Bình minh đã tới. Sương mù ở thị trấn dày đặc vào sáng sớm và càng ẩm ướt hơn khi mùa thu bước vào. Viêm Đình đã thức cả đêm và mở to mắt cho đến khi bình minh. Khuôn mặt vốn đã mệt mỏi càng thêm phờ phạc. Hắn đứng dậy đi vào nhà tắm cạo râu, sau khi tắm rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng đi xuống nhà. Trong phòng ngủ, Lâm Nguyên vẫn còn đang ngủ, nửa khuôn mặt trắng nõn chìm dưới lớp chăn, thở đều ngủ ngoan phá lệ ngọt ngào đến lạ thường . Không thể thức dậy trước chín giờ. Hiện tại mới 7 giờ, không khí lạnh lẽo mười phần.
Viêm Đình mới vừa vượt qua ngạch cửa nhà chính , liền không khỏi rùng mình. Lại xoay người lên lầu mặc áo khoác. Hắn cho rằng mình già thật rồi, lúc còn trẻ còn mặc áo ngắn đi chơi bóng vào mùa đông. Hiện giờ, mặc cái áo sơ mi còn cảm thấy lạnh. Phòng bếp lợp ngói, tầng tầng lớp lớp có rêu xanh bám vào ở mặt trên cứng cỏi ngoan cường mà sinh trưởng. Dưới mái hiên, khói bốc lên nghi ngút. Viêm Đình bước tới và thấy Lý nãi nãi đang nấu thuốc. Trên chiếc bếp lò tròn nhỏ, có một chiếc niêu gốm đen đang bốc khói nghi ngút. Lý nãi nãi mặc một chiếc áo khoác dày và trên đầu còn đội mũ len , nghiễm nhiên là một bộ quần áo mùa đông. Sau khi liếc nhìn hai cái, sự cô đơn và thất vọng của Viêm Đình vì hắn không còn trẻ nữa đã biến mất ngay lập tức. Không phải là do hắn thực sự lớn tuổi, mà là do thời tiết thực sự quá lạnh. "Sao con dậy sớm vậy?" Lý nãi nãi mở ấm thuốc, nhìn vào trong rồi thở dài nói: "Còn trẻ thì nên ngủ nhiều hơn, về sau khi già thì muốn ngủ cũng ngủ không được." Cảm giác tắc nghẽn trong lòng lần nữa trở lại, Viêm Đình cảm thấy trong lòng đau nhói, xung quanh trở nên đông cứng. Lý nãi nãi, người nói thật đi, người có phải hay không nhằm vào tôi. Mặc dù hắn có thể thực sự già, nhưng sẽ không thừa nhận điều đó. Viêm Đình ngồi trên băng ghế bên cạnh, mặt không chút thay đổi giơ tay sờ mũi, không muốn thảo luận đề tài vừa rồi, nhàn nhạt nói: "Đây là thuốc cho Tiểu Nguyên?" "Đúng vậy, thân thể đứa nhỏ đó không tốt lắm, cần phải chăm sóc nó thật tốt." Lý nãi nãi vừa khuấy ấm thuốc, mùi thuốc nồng nặc bốc ra, cả không khí đều mang theo vị đắng. Viêm Đình nhớ tới tiểu gia hỏa kia, cà phê kiểu Mỹ còn uống không quen và rất ghét nó.
Còn thuốc này trông còn đắng hơn, thật đúng là khó khăn cho đứa nhỏ . Đáy lòng có chút đau , Viêm Đình có chút không đành lòng, muốn đứa nhỏ bớt đau khổ, trầm giọng nói: "Bỏ chút đường vào, uống sẽ ngon hơn." " Không thể cho đường vào, đường trắng sẽ làm thuốc không có tác dụng." Lý nãi nãi lắng nghe tiếng phổ thông rõ ràng của chàng trai trẻ và cố gắng hết sức để học nó, nhưng vẫn mang theo giọng địa phương, "Cứ như vậy mà uống là hiệu quả nhất.
" Là thuốc 3 phần khó uống, 1 phần chữa bệnh Viêm Đình cũng hiểu đạo lý này, nếu không thể trực tiếp cho đường vào thuốc , vậy chỉ có thể nghĩ đến những biện pháp khác. " Cưng chiều đứa bé này cũng đúng, nhưng không thể chiều quá nhiều." Lúc đầu, Lý nãi nãi nhìn thấy một đứa bé nhỏ như Lâm Nguyên đang mang thai lại chạy ra ngoài một mình, có chút không thích lắm. Cũng không biết có phải người đàn ông này nhẫn tâm bắt nạt đứa nhỏ hay không. Nhưng ngay khi Viêm Đình vừa xuất hiện, Lý nãi nãi lập tức thay đổi ý nghĩ. Đánh giá tình huống, hẳn là không phải người đàn ông phụ lòng người khác.
