Gần một tháng nay hắn không thể ngủ ngon giấc , giờ Viêm Đình đã có một giấc ngủ sâu , khi tỉnh lại vòng tay của đã trống rỗng. Phòng ngủ với diện tích không lớn, bài trí cũng rất đơn giản.
Nhìn qua có chút chen chúc, nhưng thực ấm áp. Trên giường còn sót lại mấy bộ quần áo nhàu nhĩ,nhăn bèo nhèo. Viêm Đình nhớ tới lúc trước thấy vật nhỏ nhăn mặt, ngồi ở trước tủ quần áo một bộ dáng phát sầu . Vẫn là trước sau như một luôn không thích thu dọn đồ đạc. Ngồi ở trên giường một hồi, Viêm Đình thu dọn quần áo chuẩn bị cất vào tủ. Mở cánh cửa tủ ra, một đống quần áo bên trong tràn ra ồ ạt như xả lũ trong tích tắc đã đầy trên đất. "......" Khóe miệng Viêm Đình giật giật. Căn phòng nhìn trông gọn gàng, ngăn nắp nhưng hóa ra tất cả đều được nhét hết vào tủ. Nhìn hình ảnh lộn xộn trước mắt , Viêm Đình nhận mệnh mà dọn dẹp. Ai kêu hắn nuôi một tiểu tổ tông. Sau khi treo áo sơ mi và quần dài lên, Viêm Đình cầm lên một chiếc áo sơ mi trắng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện là áo của mình. Động tác hơi dừng lại, ánh mắt trở nên khác thường. Trên quần áo có rất nhiều nếp nhăn , logo thêu trên cổ tay áo hơi sờn, hẳn là thường xuyên mặc cùng giặc qua. Ngón tay thon dài không tự giác siết chặt, vuốt ve vết bẩn trên cổ tay áo, Viêm Đình cong cong môi, đột nhiên nở nụ cười. Như gió xuân đem mây đen bay đi. Một tia nắng mặt trời chiếu vào nhà. Hắn còn cho rằng đứa nhỏ này không có trái tim , bỏ đi là không quay đầu lại. Hóa ra là...... Viêm Đình bước ra khỏi phòng ngủ, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ. Hắn ở trong sân đi dạo một vòng, cuối cùng tìm thấy đứa nhỏ ở gian nhà ngói bên cạnh. Củi trong bếp bùng cháy mạnh, thịt hầm trong nồi sôi ùng ục. Lâm Nguyên ngồi trên băng ghế nhỏ, trên tay bưng một bát thuốc đen như mực . Viêm Đình thấy cậu duỗi đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm, sau đó lại ghét bỏ cầm lấy cái bát cả khuôn mặt đều nhăn thành bánh bao. "Em uống cái gì?" Viêm Đình nhịn không được mở miệng hỏi. Cũng không biết là cái gì khó uống đến vậy, đem một tiểu tham ăn trở thành như vậy. Khi ở biệt thự thành phố C , Lâm Nguyên đã lấy trộm toàn bộ số táo cảnh mà quản gia trồng trong vườn ăn vụng hết. Chỉ còn lại những cành cây trơ trụi. Khi quản gia phát hiện ra, còn cho rằng nó bị chim rừng từ bên ngoài ăn vụng. Viêm Đình cũng không biết vì sao vật nhỏ này quả táo đỏ lớn đặt trên bàn trà lại không ăn, mà phải một hai phải nếm đi nếm lại loại quả chua lè đó. Khi bị bắt gặp, Lâm Nguyên trong tay đang cầm nửa quả táo hai má phồng lên, dùng ánh mắt ngu ngốc ném về phía hắn ba chữ, "Chú không hiểu." Cảnh giới cao nhất của những người sành ăn, là mọi thứ tưởng như không ăn được đều có thể nhét vào miệng. Trừ ma tuý. Giọng của Viêm Đình đột nhiên vang lên, khiến Lâm Nguyên run tay và suýt làm đổ bát. Cậu đang đấu tranh với thứ đồ uống khó uống nhất trên thế giới, khi sợ hãi đến mức nhất định tính khí lập tức nổi lên, trừng mắt nhìn người đàn ông đang muốn đánh hắn một trận.
