ấy, không một ai còn sống, ngay cả di thể cũng khó lòng gom được đầy đủ. Thịnh Vũ không có quá nhiều ấn tượng với vụ nổ, sinh mệnh dường như biến mất trong khoảnh khắc, ngay cả hồi ức về đau đớn cũng gần như mơ hồ. Trong đầu cậu chỉ có một ý niệm cuối cùng, chính là lẻn vào tầng cao nhất, đánh úp tay súng bắn tỉa đang tập kích ở đó. Khoảng thời gian tám năm bất tri bất giác mà trôi qua, lúc tỉnh lại trong một thân thể hoàn toàn xa lạ dường như mới chỉ trôi qua vài phút. Cậu nằm trong bệnh viện, mang mặt nạ oxi, trên người có không ít dây cắm chằng chịt, bên tai là tiếng dụng cụ nhàm chán.
Mở mắt ra, cậu khó khăn lắm mới phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh. Đầu đau như muốn nứt ra, cơ thể hoàn toàn không nghe sai khiến, không chỉ không thể động đậy mà còn mơ hồ cảm thấy có một lực muốn đẩy mình ra ngoài cơ thể. Cậu sốt ruột giãy giụa, tiếng động hấp dẫn lực chú ý của bác sĩ và y tá. Bọn họ kiểm tra dụng cụ và bình truyền dịch đâu vào đấy, trên mặt nhàn nhạt không chút gợn sóng. Lúc này cậu mới nhớ tới mình bị thương sau vụ nổ mạnh vừa rồi. Nhiệm vụ kia thế nào rồi? Đã thành công rồi sao? Vụ nổ lớn như vậy, những chiến hữu còn lại đâu? Có ai hi sinh không? Cậu mở to mắt, mồ hôi lạnh chảy xuống, yết hầu như bị bóp nghẹt, không phát ra được âm thanh nào. Hình như bác sĩ còn nói gì đó, nhưng cậu đã không còn nghe rõ nữa, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ, bên tai là tiếng máy móc vang lên "ong ong", trước mắt là một tấm kính thủy tinh mờ. Cái cảm giác này, tựa như cơ thể không còn là của chính mình nữa. Giãy giụa hồi lâu, không biết là thân thể không chịu nổi nữa hay là do dịch truyền vào có chứa thuốc an thần giúp đi vào giấc ngủ, cậu dần dần không mở nổi mắt, ý thức lại một lần nữa bị bóng tối bao phủ. Lần nữa tỉnh lại, vẫn là trạng thái không nhìn thấy cũng không nghe rõ, mỗi lần cảm giác có người đi tới dưới giường đẩy đẩy, cậu lại nghi hoặc lo sợ nhìn bốn phía, nhưng xung quanh lại chẳng có một bóng người. Có lẽ là cơ thể này quá yếu ớt nên mới xuất hiện ảo giác. Nhưng cậu không rõ, vì sao không có ai đến thăm mình. Đội trưởng đâu? Tần Lê đâu? Tiêu... Thế mà lại theo bản năng nghĩ tới Tiêu Cù, sau một phút thất thần ngắn ngủi, cậu lại cười chua xót. Tiêu Cù đang ở nước ngoài, vốn không thể nào biết cậu bị thương lúc chấp hành nhiệm vụ, còn suýt nữa đã... Bỗng nhiên cậu rất muốn nhìn bản thân sau khi bị thương sẽ biến thành bộ dạng gì, có thiếu cái tay cái chân nào không, có phải mặt mày tiều tụy xanh xao hơn nhiều rồi không? Nhưng cậu không nói được thành lời, cũng không có sức lực cử động. Cho dù có, hẳn là cũng không thể đi đến được trước gương. Kho vũ khí đạn dược bị nổ mạnh, có thể nhặt về cái mạng này đã không dễ rồi, chắc chắn là cơ thể bị thương rất nghiêm trọng, chân... Chân không có chút cảm giác nào cả, không chừng đã bị cắt rồi. Chua xót trong lòng khó có thể nói thành lời, ngay cả khóe mắt cũng đã ẩm ướt. Hối hận quá. Vì sao không thể bày tỏ với Tiêu Cù lúc cơ thể còn trọn vẹn, nói rằng tôi thích cậu? Việc đến bây giờ, những lời này chung quy cũng không thể nói ra được nữa. Vốn sinh ra đã đen, không được đẹp như người ta, trước đó còn thường bị Tiêu Cù chọc là "đen như cục than". Nhưng ít nhất thì cục than này cũng có làn da trơn nhẵn, cơ thể khỏe mạnh. Hiện giờ... Cậu nhắm mắt lại, không thể tưởng tượng được rốt cuộc bộ dáng của mình bây giờ là thế nào.
Trong phòng bệnh không có khái niệm thời gian, y tá đúng giờ vào kiểm tra phòng và đổi thuốc.