Mà là đứa nhỏ Lâm Nguyên không nghe lời tính tình lại thật sự ngoan cố . Bất quá Lý nãi nãi cũng hiểu rằng, là một nam nhân, lại đột nhiên phát hiện chính mình có thai làm sao mà có khả năng chấp nhận. Phải từ từ dỗ dành và cởi bỏ khúc mắc. Là người từng trải Lý nãi nãi ăn nhiều muối so với người trẻ tuổi ăn qua cơm , bà một lần nữa đậy ấm thuốc lại và sốt sắng nói: "Đừng quá vội vàng, lâu dần đứa bé sẽ tiếp thu ". Viêm Đình còn tưởng rằng bà đang nói về việc tiểu gia hỏa không về nhà với mình , cảm thấy lão nhân tuổi lớn như vậy, còn phải vì hai người bọn họ nhọc lòng, có chút băn khoăn, liền đáp: "Cháu không vội, em ấy tuổi còn nhỏ, tâm tính đơn thuần, khả năng không quá thích bị trói buộc." Lý nãi nãi nghĩ đến con trai mình lúc 18 tuổi vẫn đang đi học, 22 tuổi mới tốt nghiệp và lập gia đình. Đứa nhỏ như vậy vẫn là một đứa trẻ, lại phải sinh một đứa con cũng quá vất vả. "Con phải chăm sóc nó thật tốt, đừng để nó chịu ủy khuất." Lý nãi nãi bình thường sống một mình ở quê, có chút cô đơn con cái thì đã lập gia đình, lập nghiệp nên không cần bà chăm sóc. Chỉ trong một tháng, bà đã yêu thương Lâm Nguyên như cháu ruột của mình. Nếu ai khiến cháu bà cảm thấy ủy khuất, bà nhất định sẽ cầm cuốc đánh người ngay. Ngày hôm qua khi Viêm Đình đến là ngồi xe hơi tới.
Biển số xe Lý nãi nãi cũng không quen biết, liền cảm giác xe rất có khí chất.
Người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc sang trọng, có vẻ điều kiện sống không phải là tệ. Không quan trọng là giàu có như thế nào.
Nhưng đạo lý cho những cặp vợ chồng nghèo đã được truyền lại từ xa xưa.
Khi có tiền thì phải đem người kia chăm sóc tốt hơn. "Lý nãi nãi, người yên tâm, cháu nhất định sẽ yêu thương A Nguyên." Vẻ mặt Viêm Đình rất nghiêm túc và giọng điệu chân thành, là lời hứa chân thành của vãn bối đối với trưởng bối ,hy vọng trưởng bối có thể yên tâm. "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Lý nãi nãi đưa tay lên lau khóe mắt ướt đẫm, nghẹn ngào nói: "Này khói quá rồi làm nước mắt của bà già này cũng chảy ra rồi. "Đừng ngồi nữa, đi giúp ta đốt bếp lửa ,ta đi làm bữa sáng cho các con." Sau khi đuổi Viêm Đình đi, Lý nãi nãi quay lưng về phía cửa bếp và đưa tay lên lau nước mắt. Bếp than đỏ hồng lên, khói bay nghi ngút. Đứa bé trai đó nên được ai đó yêu thương, nếu không thì thật đáng thương. Viêm Đình trước kia chưa bao giờ sử dụng bếp đất trong thôn, nhưng nhóm lửa thêm củi cũng không làm khó được hắn Lý nãi nãi ở bệ bếp nhào bột , hai người câu được câu không trò chuyện, chủ đề đều là về Lâm Nguyên. Từng người đem lời đối phương nói, lý giải thành ý của mình , hàn huyên hơn nửa giờ, vẫn không có gì lộ ra ngoài. Lâm Nguyên hôm nay không ngủ đến chín giờ mới dậy, mà hơn 8 giờ một chút đã thức.