"Chú muốn làm tôi sợ chết ?" Hù chết tôi, liền có thể đi tìm tình yêu mới. Nhìn xem, một người đàn ông độc ác. Nếu là ở cổ đại, là phải bị trầm lồng heo. Mặc dù bây giờ không có lồng heo, nhưng có thể cho ăn cỏ lồng heo*. Lâm Nguyên bưng bát, khuôn mặt nhỏ tức giận, không muốn uống thuốc nữa. Nếu không phải lão cẩu Viêm Đình này , cậu cũng không phải cách mấy ngày liền phải uống một chén thuốc dưỡng thai . Lý nãi nãi là thế gia làm nghề thuốc Đông y, trước kia là lương y trong trấn, rất nhiều người bệnh từ thành phố lớn nghe danh mà đến. Mấy năm gần đây, con cái vì sợ bà mệt nên ngăn cản không cho bà hành nghề y. Vào ngày Lâm Nguyên đến thị trấn này, tình cờ gặp bà Lý vô tình bị ngã trên đường và cõng bà trở về nhà. Vì thế, bắt đầu từ ngày đó Lâm Nguyên liền sống ở nơi này . Hai ngày sau, Lý nãi nãi liền phát hiện cậu mang thai. Thuốc được Lý nãi nãi sắc trong mấy tiếng đồng hồ, như vậy đổ đi thì thật lãng phí. Lâm Nguyên không muốn có lỗi với Lý nãi nãi vất vả sắc thuốc, nhưng cũng không muốn uống thuốc. Sau khi đôi mắt tròn xoe nhìn quanh phòng, liền tập trung ánh mắt vào người đàn ông , không biết xấu hổ đi tới, "Đây là đồ tốt, sau khi uống xong, thắt lưng sẽ không đau và chân sẽ không mỏi và một hơi có thể đi được 6 tầng lầu.
" À, nơi này cũng không có tầng sáu. Viêm Đình ôn nhu mà nghe đứa trẻ nũng nịu nhẹ nhàng, tùy tay bỏ vào bếp lò thêm hai cây củi. Nhìn thấy hắn không dao động, Lâm Nguyên bĩu môi. Là Nguyên ca, người có hàng vạn fan mama, cậu không được dễ dàng nản lòng, phải không ngừng cố gắng . Lâm Nguyên nắm chặt bàn tay nhỏ để cổ vũ chính mình . Cầm chén thuốc đưa cho Viêm Đình, thản nhiên nói: "Tôi sẽ hào phóng mà đem chén thuốc bổ tặng cho chú.