Cậu không biết bản thân đã nằm bao lâu, chỉ chậm rãi cảm thấy cảm giác thân thể xung đột vô cùng không phối hợp đã dần biến mất, thị giác và thính giác cũng dần dần khôi phục. Cậu nhìn thấy một người tới thăm mình. Người nọ mặc một thân tây trang, vừa bước vào phòng bệnh đã bật khóc. "Cuối cùng em cũng tỉnh, dọa chết anh rồi! Em làm cái gì mà đánh nhau với khách hả? Em đánh lại người ta chắc?" Cậu ngơ ngác không biết rốt cuộc người này nói gì. "Tôi..." Cậu cố gắng mở miệng, âm tiết đầu tiên phát ra lại làm cậu kinh hãi. Đây không phải giọng nói của cậu! Cho dù là bị thương rất thảm, có lẽ dây thanh quản cũng tổn thương, nhưng cậu cũng hiểu được, đây chắc chắn không thể nào là giọng của cậu được! Giọng của cậu hơi thô, có chút khàn khàn, Tiêu Cù vẫn luôn cười chọc cậu "cổ họng to nên giọng nói thô", mà hiện giờ thanh âm lại trong veo mềm mại, giống... Giống như Thẩm Trạo năm đó! Cậu càng thêm khiếp sợ, cả người run rẩy.
Máy đầu giường phát ra tiếng kêu liên tục, người nọ thất kinh đi gọi bác sĩ. Sau khi được cứu chữa một phen, cậu lại chìm vào giấc ngủ lần nữa. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu nhìn thấy một biển lửa cháy lớn, tiếp theo là kho vũ khí bị đốt sạch sẽ không còn chút gì. Cậu đi đến đống phế tích, nhìn thấy tay chân đứt gãy tàn phế cùng mùi máu tanh nồng đậm. Khung cảnh thay đổi đột ngột, trước mắt là lễ tang trang nghiêm. Trong màn mưa mờ ảo, một đám người mặc quân trang che dù đen.
Cậu nhìn thấy đội trưởng, nhìn thấy Tần Lê. Cũng nhìn thấy bia mộ của chính mình. Ảnh chụp trên bia mộ chắc chắn được chỉnh sửa rồi, đẹp trai tới nỗi cậu không dám thừa nhận đó là mình. Cậu ngồi xổm bên mộ bia, sờ sờ ảnh chụp, lúc đứng dậy bị một đám chiến hữu xuyên qua cơ thể.
Rất nhiều người đeo kính râm để che lấp hai mắt phiếm đỏ, lặng lẽ đặt bó hoa trắng trước mộ. Cảnh này cậu đã từng nhìn thấy vài lần rồi. Nơi này là mộ viên của bộ đội, mỗi lần có chiến hữu hi sinh, cảnh tượng này sẽ diễn ra một lần. Mà lần này, vai chính là cậu.
Nghĩa là mình đã chết rồi sao? Vậy người nằm trên giường bệnh là ai? Tiếp thu việc bản thân đã hi sinh thật ra cũng không quá gian nan.
Vụ nổ lần đó thực sự quá đáng sợ, có thể sống sót mới là kỳ tích. Nhưng tiếp thu việc bản thân sống lại trong một thân thể khác, với Thịnh Vũ mà nói là một việc cực kỳ khó khăn. Cậu tỉnh lại, nhìn chính mình trong gương có thể dùng một từ xinh đẹp để hình dung, đầu óc một mảnh trống rỗng. Chết đi rồi sống lại, trong nháy mắt, vụ nổ lần trước đã trôi qua được tám năm. Cậu đã dần hiểu được mọi chuyện, người ngày đó đến bệnh viện là một vị quản lý, làm việc ở một club tên là Hoa Thập.
Mà chủ nhân thân thể này tên là Thành Khoảnh, năm nay hai mươi hai tuổi, là một thiếu gia tiếp rượu của club, bởi vì xung đột với khách mà suýt nữa bị đánh chết. Hoặc cũng có thể nói, đã bị đánh chết rồi. Hai mươi hai tuổi...!Cậu day trán, không chịu được đau nhức từ gáy truyền đến. Năm ấy, lúc cậu hi sinh cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhân sinh vẫn còn chưa được một nửa đã phải rời xa trần thế. Chưa kịp để lại một lời nhắn "Tạm biệt" cho người trong lòng. Cậu không nói cho bất kỳ ai rằng, bản thân cậu không phải Thành Khoảnh thực sự. Cậu cũng không biết Thành Khoảnh đang ở nơi nào. Trong mộng, thỉnh thoảng cậu lại nghe thấy một giọng nói, giọng nói ấy báo cho cậu biết, việc cậu ở trong cơ thể này chỉ là tình cờ, nhưng tương lai phải tiêu tán là chuyện đã định trước. Lần nào tỉnh lại, đồng phục bệnh viện của cậu cũng bị mồ hôi thấm ướt. Đã từng chết một lần, hiểu rõ ràng tử vong là trải nghiệm gì, cho nên khi biết được mạng sống mới nhặt được này không tồn tại được bao lâu, tâm tình cậu vô cùng nặng nề. Cậu thực sự không nghĩ ra, vì sao mình chết rồi lại được sống lại, chẳng lẽ chỉ vì thanh niên tên Thành Khoảnh kia đã chết rồi, thân thể này cần phải có người bổ sung vào sao? Mãi đến một ngày, quản lý vô tình lộ ra một tin tức. Ông chủ của Hoa Thập họ Tiêu tên Cù, năm nay ba mươi tuổi. Cậu đột nhiên hiểu được ý nghĩa của lần được sống lại này..