Trở mình và định ngủ tiếp, nhưng ngay khi nhận ra Viêm Đình không có trên giường, cơn buồn ngủ của cậu đã biến mất. Khi nghĩ rằng có khả năng Viêm Đình sẽ ở cùng với Lý nãi nãi người mỗi ngày thường thức dậy rất sớm , liền hoảng sợ. Trong trường hợp Lý nãi nãi nói với hắn về việc mình mang thai ... Lâm Nguyên không dám nghĩ tới, càng ngĩ càng cảm thấy tim đập nhanh hơn, bối rối thở dốc, sắp bị nhồi máu cơ tim. Thậm chí còn không có thời gian để thay bộ đồ ngủ của mình, đã quấn một chiếc áo khoác dày và vội vã xuống nhà. Mới vừa chạy đến ngoài cửa phòng bếp , vừa lúc nghe thấy Lý nãi nãi nói với Viêm Đình : "Khi nào về thành phố, nhớ mang Tiểu Nguyên đi bệnh viện làm kiểm tra.
Chính là loại công nghệ cao , cái gì mà chụp X-quang ấy nghe nói máy đó có thể xem đứa trẻ phát triển tốt hay không." Những gì Lâm Nguyên nghe được là câu cuối cùng. Cả người nháy mắt giật mình, hồn bay phách lạc. Con đã giấu lâu như vậy , Lý nãi nãi như thế nào nói tất cả ra ! Viêm Đình đáp lại, thêm một nắm củi vào bếp, quay lại thì thấy đứa bé đang đứng ở cửa, dẫm lên giày, khóa kéo quần áo cũng không đúng, đầu tóc bù xù, đôi mắt mê mang, như là chưa tỉnh ngủ. Hắn cười vẫy tay, âm thanh thực ôn nhu, "Mau đi vào, bên ngoài lạnh." Lâm Nguyên không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn Viêm Đình.
Có cảm giác hắn giống một con quái vật to lớn, sẵn sàng há miệng ăn thịt mình bất cứ lúc nào. Trong lòng lại hoang mang và bàng hoàng, không hiểu sao hắn biết mình có thai mà lại bình tĩnh như vậy. Không có tức giận, không có phẫn nộ, càng không có bị dọa. Nhưng cũng không vui, cũng không hạnh phúc. Giống như không biết gì cả. Lâm Nguyên đầu óc hoạt động, rất dễ dàng suy nghĩ nhiều, lại luôn suy nghĩ sai. Có phải là đang cố lừa mình để đưa đến bệnh viện phá thai? Hoặc là đem thuốc phá thai bỏ vào đồ ăn thường ngày, lại dụ mình ăn, thần không biết quỷ không hay mà tống khứ nhãi con trong bụng ra ngoài. Phim truyền hình đều diễn như vậy . Trái tim cậu giờ như biển cả trong trận động đất và sóng thần, đang quay cuồng nhưng Lâm Nguyên cố gắng hết sức để giả vờ bình tĩnh, cẩn thận nhấc chân qua ngưỡng cửa, chậm rãi đi tới. Cũng không dám ngồi ở bên cạnh Viêm Đình , sợ hắn đem mình ném vào đống lửa. Cậu do dự, thất thần mà ngồi xổm xuống, tùy tay nhặt trên mặt đất nhánh cây, ở trên đất vẽ cái vòng xoắn lớn. "Nguyên Nguyên." Viêm Đình xoa xoa mái tóc rối bù của cậu hai cái. "Làm sao?" Giọng điệu của Lâm Nguyên có chút gấp gáp, ý thức mông lung, cũng không tỉnh táo. Tiểu gia hỏa vừa rời giường tính khí vẫn còn hậm hực , giương nanh múa vuốt. Viêm Đình đã quen với điều đó, vì vậy vuốt lông trấn an nói "Em còn chưa rửa mặt?" Lâm Nguyên: "......" Nhìn kìa, khi biết tôi có thai thì bắt đầu chán ghét tôi. Tôi không rửa mặt, liền ghét bỏ. Tôi chính là có thể mang thai và đó là hạt giống của chú, chú có thể làm gì với tôi? Lâm Nguyên nhướng mi liếc hắn một cái, đứng dậy tức giận bỏ đi. Tên tra nam này, đừng nghĩ con của tôi sinh sẽ tới nhận chú. Lâm Nguyên trước kia khi rời giường tính khí rất lớn , nhưng không lớn như vậy. Bây giờ nó giống như một quả bóng cao su , nó sẽ phát nổ khi chạm vào cả người phát ra tia lửa. Và khi cơn nóng nảy của đàn ông dễ bùng phát nhất, đó là lúc người đó không hài lòng với ham muốn của mình. Là một người đàn ông, Viêm Đình không phải không hiểu. Hắn thở dài, cảm thấy tiểu gia hỏa hẳn là sinh khí, chuyện đêm qua chính mình không chạm vào. Hai người đều ngủ ở trên một cái giường, họ nên làm gì đó. Nhưng hắn có lòng nhưng mà lực bất tòng tâm. Khi nghĩ về điều đó, nghĩ đến phát đau. Nhưng thân thể...... Lúc này, trong bếp chỉ còn lại có hai người. Lý nãi nãi còn ở bệ bếp nhào mì , quyết định nấu những món đặc sản địa phương cho hai người họ.