Hy vọng chú từ đêm nay bắt đầu sinh long hoạt hổ, một đêm bảy lần." Lâm Nguyên rất tức giận chuyện đêm qua lão nam nhân không động vào mình mà ngủ quên,liền nhân tiện trả thù. Sáng nay lúc ngủ dậy, cậu còn soi gương đến mười lăm phút trong phòng tắm, xác định không phải là ngoại hình sa sút mà không còn hấp dẫn nữa. Chỉ có thể khẳng định chính là......!Lão đông tây không được. Không được phải bồi bổ. Cũng không biết, thuốc dưỡng thai này có thể giúp phương diện kia không . Kệ, ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa đi. Điều cấm kỵ nhất của đàn ông là bị nhận xét phương diện kia, thường thì chả ai dám nói như thế này trước mặt Viêm Đình. Người cuối cùng dám nói điều đó đã trở thành hoa bùn từ lâu. Nhưng đối với Viêm Đình mà nói, Lâm Nguyên chính là cái Bug cho dù cậu làm trời làm đất, hắn cũng có thể dung túng. Khi đưa bát thuốc cho người đàn ông, đôi mắt nhỏ của Lâm Nguyên vẫn có chút ai oán. Giống như một người vợ nhỏ không được chồng sủng ái, không có ai để tố cáo, rất đau lòng. Và với tư cách là một người đàn ông, Viêm Đình làm lại có thể để xảy ra chuyện không làm hài lòng người yêu của mình. Hắn cảm thấy mình đã thực sự lãng phí quá nhiều thứ trong tháng qua, hiện tại phải bù đắp lại. Nếu không, thật khó để đạt được thành tích 7 lần trong một đêm mà chàng trai nhỏ bé hằng mong đợi. Trước khi lấy chén, hắn lại xác định một lần nữa, "Chỉ là thuốc bổ?" "Bằng không, tôi lại không ốm không đau." Lâm Nguyên kiêu ngạo liếc hắn một cái, đem bát nhét vào trong tay hắn.
Viêm Đình nhận lấy cái bát, ngẩng đầu lên và hớp mấy ngụm. Uống khá được! Cũng không biết, liệu hắn uống thuốc dưỡng thai thì sau này có thụ thai một nhãi con ? Lâm Nguyên nghĩ tới ,đôi mắt nhỏ không nhịn được nhìn chằm chằm bụng của Viêm Đình, tự động não bổ hình ảnh cơ bụng tám múi cường tráng bị tròn lên. Sau đó, liền phun ra. Lâm Nguyên nôn khan hai tiếng. Viêm Đình vươn tay ra lại bị tiểu gia hỏa vô tình đẩy ra, bề ngoài còn bị đả kích đến hoàn toàn. "Cách uống thuốc của chú thật là xấu , khiến tôi vì xấu mà phun tất ra." Lâm Nguyên che miệng bỏ chạy trước khi bị tra hỏi. Cơm chiều là Lý nãi nãi làm, đều thức ăn nhẹ và bổ dưỡng. Gia vị cho món ăn của người khác là hành, gừng và tỏi còn gia vị cho món ăn của Lý nãi nãi là các loại dược liệu thảo mộc như cẩu kỷ tử và hoàng kỳ. Lúc mới bắt đầu, tiểu tham ăn Lâm Nguyên , có chút không quen lắm. Lâu dần thành quen,lại thấy ngon, còn ăn rất nhiều. Lý nãi nãi thực sự rất thích Viêm Đình, nói cái gì đều vui tươi hớn hở. "Tiểu Viêm a, cháu đến đây là muốn mang Tiểu Nguyên về nhà đi?" Lâm Nguyên đang vui sướng khi người gặp họa, Viêm Đình cùng chính mình giống nhau đạt được danh hiệu"Tiểu" , khi nghe thấy lời này,liền phản ứng kịch liệt, "Tôi sẽ không quay về." Nơi này non xanh nước biếc, chim muông hoa thơm. Mỗi ngày lên núi xuống sông, xong bắt đầu phát sóng trực tiếp, lương tháng của cậu là mấy nghìn tệ. Trở về làm gì? Chứng kiến Xem Viêm Đình cưới một người phụ nữ vào nhà à? Lời phản bác quyết liệt của cậu khiến cả Viêm Đình và Lý nãi nãi giật mình. Viêm Đình gần như theo bản năng dỗ dành cậu, "Bảo bối, sao em không muốn về nhà?" "Đừng gọi tôi là bảo bối!" Lâm Nguyên cắn đũa trừng hắn một cái, "Tại sao phải trở về? Nhìn chú đính hôn với người phụ nữ khác? Lâm Nguyên không nói, nhưng không có nghĩa là cậu không quan tâm. Chỉ là khi Viêm Đình không ở bên, cậu không thèm nghĩ đến chuyện đó. Lần trước đại tiểu thư Hàn gia bỏ trốn , cho nên lễ đính hôn thất bại. Vậy thì lần sau, nếu đại tiểu thư nhà ai thực sự thích Viêm Đình , chẳng phải là...... Lâm Nguyên đem chiếc đũa ném đi, cơm cũng không muốn ăn, tức giận đến no. Bình thường Viêm Đình thích nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa bĩu môi giận dỗi , đôi mắt tròn xoe trừng to , giống một cái bánh bao lớn chọc mạnh liền phải nổ lớn. Nhưng hiện tại, hắn càng có đau lòng hơn và chỉ muốn dỗ dành bảo bối đang giận hờn của mình cho nhanh thôi. "Đính hôn là giả, là kế sách mà tôi cùng Hàn Miểu thương lượng ." Viêm Đình nhỏ giọng giải thích. Lâm Nguyên nhướng mi, vẫn còn tức giận, "Vậy tại sao không nói trước cho tôi?" Gạt tôi thú vị lắm đúng không? Thú vị, thì tự mình chơi đi ! Tôi sẽ không chơi cùng. Sự tình phía sau phát triển trở thành như vậy, thật là do Viêm Đình sai. Ban đầu hắn cảm thấy rằng mình có thể xử lý nó mà không cần phải cho tiểu gia hỏa biết. Nhưng không dự đoán được, Lâm Nguyên thế nhưng đến hiện trường. Nếu khi đó, cậu mở miệng hỏi, Viêm Đình nhất định sẽ giải thích. Hôm đó hai người lộn xộn hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Viêm Đình không muốn trốn tránh trách nhiệm của mình, sai thì chính là sai. Một người đàn ông thừa nhận lỗi lầm của mình và xin lỗi trước mặt vợ, thậm chí có bị phạt quỳ ván giặt đồ cũng chỉ là nhỏ. "Nguyên Nguyên, tôi sai rồi." Viêm Đình thái độ thành khẩn, ánh mắt chân thành tha thiết. Lâm Nguyên gần như đã tha thứ cho hắn. Nhưng còn kém một chút. "Ồ, tôi không phải là người của chú, không cần xin lỗi tôi." Lâm Nguyên xoay người quay lưng về phía Viêm Đình biệt nữu , hờn dỗi. Lý nãi nãi nháy mắt với Viêm Đình bên cạnh, " Vợ giận thì phải dỗ dành, ngày xưa lão chồng của ta giỏi nhất là dỗ ta" "Cháu không phải vợ của chú ấy." Lâm Nguyên mạnh miệng nói, "Nãi nãi, nãi nãi đừng nói bậy." Tiểu gia hỏa khi nóng giận, có chút đáng yêu. Làm người ta muốn ôm vào trong lòng ngực xoa xoa. Viêm Đình nghĩ như thế, liền sờ sờ đầu xù xù trước mắt kia. "Tiểu Nguyên , nếu như vậy, ta đây liền đem Tiểu Viêm giới thiệu cho cháu gái ta." Lý nãi nãi cười ha hả mà gắp một cái đùi gà vào bát Viêm Đình , khuôn mặt từ ái mà nói, "Tiểu Viêm a, cháu gái ta lớn lên rất thông minh, hơn nữa đa tài đa nghệ, khiêu vũ a, dương cầm a, đều thực am hiểu, ta ngày nào đó an bài hai người gặp mặt" Lâm Nguyên dùng đôi đũa cướp đi đùi gà trong chén Viêm Đình , khẽ nói: "Nãi nãi, người đừng nói giỡn ,cháu gái người năm nay mới tám tuổi." Tuổi tác Viêm lão cẩu , so với ba ba người ta có khi còn lớn hơn hai tuổi. Lý nãi nãi như cũ vui tươi hớn hở, năm tháng đã làm cho trên mặt bà lưu lại nếp nhăn đan xen , nhưng từng đường nét đều nhu hòa, "Tiểu Nguyên a, tuổi tác cháu cùng Tiểu Viêm thực xứng đôi a." Năm nay cậu mới mười tám, Viêm lão cẩu đã 30. Trâu già gặm cỏ non. Thật là không biết xấu hổ. Bất quá, để cứu lấy cô cháu gái đáng yêu và hoạt bát của Lý nãi nãi ,cậu liền miễn cưỡng tạm thời cùng hắn kết thành một đôi. Chỉ là tạm thời. Tiểu gia hỏa không không muốn quay lại thành phố C, Viêm Đình cũng không ép buộc cậu. Hơn nữa, công việc bên nước M vẫn chưa kết thúc, cho nên Viêm Đình vẫn phải đi một chuyến, phải để Lâm Nguyên ở nhà một mình, cũng không yên tâm. Không phải hắn không nghĩ tới việc đưa tiểu gia hỏa cùng nhau đến nước M.