Viêm Đình quyết định làm điều gì đó. "Lý nãi nãi, nghe A Nguyên nói bà làm về trung y?" Hắn hỏi. "Ừ, là từ tổ tiên truyền xuống ." Lý nãi nãi thêm hai cái trứng gà vào cục bột. Viêm Đình trầm mặc trong chốc lát, mới lại tiếp tục nói: "Cháu có một người bạn, thân thể cậu ấy trong chuyện đó không tốt lắm......" Còn chưa nói xong, Lý nãi nãi trực tiếp đánh gãy hắn nói, "Bạn của con là nam hay nữ?" "Nam." Viêm Đình nói. Lý nãi nãi nói ra một cái xác nhận chẩn đoán "Bị bất lực ?" Trước kia Lý nãi nãi khám đa số là đàn ông , chứng bệnh đều là công năng của thận không được, lại sợ mất mặt khi đi kiểm tra tại bệnh viện lớn, liền chạy tới trấn nhỏ xem bệnh. Tình huống kỳ lạ gì, Lý nãi nãi đều đã thấy nhiều rồi. Trong mắt bà, liệt dương ở nam giới gần như phổ biến như bị cảm lạnh. Không có gì là không thể nói thẳng. Những bệnh nhân đó trước đây, đều ấp úng khiến bà bực cả mình. Viêm Đình im lặng trong giây lát. Hắn cũng là người sĩ diện, , nói rằng một người bạn là một người bạn, tuyệt đối là không thể bị nhìn ra một chút manh mối. "Bạn của cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Lý nãi nãi cho khối bột đã kéo vào trong nồi, động tác vững vàng. Đây cũng là lần đầu tiên bà ở trong bếp xem bệnh cho người ta , không chút hoang mang, rất có loại cảm giác thế ngoại cao nhân . Viêm Đình cũng bình tĩnh mà nhóm lửa, thờ ơ báo cáo một con số, " Ba mươi lăm." Hắn cho rằng nếu mình nói lớn hơn vài tuổi thì sẽ không khơi dậy sự nghi ngờ. Nhưng Lý nãi nãi đã kéo bột và cho hắn một cái nhìn đầy ý nghĩa qua hơi nước từ nồi. Cao thâm khó đoán mà nói: "Người bạn này của cháu, tuổi không nhỏ " Viêm Đình 30 tuổi : "......" Lý nãi nãi sợ là người nghe lầm, là ba mươi lăm, không phải sáu mươi lăm. Đàn ông ba mươi, đang ở độ tuổi sung mãn, trưởng thành và hấp dẫn ... Viêm Đình nghĩ nghĩ, chính mình đều chột dạ, cảm giác chỗ nào đó ẩn ẩn làm đau. "Đây là gặp bác sĩ, không thể nói lại , phải để bạn con tự mình đến." Khi Lý nãi nãi nói lời này , Lâm Nguyên vừa rửa mặt xong, sạch sẽ thoải mái khuôn mặt non nớt có thể vắt ra nước, vừa vặn vượt qua ngạch cửa, thuận miệng hỏi: "Bệnh gì vậy ạ?" Lời nói của Lý nãi nãi quá nhanh, nhanh đến mức Viêm Đình không có thời gian để ngăn lại, từ trong miệng bà đã bật ra từ "Liệt dương". Hơi nước nóng lăn tăn trong nồi, bầu không khí trong phòng có chút gì đó khó xử. Đôi mắt màu hổ phách mở tròn vo lên, Lâm Nguyên kinh ngạc nhìn về phía Viêm Đình, "Chú không thể được nữa?" Tin này còn đau lòng hơn cả khi cậu biết mình có thai.