Nhưng ở nước ngoài, Lâm Nguyên có lẽ không thích ứng được. Nếu cậu muốn ở lại đây,thì ở lại đây. Chờ chính mình xử lý xong sự tình, lại đến đưa cậu về nhà. Khi Viêm Đình đồng ý việc Lâm Nguyên tiếp tục sống ở đây, người hạnh phúc nhất chính là Lý nãi nãi. Nụ cười trên mặt rực rỡ. "Ở lại là tốt rồi, không khí ở đây tốt cho thân thể, sau khi sinh liền trở về thành phố đi." Lâm Nguyên người đang Vùi đầu gặm chân gà , ngay lập tức cảm nhận được cái gì gọi là linh hồn thăng thiên. Dường như đã nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa lắc lư trước mặt, cầm xích sắt bắt lấy mình. Vào lúc này, Cái khó ló cái khôn của sự cấp bách đã được thể hiện ở mức độ lớn nhất. "Đúng, đúng, tôi sẽ sớm nâng cấp phát sóng trực tiếp.
Nghe nói có thể tăng lương, nhưng tôi không biết là bao nhiêu." Chủ đề đột ngột thay đổi, "Bà ơi, khi nào cháu tăng lương,sẽ mua cho bà một chiếc mũ to đẹp hơn của bà Trương ở cổng làng.
" "Hai ngày trước bà Trương vẫn còn khoe với bà rằng chiếc mũ của bà ấy rất đắt ..." Nhìn thấy chủ đề được đổi thành công, Lâm Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Trong khi trò chuyện với Lý nãi nãi về những chiếc mũ, một chút lại ngước mắt lên nhìn trộm người đàn ông bên cạnh. Lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, như bị thủng một lỗ lớn, gió thổi tứ phía. Cũng không biết, này lão đông tây có hay không chú ý tới lời nói mới rồi. Nếu là chú ý tới , chính mình nên như thế nào giải quyết a? Lâm Nguyên lo lắng đến mức đầu muốn trọc. Mãi cho đến cơm chiều kết thúc, Lâm Nguyên cũng không nghe thấy Viêm Đình nhắc tới lời nói vừa rồi , tảng đá trong lòng dần dần rơi xuống đất. Ăn uống xong là lúc cần nghỉ ngơi. Lâm Nguyên ậm ừ một tiếng rồi vui vẻ bước vào phòng tắm, thầm nghĩ nhất định phải tắm rửa thật thơm, rồi ...!hee hee.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại phát hiện ra một vấn đề. Vấn đề rất nghiêm trọng . Bụng cậu đã căng phồng lên, giống như một quả bóng nhỏ. Ngày thường ăn mặc quần áo nhìn không ra ,nhưng khi cởϊ qυầи áo xác định sẽ lộ ra . Hơn nữa, mặt chính mình lại ốm , ngày hôm qua Viêm Đình liếc mắt một cái liền đã nhìn ra Cậu cũng không thể lấy chính mình béo lên làm cái cớ, sẽ không ai bị ốm mặt mà béo bụng. Tại sao lái xe buổi đêm dữ dội lại khó đến vậy? Lâm Nguyên tắm rửa xong,liền ngồi trên nắp bồn cầu trong bộ đồ ngủ thở dài, tim, gan, lá lách, phổi và thận đang đau nhói vì lo lắng. A! Trời muốn gϊếŧ tôi. Sau khi Viêm Đình giúp Lý nãi nãi dọn dẹp nhà bếp, định đi lên lầu để vào phòng ngủ, tình cờ gặp anh chàng nhỏ đang cầm gối bước ra. Hắn chưa kịp phản ứng thì chiếc gối đã bị nhét vào tay. "Đêm nay, chú ngủ sô pha." Lâm Nguyên thực vô tình. Viêm Đình không rõ nhóc con đang bán thuốc gì, cho rằng có lẽ còn tức giận vì hắn đã đính hôn với người khác, duỗi tay ôm người đó vào lòng, "Bé cưng, anh uống thuốc bổ rồi." một đêm bảy lần, lão công mang ngươi đêm khuya đua xe." Lái xe, Lâm Nguyên thực sự muốn. Nhưng tình huống hiện tại không cho phép. "Bây giờ đang ở nhà người khác, phòng ngủ của Lý nãi nãi lại ở dưới lầu.
Cấm chạy quá tốc độ." Lâm Nguyên cúi người, linh hoạt thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông, "Hãy lái xe theo luật lệ giao thông, nếu không sẽ bị thu hồi bằng lái xe." Khi nói điều này, Lâm Nguyên cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu. Đó là loại cảm giác gì? Đồ ăn ngon ở trước mặt, nhưng chỉ có thể nhìn mà không ăn được. Cũng thật quá thảm. Ngay cả Chúa Jesus cũng không thảm như tôi. Đương nhiên, hai người cuối cùng vẫn nằm trên cùng một giường. Tuy nhiên, Lâm Nguyên nghiêm khắc chế định ra Hiệp pháp ba điều Không gây rối , không chạm vào, không được càng quấy. Trong hai điểm đầu tiên, Viêm Đình có thể làm được. Thứ ba, đó là một chút khó khăn. Trong lòng ngực ôm đứa nhỏ thơm tho mềm mại, bảo bối mà mình tâm tâm niệm niệm, chỉ cần là đàn ông , đều không thể thờ ơ. Nhưng Viêm Đình thực sự thờ ơ. Lâm Nguyên ngáp dài buồn ngủ, rúc vào vòng tay hắn.
Một lúc sau, ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ mơ còn rầm rì, mơ mơ màng màng cọ cọ cằm hắn cùng cổ. Viêm Đình thậm chí có thể ngửi được , trên người tiểu gia tỏa ra mùi hương của riêng mình. Khi Tiểu gia hỏa bỏ đi, không chỉ lấy trộm áo sơ mi của mình mà còn cả nước hoa để trên kệ phòng tắm. Có lẽ trong một tháng này , mỗi ngày đều xịt một ít lên cơ thể mỗi ngày. Chỉ cần hắn tưởng tượng rằng đứa nhỏ mặc quần áo của chính mình còn có mùi hương đặc trưng của mình , Viêm Đình liền cảm thấy máu trong người đều trào ra? Không, hắn cũng không có làm vậy. Bộ não bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, phấn khích và muốn làm điều gì đó. Nhưng thân thể lại là bình tĩnh. Không hề phản ứng. Đêm nay, Lâm Nguyên giống koala trong vòng tay của người đàn ông ngủ một cách ngon lành. Nhưng Viêm Đình vẫn mở to mắt, mất ngủ cho đến rạng sáng. Hắn thế nhưng thật sự không được. Về sau, làm thế nào để thỏa mãn tiểu gia hỏa?.